Chương 04: Nương tử nhà ta là sơn tặc!
Nhìn thanh niên kia chỉ mình, vẻ mặt oán hận giống như mình hái được quả đào nhà gã, trong lòng Lý Dịch cực kỳ phiền muộn.
Anh bạn, chúng ta quen biết nhau sao?
Có cần phải vừa thấy mặt đã bày vẻ mặt như vậy hay không, giống như quả đào mà gã để ý rất lâu bị mình hái được vậy, chúng ta không quen nhé!
Nữ tử tuyệt mỹ cũng không để ý tới thanh niên này. Nàng nhìn người phụ nữ vòng eo to lớn như thùng nước kia, quay đầu nói với Lý Dịch:
- Tướng công, thiếp thân giới thiệu cho chàng một chút, vị này chính là Nhị thẩm nương.
‘Tướng công!’
Nghe mỹ nữ tuyệt sắc xưng hô như vậy, sắc mặt thanh niên kia bỗng nhiên thay đổi, nhìn Lý Dịch với ánh mắt lạnh lùng. Nhìn thấy ánh mắt của gã, trong lòng Lý Dịch không khỏi cảm thấy lạnh cả người.
- Như Nghi, nàng không thể…
Thanh niên nam tử kia vừa muốn mở miệng, đã thấy nữ tử được gọi là Như Nghi kia mặt mũi lạnh lẽo, vỗ một chưởng vào chiếc bàn gỗ lim bên người.
- Thế nào, ta làm việc còn cần bẩm báo với ngươi hay sao?
Ầm!
Trong ánh mắt hoảng sợ của Lý Dịch, chiếc bàn gỗ trông rất rắn chắc kia nháy mắt liền chia năm xẻ bảy, biến thành một cái xác.
Chén trà đồ sứ trên bàn cũng bị rơi vỡ nát.
Nhìn thấy cảnh này, biểu lộ của Lý Dịch dần ngẩn ra, nhân sinh quan thế giới quan và giá trị quan đều hơi tan vỡ.
Trong đầu hắn lúc này chỉ có một suy nghĩ.
Con mẹ nó hiện giờ đang quay phim võ hiệp à?
Nghĩ tới vừa rồi mình muốn chế phục nữ tử này để trốn đi, Lý Dịch không khỏi run lên, yên lặng dịch về phía cuối giường một chút.
Run rẩy như vậy không chỉ có một mình Lý Dịch, còn có phụ nhân hình thế cực kỳ ‘tráng kiện’ kia.
- Như Nghi, con…
Sắc mặt bà ta trắng bệch chỉ vào nữ tử vừa đập nát chiếc bàn điềm nhiên như không có chuyện gì đứng ở nơi đó. Bà ta vốn muốn răn dạy, lúc này đầu lưỡi giống như thắt nút nói không nên lời.
- Không biết Nhị thẩm nương còn có gì chỉ giáo?
Nữ tử kia tùy tiện phất tay, nhìn bà ta, thản nhiên nói.
- Con, một cô nương gia, sao lại có thể làm chuyện như thế, như thế có nhục...
Sắc mặt phụ nhân trung niên đỏ lên, nói được một nửa, mắt thấy tay của nữ tử kia lại giơ lên, không khỏi run lên một cái, vội vàng lôi kéo người trẻ tuổi kia chạy ra khỏi gian phòng.
Một chưởng có thể đập nát cả bàn gỗ, nếu như đánh vào người bà ta, vậy còn không phải lấy mạng bà ta sao!
Không còn nghe thấy tiếng bước chân sợ hãi, trong phòng yên tĩnh trở lại.
- Còn không biết tính danh của tướng công?
- Lý… Lý Dịch.
Lý Dịch hít sâu một hơi nói.
Sau một lát, giọng nói êm tai nhưng không có chút tình cảm nào lại vang lên bên tai Lý Dịch.
- Thời gian không còn sớm nữa, tướng công đi nghỉ sớm đi…
Tiếng bước chân nhẹ nhàng xa dần. Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Lý Dịch ngẩng đầu nhìn một cái, phát hiện một cái bóng nhạt dừng chân mấy giây ngoài cửa, mới có giọng nói truyền tới.
- Thiếp thân… Liễu Như Nghi.
---
---
Sau khi nữ tử kia rời đi, ngoại trừ tiếng côn trùng không biết tên nào đó kêu vang bên ngoài, trong phòng không còn bất kỳ âm thanh nào.
Lý Dịch ngơ ngác nhìn nóc nhà đơn sơ, một lúc lâu sau hắn thở dài một hơi, nằm thẳng tắp trên giường, đôi mắt cũng không nhắm lại.
Mặc dù hiện giờ hắn đã rất mệt mỏi, nhưng thần kinh của Lý Dịch còn chưa lớn tới mức trải qua nhiều chuyện như vậy mà còn có thể không để ý gì hết ngả đầu ngủ say…
Thư viện bốc cháy, xuyên việt không thể tưởng tượng được, thiếu chút nữa bị ông lão không quen biết bắt lấy thiêu chết. Hắn may mắn thoát khỏi, lại bị sơn tặc bắt lại làm áp trại tướng công, không biết ngày mai còn thế nào nữa…
Lý Dịch cảm thấy nếu như có thể viết kinh nghiệm của mình thành một cuốn sách, chắc chắn sẽ bán rất chạy. Chẳng qua hiện giờ cho hắn mượn mười lá gan hắn cũng không dám viết. Trong đầu có suy nghĩ cổ quái kỳ lại này, nếu như bị người khác biết được, chắc chắn sẽ không khen tư tưởng kỳ diệu của hắn, không chừng còn bị gác nướng trên lửa…
Được rồi, không nghĩ tới những chuyện này, mệt lòng.
Việc quan trọng hiện giờ vẫn phải làm rõ đây rốt cuộc là triều đại gì, địa phương nào, sau đó mới có tính toán khác.
Đầu óc hắn trống rỗng, không có bất kỳ trí nhớ nào liên quan tới chuyện này. Đối với tên mặt trắng ngoại trừ để lại cho mình bộ thân thể này thì không còn gì khác, Lý Dịch có oán niệm rất lớn.
Chẳng qua dù nói thế nào, trên đầu người xuyên việt cũng nên có quang hoàn nhân vật chính chứ?
Trong đầu chứa nhiều tri thức dẫn trước thế giới này mấy trăm năm hơn ngàn năm như vậy, dựa vào trí thông minh của mình, còn sợ sống không tốt hay sao?
Không nói phong Hầu bái Tướng, làm quan lớn cũng là chuyện rất dễ dàng chứ?
Đến lúc đó lên như diều gặp gió, sẽ dẫn mấy tên chó săn, không có chuyện gì đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng trên đường cái, trải qua cuộc sống vô cùng thoải mái, thanh thản dễ chịu…
Cúi đầu suy nghĩ, sau một lát, hốc mắt Lý Dịch hơi ướt ướt.
Khoa cử?
Một sinh viên khoa kỹ thuật như hắn, Bát Cổ Văn không biết, Tứ Thư Ngũ Kinh cũng không thuộc, chuyện nghiệp không thích hợp, con đường khoa cử này chắc chắn đi không thông…
Chế tạo thuốc nổ?
Tuy nói ở đời sau, phương pháp phối chế thuốc nổ có thể tra được trên mạng rất dễ dàng. Thế nhưng con mẹ nó hắn rảnh rỗi không có chuyện gì đi tra cái kia sao?
Dựa vào tri thức khoa học tiên tiến?
Thiên văn địa lý, công trình sinh vật, cho dù trong lòng Lý Dịch hết sức rõ ràng những thứ này nhưng cũng không giải thích được. Trước khi xuyên việt, hắn còn chưa thuyết phục được mẹ già thay đổi suy nghĩ để hắn lập tức đi xem mặt, chớ nói chi vọng tưởng thay đổi cổ nhân.
Đoán chừng đến lúc đó khả năng bị biến thành thịt nướng sẽ lớn hơn một chút.
Lý Dịch bi ai phát hiện, dường như hắn không thay đổi được gì cả, cái gì cũng không dám thay đổi.
Vào lúc buổi sáng, hắn còn đang lo lắng sau này ăn gì, trong nhà không có hạt gạo nào, ngôi nhà thực sự chỉ có bốn bức tường, một nghèo hai trắng… Lý Dịch cũng hoài nghi chủ nhân của thân thể này đúng là bị chết đói.
Có lẽ bởi vì không có tâm trạng, hiện giờ hắn cũng không cảm thấy đói, nhưng tóm lại phải đối mặt với vấn đề thiếu đồ ăn.
Ngẩng đầu nhìn nóc nhà cũ nát, Lý Dịch thở dài một hơi.
Không xuyên qua tới nhà đại phú thì thôi đi, ít nhất cũng phải không lo ăn mặc chứ. Hiện giờ thì tốt rồi, làng cũng không về được, ngay cả chỗ ở…
Ồ!
Lý Dịch bỗng nhiên bật dậy khỏi giường giống như cá chép nhảy.
Chỗ ở?
Chỗ này không phải sao? Mặc dù đơn sơ một chút, nhưng không biết tốt hơn không biết bao nhiêu lần căn nhà của hắn trước đó.
Đồ ăn?
Nói đùa, cái này còn cần lo sao, sơn tặc lại thiếu đồ ăn sao? Người đẹp kia muốn hắn giúp đỡ, đương nhiên sẽ không để mình chết đói.
Lão bà?
Không cần bị người già đưa đi xem mặt, không cần mùa nhà không cần mua xe, mặc dù là mình tới cửa, nhưng dung mạo của thê tử trên danh nghĩa của mình thì ngay cả ngôi sao lớn sau này cũng không sánh nổi. Nghĩ tới những điều này, làm một áp trại tướng công, dường như… cũng không phải một chuyện chịu thiệt?
Không cần liều mạng làm việc, ngày nào cũng mệt như chó chết, về nhà còn phải bấm đốt ngón tay tính toán chút tiền lương ít ỏi như vậy rốt cuộc cần bao nhiêu năm mới có thể mua được một căn nhà nhỏ thuộc về mình…
Nhà?
Lão bà của mình là Trại chủ sơn tặc, cả ngọn núi bên ngoài đều là của mình!
Nghĩ tới đây, Lý Dịch đột nhiên thoải mái trong lòng.
Làm quan nhất phẩm, tính là gì?
Phong Hầu bái Tướng, không có ý nghĩa!
Ta muốn trở thành nam nhân của Sơn Tặc Vương!