+ Trả lời Chủ đề
Trang 1 của 3 1 2 3 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 10 của 30

Chủ đề: Pháp y

  1. #1
    Dịch Giả
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    南京,江苏,中国
    Bài viết
    418
    Thanks
    3
    Thanked 810 Times in 376 Posts

    Pháp y

    Pháp Y
    Tác giả: Vũ Trần


    Lời giới thiệu
    Biên tập: thienthucac.com
    Nguồn truyện:


    Kinh dị khác thường, nghi ngờ khác thường. Cắt hình chữ thập, búp bê da người, đầu người thu nhỏ, nghiền xương ăn thịt người, ướp xác người sống. Đây là một bộ sách hồi hộp thót tim bao gồm gần như tất cả các yếu tố phạm tội.
    Mỗi hung án đều khiến mọi người lạnh sống lưng, thủ phạm ẩn nấp trong chúng ta, cùng chúng ta ăn ngủ.
    Đằng sau mỗi lần thiện ác tử chiến, là đầy những nỗi tuyệt vọng, oán hận, ghen ghét, ngạo mạn, tham lam, sắc dục, cấm kỵ.
    Những vụ án bí ẩn nhất, không được công bố cho ai biết của phòng công an hoàn toàn được vạch trần. Bạn sẽ thâm nhập vào hiện trường các vụ trọng án, cùng phân tích các tội án quỷ quyệt, mở ra những ghi chép khiến chúng ta lạnh người. Thứ khó lý giải nhất, khiến con người sợ hãi nhất, chính là cái ác trong nhân tính!
    Last edited by Wandering Path; 09-10-2018 at 10:36 PM.

  2. The Following User Says Thank You to Wandering Path For This Useful Post:

    riversedge (27-10-2018)

  3. #2
    Dịch Giả
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    南京,江苏,中国
    Bài viết
    418
    Thanks
    3
    Thanked 810 Times in 376 Posts
    Pháp Y
    Tác giả: Vũ Trần

    Ác Quỷ Cắt Xẻ
    Chương 1: Cái chết thảm ngoài cổng trường
    Biên tập: thienthucac.com
    Nguồn truyện:


    Lời tựa: Trong thành phố như mê cung này, ngươi tìm kiếm đường ra, dã thú tìm kiếm ngươi.

    1.
    Thứ sáu, ngày 5/8/2011. 19 giờ 10 phút.

    Trường ngoại ngữ tư Giai Hối thành phố C.

    Một cô bé mặc áo lửng tay màu trắng, váy hoa ngắn đang đi trên vỉa hè quanh trường, chăm chú gửi tin nhắn trên điện thoại, thỉnh thoảng lại cười khúc khích.

    - Em ra khỏi cổng trường rồi, chưa đến mười phút nữa sẽ đến... Anh đừng bắt em chờ lâu đấy! – Cô bé hờn dỗi, cố ý chu miệng, mặc dù người ở đầu dây bên kia không nhìn thấy.

    Chiếc điện thoại của cô bé có treo rất nhiều móc trang trí hoạt hình, lắc lư theo bước chân của cô.

    - Em thừa lúc bác bảo vệ không để ý mà trốn ra đấy. Nếu bị phát hiện, mẹ em biết được chắc chắn sẽ mắng chết em... – Cô bé bĩu môi nói.

    Không biết người bên kia nói gì, cô bé yên lặng lắng nghe, bỗng cười phá lên, gương mặt sáng bừng hưng phấn.

    Vỉa hè trước mặt tách ra một lối hẻm nhỏ yên lặng. Ban ngày chỗ này rất bình thường, nhưng ban đêm rất ít người qua lại. Trong hẻm không có đèn đường, chỉ có ánh đèn từ đường lớn phía xa chiếu đến, mờ mờ ảo ảo.

    Cô bé dừng bước, nhìn vào ngõ, vừa căng thẳng vừa do dự.

    Đây là đường tắt, có thể tiết kiệm năm phút. Con hẻm này cũng không dài lắm, đầu bên kia cũng là đường lớn đèn chiếu sáng rực. Hơn nữa cô đã đi qua đây hai ba lần rồi, mặc dù đều lúc ban ngày nhưng chắc ban đêm cũng chẳng có gì khác.

    Cô bé bỗng lấy hết can đảm chạy vào con hẻm nhỏ. Cô vừa sợ vừa hồi hộp, trong đầu cô hiểu rõ hơn khái niệm mông lung về “tình yêu”.

    - Giai Giai, anh nghe thấy em thở gấp, em đang chạy bộ ạ? – Người ở đầu dây bên kia hỏi.

    - Anh phải lớn tiếng nói chuyện với em, biết chưa? – Cô bé không buồn trả lời.

    - Ừ!? – Người bên kia chẳng hiểu gì cả.

    - Anh phải luôn bảo vệ em!

    - Ừ.

    Bước chân nhỏ yếu của cô bé nện gấp xuống mặt đường xi măng, giống hệt tiếng chân một con nai con hoảng sợ. Đầu hẻm càng lúc càng gần... Cửa hàng, quán ăn, quán bar... Ánh đèn chói lọi ở ngay trước mặt, chói đến đau mắt.

    Cảm giác sợ hãi ngày càng giảm dần. Thắng lợi đã trong tầm mắt, cô bé vui vẻ nói với người trong điện thoại:
    - Anh biết không, vì anh, em...

    Cô dán tai vào điện thoại di động, chỉ lo nói chuyện nên hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân sau lưng...

    Tiếng chân không lớn, vì người đó đi giày thể thao và bước rất nhanh.

    - Vì anh, em đồng ý làm bất cứ việc gì... – Khi cô nói câu này, bóng đen kia đã lừ lừ xuất hiện, phủ lên cơ thể nhỏ gầy của cô.

    Trong tích tắc ấy, cô bé còn không biết đại hoạ đã đến. Cô vẫn đang thì thầm nho nhỏ với cái điện thoại, mỉm cười ngọt ngào, giọng nói vẫn còn non nớt...

    Sau đó, từ trong con hẻm tối truyền ra tiếng kêu nghẹn ngào sợ hãi, nhưng lập tức bị cái gì đó chặn đứt.

    Trong hẻm diễn ra một màn khiến người ta rùng mình...

    Một cánh tay thò ra từ bóng tối cuốn quanh cổ cô bé... Điện thoại của cô rơi xuống vũng nước, móc treo hình cậu bé quả đào vẫn chu miệng, lộ ra nét cười quái dị.

    Cô bé bị kéo vào trong bóng rối, hai chiếc giày vẫn đạp loạn trên mặt đất. Cô không biết phía sau mình là nam hay nữ, hoặc căn bản không phải người. Cô không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Cô thực sự rất sợ hãi, cô rất mong mẹ đang ở bên cạnh mình, nhất định cô sẽ nghe lời...

    Bóng đen kia kéo cô bé vào góc, một tay kẹp chặt cái cổ mảnh mai của cô bé như kẹp một con nhái. Tay kia chầm chậm rút một thứ trong túi áo ra... Vung lên... Đâm xuống...

    Vung lên... Hạ xuống... Vung lên... Hạ xuống...

    Trong bóng rối vang lên một loại âm thanh rất khó diễn tả, chín là tiếng thường nghe thấy trên thớt trong nhà bếp.

    Sau này cô bé không còn kêu nữa. Miệng cô bị một bàn tay bịt chặt, chỉ còn lộ ra đôi mắt hoảng sợ bất lực.

    Một chất lỏng mùi tanh nhanh chóng thấm vào chiếc áo trắng của cô bé, cứ thế chảy xuống, thấm qua cái váy ngắn, chảy dọc theo hai chân cô bé...

    Chiếc điện thoại rơi trên mặt đất vẫn đang trong trạng thái trò chuyện, vang lên tiếng gọi lo lắng từ đầu dây bên kia:
    - Này này... Gia Gia... Em làm sao thế? Lại giận à? Alo? Em có nghe không...
    Last edited by Wandering Path; 09-10-2018 at 10:36 PM.

  4. The Following User Says Thank You to Wandering Path For This Useful Post:

    viettranhung (22-10-2018)

  5. #3
    Dịch Giả
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    南京,江苏,中国
    Bài viết
    418
    Thanks
    3
    Thanked 810 Times in 376 Posts
    Pháp Y
    Tác giả: Vũ Trần

    Ác Quỷ Cắt Xẻ
    Chương 1.1: Cái chết thảm ngoài cổng trường
    Biên tập: thienthucac.com
    Nguồn truyện:


    Thứ bảy, ngày mùng 6 tháng 8, sáng sớm, trời quang. 5 giờ 15 phút.

    Kiều Khải nửa ngồi, rút đôi găng tay màu trắng sữa ra khỏi túi áo, thong thả đeo vào.

    Vũ Bưu chống nạnh đứng cách đó hai mét, sắc mặt âm trầm. Gương mặt vuông to lớn như bị giấy ráp mài qua một lần, không thể hiện bất cứ cảm xúc gì. Cho dù có dao kề cổ, sắc mặt anh ta cũng không khó coi hơn bây giờ là bao nhiêu.

    Ánh mắt anh ta đầy vẻ nghi vấn, chuyển động giữa Kiều Khải và xác chết.

    Kiều Khải tuần tự kiểm tra thi thể, từ đầu đến chân, từ ngoài vào trong.

    - Cô bé bị dao đâm chết đúng không? – Vũ Bưu chờ sốt ruột, hỏi.

    - Là hung khí kiểu con dao ba cạnh quân dụng.

    Thi thể nằm trên vũng máu đã khô cạn, úp mặt xuống, vết thương máu thịt lẫn lộn trên lưng đã có màu tím đen.

    Kiều Khải đặt ngón tay vào miệng vết thương của người chết, làn da rách nát như bị kinh động giật giật. Kiều Khải hít vào một hơi khí lạnh:
    - Cô bé bị đâm không dưới hai mươi nhát, phần lưng mười mấy nhát, phần eo ba nhát, phần đùi hai nhát. Không có chỗ cố định. Mỗi vết đâm đều rất mạnh, vết thương vào sâu lồng ngực. Tôi đoán lá phổi của cô bé đã thủng lỗ chỗ. Không còn nghi ngờ gì nữa, mất máu quá nhiều dẫn đến phản ứng sốc, rồi tử vong.

    Anh vén tóc người chết, làm lộ ra nửa bên mặt. Anh nắm chặt mặt người chết, từ từ xoay về phía mình.

    Đó là một khuôn mặt rất tinh thuần, rất ngây thơ, còn vị thành niên. Hàng lông mi dài khép lại như đang ngủ, chỉ có đuôi mày hơi nhíu lên như mơ thấy chuyện gì không vui. Như thể gương mặt kia chưa chết, có thể mở to mắt tỉnh dậy bất cứ lúc nào, mỉm cười đáng yêu với anh ta.

    Kiều Khải rụt tay lại như bị điện giật.

    - Thời gian tử vong. – Võ Bưu nhắc.

    - Đốm xác màu tím ở bụng người chết đã ổn định, ấn ngón tay lên cũng khó thay đổi. Đồng thời màng khoé mắt đã hơi vẩn đục, con ngươi trong suốt. Do đó thời gian tử vong dự đoán không quá mười lăm tiếng. Cụ thể thì vào khoảng sẩm tối ngày hôm qua... từ sáu giờ đến tám giờ.

    - Ừ – Võ Bưu xoay người nhìn quanh – Hiện vẫn là mùa hè, phải sau bảy giờ trời mới bắt đầu tối. Tôi đoán hung thủ lớn gan thế nào cũng không dám hành hung giữa ban ngày ban mặt. Huống hồ hắn đâm người chết nhiều lần như vậy, chắc chắn điều kiện gây án rất thuận lợi. Căn cứ theo những gì anh nói, thời gian gây án của hung thủ có thể rút ngắn lại từ khoảng bảy giờ đến tám giờ.

    Kiều Khải gật đầu, nhìn xuống, từ từ nhấc mép váy của người chết lên. Chiếc quần lót màu hồng in hoa vẫn mặc nghiêm chỉnh, rất sạch sẽ. Anh chăm chú kiểm tra bên trong đùi, nhíu mày, lại nhẹ nhàng kéo quần lót của người chết ra nhìn một hồi rồi đưa một thanh nhiệt kế vào hậu môn người chết.

    - Nhiệt độ bên ngoài lúc này là 21oC, nhiệt độ trực tràng của người chết là 28oC. Như vậy phù hợp với suy đoán của chúng ta về thời gian tử vong. Nhưng có một điểm kỳ quái.

    - Điểm nào?

    - Người chết không có dấu hiệu bị xâm phạm tình dục.

    - Không có à? – Võ Bưu vẫn đang nhìn quanh – Bắt một cô bé xinh đẹp ăn mặc lộng lẫy đến đây chỉ để giết thôi à?

    - Đây, anh Võ – Kiều Khải lấy ra một tấm thẻ nhựa trên người người chết. Anh ta đẩy lại cặp kính cận trên sống mũi, đọc – Trường ngoại ngữ tư Giai Hối, lớp 5 khối 11 Trung học. Tống Giai, mười sáu tuổi.

    Võ Bưu trầm ngâm trong chốc lát.
    - Đúng là có vấn đề. Tên này có thể tàn sát một cô bé mười sáu tuổi, chắc chắn là một tên điên loạn. Nhưng vì sao hắn không cưỡng hiếp nạn nhân ? Tôi từng tiếp xúc với khá nhiều án nạn nhân là các thiếu nữ chưa thành niên bị hại, mục đích chính của hung thủ là thoả mãn dục vọng méo mó của mình. Vì sao tên này lại khác ?

    - Có lẽ hắn đã mất khả năng tình dục, kiềm chế lâu ngày trở thành tâm lý biến thái.

    - Hắn có thể dùng tay, dùng miệng.

    - Hoặc hung thủ là nữ.

    - Nữ?! Tôi không dám nghĩ đến đâu... Thôi đừng đứng đoán mò ở đây nữa – Vũ Bưu gõ gõ đầu – Đưa thi thể về đã. Có thể xác nhận nhân thân của người chết thì dễ rồi, điều tra tập trung vào các gia đình sinh sống xung quanh trường của nạn nhân, còn cái điện thoại nữa, xem xem bình thường nạn nhân hay giao tiếp với ai. Trước khi chết nạn nhân có gọi một cuộc điện thoại, kiểm tra xem đối phương là ai.

    Cảnh sát dân sự phối hợp phá án đứng bên cạnh gật đầu, nghiêm túc ghi chép vào cuốn sổ. Những người khác bận chụp ảnh, lấy bằng chứng.

    ...

    Mộ Dung Vũ Xuyên vò mái tóc rối bời, ủ rũ nhìn tập tài liệu photo dày cộp buộc bằng dây gai ở trên bàn.

    - Về đọc tử tế, không hiểu đâu đến hỏi tôi. Những sách khác không cần đọc. Đây đều là ghi chép công việc mấy chục năm nay của tôi, nếu đọc hiểu hết, tôi sẽ cho cậu bằng Thạc sĩ.

    Ông già tự phụ mập tròn đuổi Mộ Dung Vũ Xuyên đi rồi liền quay lại ghế, cầm một quyển truyện tranh là “Thám tử lừng danh Conan” lên đọc. Ông định xem xong thì mang về cho cậu cháu trai học mầm non xem, nói là bồi dưỡng khả năng quan sát nhạy bén của thế hệ nhỏ từ bé.

    Mộ Dung Vũ Xuyên không biết ông già định kể cho cháu nghe thật, hay là định một mình xem.

    Hiện anh có chút hối hận, tốt nghiệp bốn năm đại học rồi về thẳng Bắc Kinh làm công việc bố tìm cho còn hơn. Họ Mộ Dung truyền thẳng một mạch, nghe nói có thể truy ngược gốc tổ tiên đến Hoàng tộc nước Yến thời Ngũ Hồ mười sáu nước, xuất hiện một vị “nhân vật lịch sử” danh tiếng lẫy lừng Mộ Dung Phục. Bố của Mộ Dung Vũ Xuyên kế thừa truyền thống xuất sắc của dòng họ, trở thành người quyền uy nhất lĩnh vực bệnh tim lâm sàng trong nước. Từ thường dân đến người có chức quyền, hễ có bệnh tim đến tìm Giáo sư Mộ Dung là lại có thể tạo CO2 cho trái đất thêm mấy chục năm nữa.

    Mặc dù chuyên ngành anh học khác với chuyên ngành của bố, một người mổ người sống một người mổ ngườ chết, nhưng bằng thân phận thiếu gia của mình, có một cuộc sống cơm no áo ấm, giao lưu với những tầng lớp thượng lưu chắc không phải chuyện gì khó.

    Ban đầu giáo sư Mộ Dung hết sức phản đối con trai chọn ngành pháp y, nhưng sau này nghĩ lại thấy con trai tính tình tản mạn, không chịu trách nhiệm, mổ người chết thực sự không có bất cứ nguy hiểm gì, cho nên mới miễn cưỡng đồng ý.

    Học ở thành phố C chẳng khác gì học ở Bắc Kinh, con số trong thẻ ngân hàng luôn là con số mà giới làm công ăn lương ngưỡng mộ. Ăn ở ở nhà cậu lại có một ông bạn của bố làm cảnh sát hình sự ở Cục Công an thành phố C, cho nên Mộ Dung Vũ Xuyên có nhảy múa, có khoe của thế nào cũng sẽ có người mật báo ngay cho ông Mộ Dung, hơn nữa càng không có ai có gan bắt cóc con trai ông ta.


    Last edited by Wandering Path; 09-10-2018 at 10:36 PM.

  6. The Following 2 Users Say Thank You to Wandering Path For This Useful Post:

    riversedge (27-10-2018), viettranhung (22-10-2018)

  7. #4
    Dịch Giả
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    南京,江苏,中国
    Bài viết
    418
    Thanks
    3
    Thanked 810 Times in 376 Posts
    Pháp Y
    Tác giả: Vũ Trần

    Ác Quỷ Cắt Xẻ
    Chương 1.2: Cái chết thảm ngoài cổng trường
    Biên tập: thienthucac.com
    Nguồn truyện:


    Mộ Dung Vũ Xuyên không kế thừa hoài bão lớn lao của tổ tông, căm ghét cùng cực chính trị, yêu thích cuộc sống phóng túng. Cả đời anh ta chỉ có hai ham muốn lớn nhất.

    Thứ nhất, ở cùng mỹ nữ.

    Thứ hai, ở cùng xác chết.

    Thích mỹ nữ là bản năng. Thích xác chết, vì chúng không bao giờ nói dối.

    - Này, mới đến một cô bé. Xinh lắm – Chu Chí Bằng hích Mộ Dung Vũ Xuyên một cái.

    Mộ Dung Vũ Xuyên đã ngủ quên từ lúc nào, tay chống má, nước bọt nhễu xuống bức ảnh một cái xác đã phân huỷ nặng. Chu Chí Bằng vóc người cao lớn như trâu, cú hích này gần như đẩy anh ngã lăn xuống bậc thang giảng đường.

    Mộ Dung Vũ Xuyên bừng tỉnh, lồm cồm bò dậy định nổi cáu. Trên bục giảng đang có một cô gái lạ đang tự giới thiệu bản thân.

    Khuôn mặt cô đỏ bừng, rất căng thẳng, nói một câu cúi người một lần.

    - Xin chào mọi người. Mình tên là Seto Minako, học ở Học viện Pháp y của Đại học Y Tokyo, hiện là sinh viên năm thứ hai. Mình đến học trao đổi ở trường các bạn một năm, xin các huynh trưởng chiếu cố.
    Phát âm tiếng Trung của cô khá ổn, nhưng không phân biệt được âm “r” và “e”, âm “n” và “ng”.

    Đám học sinh chụm đầu lại bàn tán, đặc biệt là các học sinh nam, hormone nam đang tiết ra ồ ạt.

    - Aiz, tôi nói mà – Chu Chí Bằng cười vẻ gian xảo, hạ giọng thì thầm với Mộ Dung Vũ Xuyên – Cậu không thấy cô ta rất giống một người à?

    - Giống ai?

    - Xời, cuối tuần trước uổng công cậu copy 4GB ảnh từ máy tính của tôi rồi.

    - À – Mộ Dung Vũ Xuyên giật mình – Từ từ, cô ta giống... Aoi Sora *nhễu nước miếng*.

    - Khuôn mặt, dáng vóc đều na ná, đặc biệt là tiêu chí cup F... Chà chà, chắc cô ta không phải chính là Aoi Sora đấy chứ.

    - Aoi Sora học pháp y à, thôi đi đừng nói nữa, không sợ cô ta giải phẫu luôn cậu à.

    - Học pháp y thì sao. Chứng tỏ là khả năng biểu diễn của người ta cao siêu, người ta cũng chú ý tự tu dưỡng rèn luyện bản thân đấy.

    - Thì cũng không đến nỗi đi làm pháp y. Chuyển sang thể loại phim kinh dị à ?

    - Chán chẳng buồn giải thích với cậu. Mặc kệ thật giả, quả nhân ta đã nhìn trúng cô nàng Đông Dương này rồi. Ngày mai tôi sẽ hẹn được cô ta ra cho cậu trắng mắt.

    Tay Chu Chí Bằng là một ma vương đào hoa thứ thiệt. Dáng vẻ đường hoàng, cường tráng cao lớn, nếu không nói đến nội tâm đen tối thì cậu ta hẳn là một đại trượng phu đường đường khí khái.

    Kiểu người này mỗi lần đến kỳ xuân thu là lại toả ra một thứ mùi hấp dẫn người khác phái, cho nên các cô gái chạy theo cậu ta như vịt.

    So ra thì Mộ Dung Vũ Xuyên kém hơn nhiều.

    - Tiểu bạch kiểm chỉ để nhìn không dùng được, quan trọng là phải cái này này – Chu Chí Bằng gồng hai bắp cơ cuồn cuộn lên.

    Mộ Dung Vũ Xuyên vừa ước ao vừa đố kỵ nhìn cậu ta đắc ý, chỉ muốn cầm con dao phẫu thuật đến cạo sạch đám cơ bắp của cậu ta đi.

    Ngày thứ hai, trên lớp Tâm lý học, Seto Minako vừa vào lớp. Chu Chí Bằng từ xa đã đứng bật dậy vẫy tay với cô ta.

    Minako nhìn thấy, mỉm cười với cậu ta.

    Á đù, Mộ Dung Vũ Xuyên nhìn thấy, thực sự bội phục giống ngựa này.

    - Thế nào người anh em, Chu mỗ ta không mũi tên nào không trúng đích. Cậu nhìn mà xem, tôi sẽ phục hận báo thù cho tám năm kháng chiến của nhân dân Trung Quốc.

    - Xì... – Mộ Dung Vũ Xuyên vùi đầu vào sách, không đành lòng nhìn nữa.

    - Xin chào, xin lỗi làm phiền, Chu... – Giọng nữ hơi ỏn ẻn vang lên.

    - Chu... Chí... Bằng – Chu Chí Bằng thân thiện giải thích.

    Ai mà ngờ được cái giọng này chính là cái giọng đầy vẻ tà ác ban nãy chứ.

    Chà... Mộ Dung Vũ Xuyên dứt khoát úp sách lên đầu.

    - Chu... Chí... Bằn – Cô gái nghiêm túc bắt chước cách phát âm Chu Chí Bằng.

    - Không phải Chu Chí Bằn. Chu Chí Bằng.

    - Chu Chí Bằn.

    - Bằng.

    - Bằn.

    - Thôi được rồi, không sao – Còn dạy nữa Chu Chí Bằng sẽ điên mất.

    - Em ngồi xuống đây đi – Chu Chí Bằng đẩy Mộ Dung Vũ Xuyên đang nằm phục trên bàn, bảo anh ta nằm ra chỗ khác. Đồ trọng sắc khinh bạn.

    - Xin lỗi Chí Bằn kun, muốn hỏi thăm một người, không biết anh ấy có ở đây không – Minako nói.

    - Em biết tên người đó không?

    Minako nhìn chằm chằm vào quyển sách trên tay, cố gắng nhớ lại.
    - Hình như tên là... Mộ Dung...

    - Mộ Dung ngu xuẩn?!

    - À hình như na ná thế, tiền bối biết người đó không ạ?

    Mộ Dung Vũ Xuyên bỏ quyển sách úp trên đầu ra, ngồi thẳng dậy.
    - Xin lỗi phải sửa lại, là Mộ Dung Vũ Xuyên.

    Đôi mắt Minako trợn tròn lên.

    - Xời, tôi biết rồi. Các người cùng học pháp y cả - Chu Chí Bằng vỗ vai Mộ Dung, nói với Minako - Ầy, đây chính là vị tiền bối ngu xuẩn đấy đấy.

    Minako tỏ vẻ vui mừng, cúi chào Mộ Dung Vũ Xuyên:
    - Hajimemashite douzoyoroshiku onegaishimasu (Lần đầu gặp anh, mong được chiếu cố).

    Nói một đống, có mắng tôi tôi cũng chả hiểu. Mộ Dung Vũ Xuyên hỏi:
    - Sao lại biết đến tôi?

    - Giáo sư Trần Min (Minh) Hiên nói cho em. Giáo sư nói em sẽ thực tập với anh ạ.

    Thấy cô ta đang nhìn mình vẻ đánh giá, Mộ Dung Vũ Xuyên vội cào cào đám tóc lộn xộn cho vào nếp, khuôn mặt ra vẻ nghiêm chỉnh.

    Last edited by Wandering Path; 09-10-2018 at 10:36 PM.

  8. The Following 2 Users Say Thank You to Wandering Path For This Useful Post:

    riversedge (27-10-2018), viettranhung (22-10-2018)

  9. #5
    Dịch Giả
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    南京,江苏,中国
    Bài viết
    418
    Thanks
    3
    Thanked 810 Times in 376 Posts
    Pháp Y
    Tác giả: Vũ Trần

    Ác Quỷ Cắt Xẻ
    Chương 1.3: Cái chết thảm ngoài cổng trường
    Biên tập: thienthucac.com
    Nguồn truyện:


    Thứ Hai, ngày 15 tháng 8. 10 giờ 11 phút.

    Cổng trường học viện Tuyên truyền thành phố C.

    Triệu Đại Thành ngồi trong phòng bảo vệ, mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ đã nửa tiếng.

    Ngoài cửa sổ là vỉa hè và đường cái. Người qua lại vẫn như bình thường, có vẻ hơi mệt mỏi. Đây là hội chứng Ngày thứ Hai.

    Chỉ có một chỗ hơi đặc biệt.

    Dưới chân trụ đèn đường trên vỉa hè có thêm một thứ. Một chiếc ba lô leo núi căng phồng. Chiếc ba lô mới tinh, nhìn mẫu mã thiết kế chắc cũng không rẻ. Anh ta nhớ chắc chắn lúc mình đến làm sáng nay không có.

    Chừng một tháng trước thời sự có báo tin ở một chỗ nào đó miền Nam, một người chủ tiệm kinh doanh tư nhân đến rút tám mươi vạn đồng tiền mặt, cất trong một chiếc ba lô leo núi hiệu Adidas. Vừa đi khỏi ngân hàng được hai con đường thì bị hai gã đàn ông đi theo đánh cướp mất chiếc ba lô leo núi, trước khi đi chúng còn đâm cho ông ta một dao. Hiện vẫn chưa bắt được hung thủ. Người bị hại vẫn nằm trong bệnh viện, được giám sát bảo vệ kỹ càng.

    Nghĩ đến đây, hơi thở của Triệu Đại Thành trở nên dồn dập. Anh ta rất muốn đi ra, mở cái ba lô để thoả mãn sự tò mò.

    Nhưng anh ta lại không dám, xưa nay anh ta vốn thật thà, chẳng qua có chút không cam phận.

    Mỗi khi có người đi qua nhìn cái ba lô để trơ vơ ở góc đường, anh ta lại căng thẳng. Cuối cùng, anh ta uống một ngụm trà lớn, giả như không có chuyện gì đi ra, tim đập thình thình như đang đi ăn trộm...

    Hai phút sau, chiếc ba lô leo núi màu đỏ đã được đặt ở gầm bàn bảo vệ. Nghi thần nghi quỷ một lúc, anh ta cũng bình tĩnh lại. Anh ta còn không nhớ mình xách cái ba lô vào như thế nào, chỉ cảm giác không nặng lắm.

    Anh ta không biết một túi đầy tiền có nặng không, vì dù sao anh ta cũng chưa bao giờ có nhiều tiền như thế.

    Anh ta dùng chân đá thử vào cái ba lô trước. Trong đó hình như có giấy, rất nhiều giấy. Tiền chẳng phải cũng làm bằng giấy đấy sao?

    Anh ta nhìn quanh, bên ngoài không có ai. Đang là giờ lên lớp.

    Anh ta cố nén sự kích động và lòng hiếu kỳ, đưa tay kéo chiếc ba lô màu đỏ ra.

    Mở khoá kéo. Bên trong đúng là giấy, nhưng không phải tiền.

    Anh ta thấy hơi thất vọng, nhưng chưa từ bỏ hi vọng. Có ai rảnh mà nhét giấy lộn vào trong một chiếc ba lô leo núi hàng hiệu đâu?

    Anh ta không quản chuyện khác nữa, cho tay vào sờ.

    Bên trong đúng là có cái gì đó.

    Cứng. Tròn căng.

    Anh ta không biết đó là thứ gì, thế là anh ta gạt bỏ mớ giấy lộn, ngóng cổ nhìn.

    Hôm nay trời u ám, ánh sáng chiếu qua lớp kính xanh dương sẫm vào phòng đã trở nên mờ tối, dưới gầm bàn càng tối. Chiếc ba lô leo núi há miệng, thứ bên trong có một hình dáng mơ hồ. Triệu Đại Thành nhìn kỹ...

    Kết quả nhìn thấy một gương mặt mơ hồ đang nhìn lại mình.

    ...


    Last edited by Wandering Path; 09-10-2018 at 10:37 PM.

  10. The Following 2 Users Say Thank You to Wandering Path For This Useful Post:

    riversedge (27-10-2018), viettranhung (22-10-2018)

  11. #6
    Dịch Giả
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    南京,江苏,中国
    Bài viết
    418
    Thanks
    3
    Thanked 810 Times in 376 Posts
    Pháp Y
    Tác giả: Vũ Trần

    Ác Quỷ Cắt Xẻ
    Chương 1.4: Cái chết thảm ngoài cổng trường
    Biên tập: thienthucac.com
    Nguồn truyện:


    Mộ Dung Vũ Xuyên ngồi trên giường trong kí túc xá, cắm USB vào cổng kết nối của chiếc Mac, mở một file lưu video. Nhân vật trong video kêu “ư ư, a a” đến cao trào, Mộ Dung Vũ Xuyên nhai quả táo rồn rột.

    Aoi Sora đáng yêu, chỗ làm mờ đáng ghét!

    Seto Minako đáng yêu, Chu Chí Bằng đáng ghét!

    Nếu không phải Chu Chí Bằng đã hẹn Minako ra ngoài ăn trưa thì anh ta cũng chẳng phải một mình trốn trong ký túc xá “tự an ủi tinh thần”.

    Tiếng chuông đã reo một lúc lâu, anh ta tìm mãi không thấy cái điện thoại nào trong video, mới nhận ra là điện thoại di động của mình đang kêu.

    Mới rồi xem chăm chú quá.

    - Này, cậu chết rồi đấy à? – Giọng nói oang oang muốn điếc lỗ tai của Lục Tiểu Đường át hết tiếng của hai nhân vật chính trong video.

    Vừa nghĩ đến bộ dạng nhe nanh múa vuốt của Lục Tiểu Đường, Mộ Dung Vũ Xuyên đã thấy đau đầu. Anh ta vội cho dừng videp.
    - Tớ đang ăn táo.

    - Ờ, đừng có nghẹn!! – Lục Tiểu Đường lạnh lùng nói.

    Mộ Dung Vũ Xuyên lập tức nghẹn, ho dữ dội mất một lúc.

    - Chiều nay có tiết không? – Lục Tiểu Đường hỏi.

    - Có, hai tiết – Mộ Dung Vũ Xuyên mãi mới nói được.

    - Cúp học đi. Đến đây.

    - Này không được đâu. Tớ là thạc sĩ duy nhất của hệ pháp y, phải làm gương cho các sư đệ sư muội chứ.

    - Không sao, cậu cũng có phải mới chỉ cúp một hai lần đâu.

    - Chiều nay có một tiết của chủ nhiệm, không lên lớp là chết chắc.

    - Cậu không đến thì mai tớ sẽ giết cậu. Tính cách mà làm đấy.

    Nói xong bên kia liền dập máy.

    Á... Hổ cái!!!

    Mộ Dung Vũ Xuyên tức đến nỗi vò đầu bứt tóc.

    Thật ra con hổ cái này nhìn không hề giống hổ cái.

    Tóc đuôi ngựa, chân dài, mày lá liễu đen nhánh, mắt như nước hồ thu.

    Nhìn có vẻ đúng là một người xinh đẹp vui vẻ.

    Chỉ nhìn có vẻ thôi.

    Một rưỡi chiều. Khi giờ học Giải phẫu bắt đầu, Mộ Dung Vũ Xuyên đúng hẹn xuất hiện ở văn phòng tổ trọng án, đội cảnh sát hình sự Cục công an.

    Lục Tiểu Đường vắt chân chữ ngũ, chỉ cái ghế bên cạnh:
    - Ngồi xuống thở đi đã. Bên pháp y đi ăn trưa rồi, chưa đến.

    Mộ Dung Vũ Xuyên không phải người nhu nhược dễ bị lấn át, thật ra số người bị anh ta bắt nạt nhiều hơn nhiều số người bắt nạt được anh ta. Nhưng vạn vật trên đời đều có tương sinh tương khắc, từ khi Mộ Dung Vũ Xuyên gặp cái cô tiểu ma đầu bằng tuổi hắn này ở nhà trẻ, anh ta chưa bao giờ ngẩng được đầu lên. Bất kể ánh mắt hay ngôn ngữ, cô ta đều chiếm thế thượng phong, thậm chí không được còn dùng cả nắm đấm để nói chuyện.

    Từ nhỏ anh ta đã chưa bao giờ đánh lại cô. Sau khi lên cấp 3, cuối cùng mỗi người đi một ngả. Nghe nói Lục Tiểu Đường thi đỗ trường cảnh sát, võ công càng giỏi hơn nhiều. Lúc đó Mộ Dung Vũ Xuyên không hề lo lắng, thỉnh thoảng đi cùng bố đến nhà bác Lục chơi mới gặp lại bạn cũ. Lục Tiểu Đường càng lớn càng xinh đẹp, cũng hiểu chuyện và thân thiện hơn.

    Hai năm trước, Lục Tiểu Đường được điều từ Cục công an tỉnh đến làm tổ trưởng tổ trọng án của đội cảnh sát hình sự thành phố C. Mộ Dung Vũ Xuyên tiếp xúc nhiều hơn, mới chính thức nhận ra diện mạo thực sự của vị đại mỹ nhân dữ tợn này.

    - Cậu đừng tưởng cậu giỏi. Do đội cảnh sát không có người chuyên nghiệp nữa nên tớ mới cho cậu cơ hội này đấy – Lục Tiểu Đường nheo mắt nói.

    - Không phải có Kiều Khải à?

    - Anh ta đang có án để làm rồi. Tuần trước, một nữ sinh trường ngoại ngữ tư Giai Hối bị đâm chết ngoài trường lúc chập tối. Đội trưởng Vũ đã mang phần lớn người đi theo cái án ấy rồi, để tớ ở lại trực. Kết quả lại xảy ra chuyện.

    - Chẳng lẽ lần này lại có cô bé nào bị phân xác à?

    - Cái đồ miệng xúi quẩy này! – Lục Tiểu Đường duỗi chân, suýt nữa Mộ Dung Vũ Xuyên bị đá bay ra khỏi ghế.

    - Chuyện xảy ra ở Học viện Tuyên truyền. Cũng chưa chắc, có khả năng đó không phải án hình sự. Nhưng chuyện có chút ly kỳ - Lục Tiểu Đường nhìn Mộ Dung Vũ Xuyên kéo ghế ra khỏi tầm chân mình.

    - Có người chết không?

    - Không biết.

    - Không biết?

    - Bảo vệ trường đó là Triệu Đại Thành báo án. Anh ta phát hiện một chiếc ba lô leo núi không biết của ai trước cổng trường, liền mở ra xem, bên trong là một cái xương sọ người.

    - Xương sọ? Chỉ có xương sọ thôi à? – Mộ Dung Vũ Xuyên ngạc nhiên chỉ vào đầu.

    - Đúng, chỉ có xương sọ, bề mặt rất sạch sẽ. Tớ không biết người chết là chết tự nhiên hay bị giết. Nếu chết tự nhiên thì có người đùa ác, dễ xử lý. Cho nên tớ tìm cậu đến giải thích cho tớ.

    - Có mỗi cái đầu lâu... không dễ lắm – Mộ Dung Vũ Xuyên tặc lưỡi.

    - À, Đinh Lan về rồi. Tớ đưa cậu đến phòng pháp y – Lục Tiểu Đường đứng lên vỗ vai Mộ Dung Vũ Xuyên – Tớ tin cậu có khả năng này.
    .
    Câu nói này cổ vũ Mộ Dung Vũ Xuyên. Anh ta ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười ấm áp của Lục Tiểu Đường.

    Cô nói tiếp:
    - Trừ phi cậu muốn chết.


    Last edited by Wandering Path; 09-10-2018 at 10:37 PM.

  12. The Following 2 Users Say Thank You to Wandering Path For This Useful Post:

    riversedge (27-10-2018), viettranhung (22-10-2018)

  13. #7
    Dịch Giả
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    南京,江苏,中国
    Bài viết
    418
    Thanks
    3
    Thanked 810 Times in 376 Posts
    Pháp Y
    Tác giả: Vũ Trần

    Ác Quỷ Cắt Xẻ
    Chương 2: Xương khô
    Biên tập: thienthucac.com
    Nguồn truyện:


    Phòng pháp y nằm ở tầng dưới của toà nhà trụ sở Cục cảnh sát.

    Toà nhà này do người Nhật xây hồi Thế chiến II, lúc ấy được dùng làm Bộ Tư lệnh của quân đội tập đoàn Hoa Đông. Vẻ ngoài vuông vức, thô kệch, tổng cộng năm tầng, dưới mặt đất có hai tầng, nghe nói có thể chống được lựu đạn, là một lô cốt thứ thiệt. Sau giải phóng, nơi này trở thành toà nhà văn phòng của Chính phủ nhân dân thành phố C. Sau những năm 90, toà nhà trở thành trụ sở Cục công an, bên trên xây thêm ba tầng, trang trí thêm bên ngoài để nhìn có vẻ hiện đại hoá. Kiến trúc Nhật Bản bên trong thực sự kiên cố, trải qua hơn nửa thế kỷ vẫn đứng vững.

    Trong nhà, đặc biệt khi đi xuống lòng đất, cơ bản vẫn giữ nguyên hình dáng ban đầu – tường tróc da, mùi ẩm mốc ngai ngái toả ra từ những xà nhà gỗ mục và khe gạch khiến người ta thấy lạnh căm căm, tựa như có con côn trùng mấy trăm chân đang bò ngược theo xương sống...

    Phòng pháp y nằm ở tận cùng hành lang, chia thành năm gian: phòng khám xác, phòng X quang, phòng hoá nghiệm, phòng chứa, phòng liệm. Không có cửa sổ, ánh sáng hoàn toàn đến từ ánh đèn chân không trắng loá.

    Nghe nói đây chính là phòng thí nghiệm dưới thời người Nhật. Có lẽ là để khám chữa bệnh cho quân Nhật, hoặc giống kiểu binh đoàn 731 từng dùng.

    Phòng pháp y cực kỳ rộng, sạch sẽ đến ngạt thở, trong không khí luôn phảng phất mùi thuốc sát trùng.

    Trợ lý pháp y Đinh Lan là một phụ nữ trung niên chăm chỉ. Học vấn không cao nhưng tận tâm tận lực, hơn nữa lại lớn gan. Nếu không thế thì chắc bà đã phát điên vì ở đây mãi.

    Khi Mộ Dung Vũ Xuyên và Lục Tiểu Đường đi vào phòng hoá nghiệm, Đinh Lan đã chuẩn bị xong hết mọi thứ. Bà từng hợp tác với thầy hướng dẫn Trần Minh Hiên của Mộ Dung Vũ Xuyên, hai năm trước Trần Minh Hiên về hưu, Kiều Khải lên thay. Trong mắt bà ai cũng như nhau, cho nên thấy Mộ Dung Vũ Xuyên bà cũng không có vẻ ngạc nhiên, chỉ hờ hững ngồi trên một chiếc ghế tựa ở góc phòng.

    Lúc bà cô này chuyển thi thể có giữ vẻ mặt này không nhỉ? Mộ Dung Vũ Xuyên nhủ thầm.

    Trên bàn thí nghiệm là một hộp sọ, một chiếc ba lô leo núi hiệu Adidas và một chồng giấy nhăn nhúm.

    Chiếc ba lô leo núi mới tinh, bên trên không có vết máu, cũng như không có bất kỳ dấu hiệu nào khiến người khác nghi ngờ. Đống giấy là giấy in bình thường, có thể mua được từ bất cứ cửa hàng văn phòng phẩm nào.

    Mộ Dung Vũ Xuyên đeo găng tay, tuỳ ý lật mấy tờ, đều là giấy in nhăm nhúm trắng trơn. Bỗng anh nhìn thấy mấy vết chữ liền rút tờ giấy ấy ra, bên trên có mấy dòng chữ in.

    Lục Tiểu Đường cũng tò mò nhìn ké.

    Trên giấy viết...

    “Hãy vung lưỡi hái lên thu hoạch đi, giờ thu hoạch đã đến... Ngồi trên mây đưa lưỡi hái xuống đất, đất liền thu hoạch xong”.
    Lục Tiểu Đường đọc xong, không biết vì sao lại ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Vũ Xuyên.

    Mộ Dung Vũ Xuyên lại nhặt một tờ khác lên:
    “Đổ bát đó lên đất, những người có dấu hiệu dã thú và sùng bái thần tượng đều thịt da nát rữa, cực kỳ nghiêm trọng... Đổ bát đó xuống biển, biển liền biến thành máu, giống máu của người chết, sinh vật sống trong biển chết hết... Đổ bát đó xuống sông suối, nước liền biến thành máu... Ngươi hãy đem máu của ngươi cho bọn chúng uống. Bọn chúng đáng tội.”

    - Thế là thế nào ? – Lục Tiểu Đường không nhịn được hỏi.

    - Tớ cũng không biết, hình như chép ra từ đâu đó. Phải nhờ cậu đi tìm rồi. Ai mà biết được? Có khi là cố ý huyền hoặc.

    Mộ Dung Vũ Xuyên nhìn hộp sọ trên bàn. So với những câu chữ khó hiểu kia thì những gì nó hé lộ là sự thật.

    Hộp sọ rất nhỏ rất tinh xảo, màu trắng xám. Có thể suy ra khi còn sống người này có một khuôn mặt xinh đẹp.

    Mộ Dung Vũ Xuyên cầm hộp sọ lên ước lượng, nhìn trái nhìn phải, xem xét kỹ càng.

    - Đầu tiên, khụ khụ - Anh ta hắng giọng – Có thể khẳng định đây là hộp sọ người.

    Lục Tiểu Đường tí nữa thì ngã.

    - Cậu nhìn xem, xương sọ lớn, cao vồng, thành hình cầu tròn trịa, bộ hàm không nhô ra. Nhìn từ bên cạnh có thể thấy xương sọ chiếm hai phần ba... Ái!

    Lục Tiểu Đường đạp một cái lên chân Mộ Dung Vũ Xuyên:
    - Ai mà chả thấy được. Còn gì nữa?

    - Ừm... Nó khá trơn nhẵn, thành xương mỏng, lại nhẹ. Có vẻ là của nữ.

    - Chỉ dựa vào nhiêu đây á? – Lục Tiểu Đường hơi nghi ngờ.

    - Tất nhiên là không. Xương lông mày của nam thường nhô lên rất rõ, bên trên có rất nhiều lỗ nhỏ. Cậu nhìn đây, phía trên hốc mắt rất phẳng, không thấy chỗ nào nhô ra, hơn nữa gần như không có lỗ. Khoang quả lê vừa rộng vừa thấp, điểm gốc mũi nông. Tất cả đều là đặc trưng của nữ. Xương gò má cũng trơn mượt, khớp nối nhẵn. Nếu là nam thì sẽ có hình vuông, khớp nối cũng thô hơn.
    Last edited by Wandering Path; 09-10-2018 at 10:37 PM.

  14. The Following 2 Users Say Thank You to Wandering Path For This Useful Post:

    riversedge (27-10-2018), viettranhung (22-10-2018)

  15. #8
    Dịch Giả
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    南京,江苏,中国
    Bài viết
    418
    Thanks
    3
    Thanked 810 Times in 376 Posts
    Pháp Y
    Tác giả: Vũ Trần

    Ác Quỷ Cắt Xẻ
    Chương 2: Xương khô
    Biên tập: thienthucac.com
    Nguồn truyện:


    Lục Tiểu Đường gật đầu.

    - Nhìn từ góc này – Mộ Dung Vũ Xuyên xoay hộp sọ để nhìn từ bên cạnh – Xương trán thẳng, phần đỉnh bằng phẳng. Xương trán và đỉnh sọ của nam sẽ có hình vòng cung.

    - Có thể đoán được tuổi không?

    Mộ Dung Vũ Xuyên nhìn hàm răng của cái sọ, hơi mở hàm dưới ra, lấy kính lúp soi cẩn thận từng chiếc.
    - Răng hàm số ba đã mọc ra hết, gần như không bị mài mòn, chân răng chưa bị canxi hoá... Là người trưởng thành, nhưng chưa lớn tuổi. Đầu răng của cô ta gần như màu bằng, chất răng rất tốt. Nhìn chung, tuổi chưa quá hai lăm.

    - Ừ.

    - Răng của cô ta rất sạch, không có sâu răng không có cao răng hay ố vàng. Hơn nữa, mức độ mài mòn răng của cô ta rất nhẹ, trừ trẻ tuổi ra thì thói quen ăn uống của người này cũng rất cẩn thận. Thậm chí tớ đoán lúc còn sống cô ta cũng rất gọn gàng, có quy tắc.

    - Thế mà cũng nhìn ra được á? – Lục Tiểu Đường nhìn Mộ Dung Vũ Xuyên.

    - Tớ cũng đoán thôi mà. Bình thường một cô gái thích ăn vặt sẽ có cao răng ở chân răng hoặc kẽ răng, kể cả có đánh răng thường xuyên thì cũng vẫn còn vết – Anh vừa nói vừa nhìn Lục Tiểu Đường, tin chắc cô ta hiểu ý mình.

    - Sao tớ có cảm giác cậu đang nói kháy tớ thế? – Lục Tiểu Đường lườm.

    Căn cứ theo kinh nghiệm, Mộ Dung Vũ Xuyên vội chuyển chủ đề:
    - Cô ta rất ít hoặc không hút thuốc, gần như không uống rượu, rất ít ăn đồ ngọt và chua. Dựa vào đây, tớ đoán cô ta hơi gầy.

    - ...

    - Từ cấu trúc xương nhỏ nhẹ tròn trịa thì hình như cô ta là người thuộc vùng miền Nam sông Trường Giang. Tớ có thể lấy mẫu xương, dùng hệ thống nhận biết đặc điểm di truyền của trường để kiểm tra, nếu may mắn còn có thể tìm ra cô ta là người vùng nào nữa.

    - Nếu cô ta là người nước ngoài thì sao?

    - Thế thì phức tạp – Mộ Dung Vũ Xuyên nhún vai – Từ hình dạng xương có thể đoán được cô ta là người châu Á, hoặc ít nhất cũng có huyết thống châu Á.

    - Hơn nữa, chỉ qua quan sát, cậu có phát hiện ra một chỗ rất hay không – Mộ Dung Vũ Xuyên đưa hộp sọ đến trước mặt Lục Tiểu Đường.

    Lục Tiểu Đường nghiêng đầu nhìn hồi lâu.
    - Tớ thấy rất bình thường mà. Bề mặt không có vết thương gì, không có bộ phận mềm gì lưu lại, rất sạch sẽ.

    - Nói đúng rồi đấy. Cậu không thấy nó quá sạch sẽ à? – Mộ Dung Vũ Xuyên mỉm cười – Bình thường chỉ có trong bệnh viện hoặc phòng thí nghiệm mới có kiểu xương đã qua xử lý đặc biệt như thế này.

    - Ý cậu là nó vốn là tiêu bản xương? Thế lại chẳng tốt à? – Lục Tiểu Đường hỏi.

    - Tớ không chắc. Tớ phải...

    Mộ Dung Vũ Xuyên nghĩ rồi cầm một con dao mổ, cạo một lớp một mỏng từ tầng ngoài hộp sọ, đặt lên tiêu bản kính hiển vi, nhỏ thêm một giọt cồn rồi cố định.

    Anh ta chỉnh nút tiêu cự, chăm chú nhìn vào thị kính.

    Lục Tiểu Đường chờ một lúc lâu mới hỏi:
    - Cậu có tìm được gì không?

    - Tớ có thể khẳng định một điểm, hộp sọ này chắc chắn đã được xử lý rồi nên mới sạch sẽ thế này. Nhưng chắc chắn không phải tiêu bản trong bệnh viện. Tiêu bản xương trong bệnh viện đều trải qua quá trình tiệt trùng ở nhiệt độ cao, loại bỏ hết toàn bộ các tổ chức khác như cơ, mỡ. Trên hộp sọ này lại còn rất nhiều tổ chức mềm dính liền với vỏ hộp sọ, cho nên đây là quá trình xử lý không triệt để. Đồng thời cũng cho thấy tuổi của hộp sọ này không quá ba năm.

    - Ba năm? – Lục Tiểu Đường hít vào một hơi khí lạnh – Nói cách khác, thời gian tử vong của cô gái này không quá ba năm...

    - Có thể nói như vậy. Từ khi một người chết đi, cơ thể hữu cơ sẽ bắt đầu phân huỷ, quá trình này được gọi là cốt hoá. Thi thể bình thường chôn dưới đất sau hai đến ba năm, cơ bắp và các cơ quan mềm sẽ chuyển thành màu xám tro như bùn, rất dễ rời khỏi xương. Nếu thi thể lộ ra ngoài thì thời gian này còn ngắn hơn.

    - Cũng có khả năng là từ mộ phần đúng không? – Lục Tiểu Đường hỏi.

    Mặc dù xã hội hiện đại thịnh hành hoả táng, nhưng ở nhiều địa phương xa xôi vẫn giữ tập tục thổ táng.

    Mộ Dung Vũ Xuyên hiểu ý cô. Nếu cô gái chủ nhân cái đầu này không chết bình thường thì chắc chắn đằng sau còn có một câu chuyện bi thảm không ai biết.

    - Có khả năng – Mộ Dung Vũ Xuyên nói tiếp – Lúc nữa tớ sẽ đi đối chiếu mẫu xương, nếu là trúng độc chết thì có thể kiểm tra được lượng chất độc.

    Anh xoay hộp sọ, quay cái lỗ lớn xương chẩm lên. Vết cắt trơn nhẵn ở cột sống cổ là minh chứng cho việc có người cắt.

    Trên hộp sọ không có vết rạn, không có chỗ sưng, không có dấu vết bị va đập.

    Chẳng lẽ đầu cô gái trẻ này bị cắt đứt ư?

    Lục Tiểu Đường cũng thấy rất rõ ràng. Cô cắn môi nhìn Mộ Dung Vũ Xuyên, không muốn tự đoán mà muốn chờ ý kiến của người trong nghề.

    Mộ Dung Vũ Xuyên cầm kính lúp soi mặt cắt:
    - Đúng là bị một vật kim loại sắc bén chặt đứt. Nhưng không phải bị rìu chặt, vì nếu là rìu thì miệng vết chém sẽ xuất hiện vết rạn hoặc gãy xương, mà không gãy gọn gàng ngay ngắn được. Cũng không phải dao chặt, dùng dao chặt đứt cổ không phải chuyện dễ, có khi phải chặt mười hoặc mười mấy lần, trên cột sống sẽ xuất hiện rất nhiều vết dao. Mặt cắt này tương đối phẳng, chứng tỏ quá trình cắt rất cẩn thận, hơn nữa rìa vết cắt có đường vân nhỏ hình sóng, cho nên đây là vết cưa đứt.

    Cưa đứt đầu người sống à?

    Lục Tiểu Đường rùng mình.

    - Không mấy khả năng là cưa đứt khi nạn nhân còn sống đâu, khi đó nạn nhân sẽ giãy dụa, vết cắt không thể ngay ngắn như thế này được – Mộ Dung Vũ Xuyên hình như hiểu Lục Tiểu Đường đang nghĩ gì – Trừ khi người bị hại đã mất tri giác và hôn mê sâu.





  16. The Following 2 Users Say Thank You to Wandering Path For This Useful Post:

    riversedge (27-10-2018), viettranhung (22-10-2018)

  17. #9
    Dịch Giả
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    南京,江苏,中国
    Bài viết
    418
    Thanks
    3
    Thanked 810 Times in 376 Posts
    Pháp Y
    Tác giả: Vũ Trần

    Ác Quỷ Cắt Xẻ
    Chương 2: Xương khô
    Biên tập: thienthucac.com
    Nguồn truyện:


    Trong phòng thẩm vấn.

    Chỉ có một chiếc đèn bàn. Hai người.

    Không có cửa sổ, cho nên ánh đèn trở nên cực kỳ gai mắt.

    Vũ Bưu gõ gõ tay theo nhịp lên mặt bàn. Ngồi đối diện anh ta là một thanh niên hơi mập chừng hai mươi tuổi. Người này mặc đồng phục, vẫn còn đang đi học. Cậu ta cúi đầu, hai chân dưới gầm bàn không ngừng run rẩy.

    Có khi là thói quen, cũng có khi do căng thẳng.

    - Nói đi, cậu đã làm gì cô bé đó? – Lúc nói chuyện Vũ Bưu nhắm hờ mắt như không quan tâm.

    Cậu thanh niên ngẩng đầu nhìn anh ta một cái rồi lại cúi xuống:
    - Tôi có làm gì đầu? Chúng tôi mới chỉ qua lại bình thường thôi.

    Vũ Bưu cười lạnh:
    - Trời tối hẹn bạn gái đến một hẻm nhỏ không người là qua lại bình thường à?

    - Đâu có? Trong điện thoại chúng tôi hẹn nhau ở cổng công viên cầu Tây Uyển, rất gần trường học của cô ấy. Tôi đã đến từ sớm, chờ hai tiếng mà vẫn không thấy cô ấy đâu, gọi điện cũng không thấy trả lời.

    - Lần cuối hai người gọi điện thoại là lúc nào?

    - Trên đường đến cầu Tây Uyển, lúc ấy cô ấy cũng rời khỏi trường học rồi, nói là khoảng mười phút nữa sẽ đến...

    - Sau đó thì sao?

    - Nói một lúc rồi cô ấy không nói nữa.

    - Hả?

    - Tôi tưởng cô ấy đang hờn dỗi, nên dập máy... Một lúc sau gọi lại thì không ai nghe máy nữa.

    - Sau đó.

    - Tôi cứ chờ và gọi điện cho cô ấy, không ai nghe, lại chờ...

    - Sau đó.

    - Sau đó tôi về nhà.

    - Về nhà?!

    - Vâng.

    - Lúc đó cậu không nghi ngờ cô bạn gái nhỏ của cậu đã gặp chuyện gì à?

    - Cũng có nghĩ, nhưng lại cảm thấy có khi... không có khả năng lắm.

    - Không có khả năng lắm?

    Đầu người thanh niên cúi thấp nữa.

    - Sau khi về nhà cậu có gọi lại để xác nhận cô ấy đã về hay chưa không?

    - Không.

    Vũ Bưu cười lạnh.

    Cậu thanh niên lập tức giải thích:
    - Cha mẹ cô ấy một mực phản đối chúng tôi qua lại. Tôi ngại gọi điện đến nhà cô ấy để khỏi bị mắng.

    - Cậu cũng không báo cảnh sát?

    - Không.

    - Vì sao không báo cảnh sát?

    - ...

    Anh ta trả lời thay cậu thanh niên:
    - Vì cậu chột dạ, vì cậu biết đã xảy ra chuyện gì. Bởi vì khi án mạng xảy ra cậu đang ở ngay trong cái hẻm đó...

    Cậu thanh niên biến sắc mặt kêu lên:
    - Không phải, không phải như thế... Tôi... tôi không giết cô ấy. Tôi yêu cô ấy, làm sao giết cô ấy được...
    Nói đến cuối câu khản cả giọng.

    Vũ Bưu cười lạnh:
    - Cậu yêu cô ấy!? Vì yêu sinh hận không phải động cơ giết người rất tốt sao? Cô ấy muốn chia tay với cậu, cậu không đồng ý, hẹn ra nói chuyện. Thấy không có cơ hội quay lại, liền tức giận mà giết cô ấy.

    Anh ta đặt một bức ảnh trước mắt cậu thanh niên, gần như dán vào mặt cậu ta.

    Cậu ta mở to hai mắt, nhìn cô gái đang nằm gục trong vũng máu trên bức ảnh. Khuôn mặt quen thuộc, vết đâm máu thịt nhoè nhoẹt...

    Cậu ta sụp đổ, hất văng bức ảnh trong tay Vũ Bưu, giật tóc gào lên.

    Vũ Bưu tát mạnh cho cậu ta một cái. Cậu ta kêu thảm ngã ngồi xuống, cuộn tròn lại như con tôm, nước mắt trào ra:
    - Tôi không biết Tống Giai gặp chuyện gì hay thế nào. Nếu không có chuyện gì, tôi báo cảnh sát thì bố mẹ cô ấy sẽ biết, không để chúng tôi gặp nhau nữa. Nếu có chuyện thì một mình tôi cũng chẳng làm được gì...

  18. The Following 2 Users Say Thank You to Wandering Path For This Useful Post:

    riversedge (27-10-2018), viettranhung (22-10-2018)

  19. #10
    Super Moderator
    Ngày tham gia
    Sep 2013
    Bài viết
    1,895
    Thanks
    1,079
    Thanked 626 Times in 480 Posts
    Hi VIP thân yêu!

    Diễn đàn tính dịch bộ này, một bộ truyện khó kinh khủng, nhưng đề tài và cốt truyện khá lạ, không theo motif.

    Vì lạ và khó nên muốn tham khảo ý kiến của VIP: nên theo hay ko?

    Mong các VIP bớt time đọc lướt và cho ý kiến để DG đẩy nhanh tiến độ dịch ạ.

    Dịch giả là... dược sĩ tu học ở Trung Quốc ạ!
    Đăng ký dịch - Trả lời mọi thắc mắc - Chuyển tiền qua Agribank, Tienphongbank, VPbank liên lạc: dich.thienthucac@gmail.com

    Yêu cầu set điểm: http://www.thienthucac.com/showthrea...4399#post34399

  20. The Following User Says Thank You to Chí Thăng For This Useful Post:

    riversedge (27-10-2018)

+ Trả lời Chủ đề
Trang 1 của 3 1 2 3 CuốiCuối

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình