Kết quả 1 đến 10 của 167

Chủ đề: Đông phương huyền huyễn - Nhất Thế Chi Tôn

Threaded View

  1. #11
    Dịch Giả
    Ngày tham gia
    Mar 2014
    Bài viết
    1,838
    Thanks
    8
    Thanked 3,327 Times in 1,240 Posts
    Nhất Thế Chi Tôn
    Tác giả: Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc

    Chương 67: Huyễn hình đại pháp
    Dịch: ThanhTùng
    Biên tập: ThanhTùng


    Tại sân sau của cửa hàng Nam Bắc thông, Mạnh Kỳ ngồi trong bóng tối trên mái nhà, nhìn phòng ngủ Ngô Thành phía đối diện.

    Sau khi lưu lại "thư" trong thư phòng của Vưu Đồng Quang, Mạnh Kỳ liền chạy suốt đêm tới cửa hành Nam Bắc thông ở bắc thủy môn, giám thị nhất cử nhất động của Ngô Thành.

    Bởi Tuyết Thần cung đã bị hủy diệt vài thập niên, môn đồ còn lại đều truyền thừa bí mật, kinh nghiệm phong phú cho nên Mạnh Kỳ tin rằng nếu mình cũng đối phó giống Kim An Thành, ẩn nấp tiến vào bắt Ngô Thành khảo vấn thì rất có khả năng sẽ đánh rắn động cỏ. Ví dụ như bên cạnh Ngô Thành còn có người Tuyết Thần cung khác quan sát động tĩnh của hắn, một khi phát hiện không ổn lập tức thông báo cho những người liên quan, triệt để cắt đứt liên hệ. Cũng có khả năng hắn giấu thuốc độc trong miệng, tại thời khắc mấu chốt sẵn sàng tự sát bảo mật...

    Đủ loại suy đoán khiến Mạnh Kỳ quyết định thông qua biện pháp khác trước. Nếu thật sự không được thì mới cân nhắc tới chuyện động võ.

    Cho nên buổi chiều Mạnh Kỳ dùng một câu mây đen kín đầu, tất có mầm tai vạ đến dọa Ngô Thành cũng không phải bắn tên không. Tuyết Thần cung nếu đã tự xưng là hậu duệ của thần linh, muốn đánh vỡ giới hạn nhân thần thì tất nhiên phải tin tưởng những chuyện tiên nhân, thần linh, vận mệnh, càng "mê tín" hơn người thường. Thấy một hòa thượng xa lạ như mình "nguyền rủa" thì dù ngoài miệng hắn có tin hay không, phân nửa trong lòng sẽ lo sợ bất an, nôn nóng kinh hãi.

    Dưới trạng thái như vậy, Ngô Thành rất có khả năng sẽ tìm tới sự an ủi về tâm lý, ví dụ như tìm cao tầng của Tuyết Thần cung tại Thiên Định thành để "tiêu tai giải nạn", yên ổn cảm xúc.

    Đương nhiên đây là Mạnh Kỳ căn cứ vào những tin tức trong tư liệu do Đoàn Hướng Phi cung cấp về lý niệm mà Tuyết Thần cung tuyên truyền cũng dấu vết để lại sau khi chuyển hướng thành tà giáo mà suy đoán, không nắm chắc tuyệt đối. Nếu Ngô Thành không có phản ứng gì thì hắn phải đổi một phương pháp khác.

    Trăng bị mây đen che khuất, chỉ còn ánh sáng mờ mịt. Bốn phía tối đen, Mạnh Kỳ ỷ vào việc đã ngưng luyện sáu khiếu huyệt liên quan tới Nhãn khiếu, miễn cưỡng có thể thấy được rõ ràng phòng ngủ của Ngô Thành.

    Sau hơn nửa ngày, đột nhiên có tiếng két két vang lên. Mạnh Kỳ ngưng mắt nhìn lại. Chỉ thấy Ngô Thành đẩy cửa sổ ra, cẩn thận đánh giá bốn phía, sau đó mới gật đầu về phía trước bên trái.

    Phía trước bên trái sao? Trong lòng Mạnh Kỳ máy động. Theo tầm mắt hắn nhìn qua, chỉ thấy sương phòng bên cạnh từ từ mở cửa.

    Hóa ra đầu bếp cũng là Tuyết Thần cung, ở đối diện giám sát Ngô Thành. Quanh đây không biết còn ẩn dấu mấy người nữa... Mạnh Kỳ âm thầm kêu may mắn là mình không thô bạo vào bắt Ngô Thành.

    Ngô Thành nhảy khỏi cửa sổ, rơi xuống đất không tiếng động, võ công cũng không tồi. Sau đó hắn tiến vào phòng bên cạnh, khép cửa lại.

    Bên trong sương phòng không có ánh nến, cũng không có tiếng trò chuyện, giống như không có một bóng người vậy.

    Mạnh Kỳ đang định đi xuống xem xét, đột nhiên nhớ lại chuyện địa đạo của Phí Chính Thanh, vì thế hiểu ra, không nhảy xuống nội viện mà đánh giá bốn phía, quan sát những sân xung quanh.

    Nếu nói lúc đào bới khẳng định sợ người khác phát hiện thì lựa chọn con đường đi tất nhiên phải ngắn nhất, lấy "không ảnh hưởng tới dân" làm đầu. Sương phòng này gần hai sân phía tây, hiển nhiên sẽ không tự phiền toái đào thông qua sân nhà mình mà đi về hướng đông hay hướng bắc... Nếu như vậy thì không bằng chọn sương phòng phía đông hay phía bắc làm lối vào từ đầu cho xong.

    Cho nên Mạnh Kỳ tin tưởng rằng cửa ra nhất định phải ở hai sân phía tây bắc. Cho dù Tuyết Thần cung thật sự cẩn thận thì nhiều lắm cũng chỉ ở trong một khu sân phía tây thôi. Mình sẽ kịp thời tra xét được.

    Hắn không nghĩ tới chuyện trực tiếp theo dõi từ cửa vào địa đạo này bởi hoài nghi còn có người Tuyết Thần cung giám sát nơi này, tùy tiện đi vào sẽ đánh rắn động cỏ.

    Mạnh Kỳ đứng dậy, thừa dịp đêm tối lặng lẽ mò vào một khu sân phía tây.

    Sau một lúc lâu, Mạnh Kỳ từ tình huống của chủ nhà phán đoán nơi này thuộc về một gia đình phổ thông, vì thế lại ẩn nấp tiến vào một khu khác, không ngừng dán tai lên mái ngói mà lắng nghe động tĩnh.

    Sau khi nghe thấy tiếng hít thở cố ý bị hạ thấp, trong lòng hắn dần dần nắm chắc.

    Căn phòng này cũng gần với khu sân của Ngô Thành nhất. Mạnh Kỳ không phí bao nhiêu khí lực liền nghe được tiếng Ngô Thành nói chuyện.

    - Đa tạ Hàn sứ khai giải. Thuộc hạ gần đây thường xuyên mụ đầu nên mới lo lắng một câu nói bậy của tiểu hòa thượng.

    Một giọng nói già nua vang lên:
    - Kinh thiên úy thần là căn cơ lập phái của Tuyết Thần cung chúng ta, cũng không phải chuyện sai lầm. Chỉ là phải phân biết những kẻ giả danh lừa bịp. Ôi, cũng bởi lần này tổn thất thảm trọng, thần hồn nát thần tính, ngay cả tôn giả cũng mất tích, khó tránh khỏi việc nhân tâm hoảng sợ.

    Tôn giả mất tích sao?

    Tuyết Thần cung bí mật truyền thừa, xưng hô đại biểu thế nào Mạnh Kỳ cũng không rõ lắm nhưng nghe ra thì địa vị của Tôn giả còn hơn cả vị Hàn sứ này.

    - Hàn sứ, tôn giả còn không có ...
    Ngô Thành nói một nửa rồi đột nhiên im miệng.

    Sau đó Hàn sứ nghiêm giọng nói:
    - Mời bằng hữu trên nóc nhà xuống dưới đi.

    Hắn phát hiện ra ta sao? Mạnh Kỳ cả kinh trong lòng nhưng vì đề phòng lừa gạt nên vẫn chưa hành động ngay.

    Hàn sứ lại lên tiếng:
    - Bằng hữu trên nóc nhà, nếu ngươi đã nghe được chúng ta xuất phát từ Tuyết Thần cung thì hẳn sẽ biết Huyễn hình đại pháp chứ. Tiểu lão nhân bất tài, tu luyện chưa thành nhưng cảm ứng cũng khác hẳn thường nhân.

    Nghe thấy cách nói này, Mạnh Kỳ biết mình đã bại lộ rồi. Nhưng là kẻ tài cao gan lớn, hắn cười một tiếng, phi thân từ nóc nhà xuống, thoải mái gõ cửa đi vào.

    Trong phòng có bốn người, một là Ngô Thành, một là một lão giả gù lưng. Còn lại là hai lão giả chia ra ngồi tả hữu, giống như là tùy tùng của hắn vậy.

    - Hóa ra là Thân Hầu tiên sinh.
    Lão giả nhìn thấy mặt nạ khỉ trên mặt Mạnh Kỳ, giật mình tựa như bất ngờ.

    Hắn mặc áo ngắn vải thô, giống như một người phu khuân vác nghèo khổ tại bến tàu vậy.

    - Huyễn hình đại pháp quả nhiên không tầm thường.
    Mạnh Kỳ giống như đi gặp hảo hữu, tùy ý đóng cửa phòng lại, cũng điểm huyệt ngủ của hai vị tùy tùng Hàn sứ.

    Hàn sứ không động thủ phản kháng mà cười cười nói:
    - Huyễn hình đại pháp quả thật thần diệu nhưng cũng không phải gần với quỷ thần như đồn đại. Không biết Thân Hầu tiên sinh đến vì việc gì?

    Tối qua Thân Hầu dễ dàng giết Kim An Thành, hắn tự nghĩ thực lực không ổn, quyết định thẳng thắn bẩm báo những chuyện không phải bí mật quan trọng, cũng tìm kiếm cơ hội chạy trốn.

    - Hai mục đích, thứ nhất là để hỏi thăm huyền ảo Huyễn hình đại pháp một chút.
    Đây là mục đích mà Mạnh Kỳ đã định ra khi xuất hiện.

    Hàn sứ nghi hoặc hỏi:
    - Chẳng lẽ Thân Hầu tiên sinh muốn ép hỏi Huyễn hình đại pháp sao? Thế thì tìm lầm người rồi. Không phải là Tôn giả thì không được học bàn Huyễn hình đại pháp đầy đủ. Tiểu lão nhân chẳng qua chỉ biết một hai mà thôi.

    - Hiệu quả của Huyễn hình đại pháp thì chắc ngươi rõ ràng chứ?
    Mạnh Kỳ nói giọng vui vẻ, giống như tùy ý hỏi vậy.

    Hàn sứ gật đầu nói:
    - Phần lớn những người lý giải Tuyết Thần cung cũng không quá xa lạ với Huyễn hình đại pháp. Nó chuyên luyện mi tâm tổ khiếu, là thần công khai tinh thần bí tàng của nhân thể. Người tu luyện cho dù cuối cùng chưa mở ra được bí tàng thì tinh thần cũng mạnh hơn thường nhân, mắt không thấy, tai không nghe cũng cảm ứng được hầu hết sự vật trong một phạm vi nhất định.

    Đây cũng không phải là một bí mật gì nhưng không phải ai cũng biết. Cho nên Thân Hầu không biết cũng là bình thường.

    Mi tâm tổ khiếu? Tinh thần bí tàng? Mạnh Kỳ càng cảm thấy hứng thú với Huyễn hình đại pháp, mỉm cười nói:
    - Hóa ra đó là nguyên nhân vừa rồi Hàn sứ phát hiện ra ta.

    Dừng một chút, hắn cẩn thận hỏi:
    - Nếu Huyễn hình đại pháp luyện tới cực hạn thì có phải sẽ thông qua tinh thần cường đại mà chế tạo ảo ảnh, giống như quỷ thần, khó lòng phòng bị không?

    - Sao ngươi lại biết?
    Hàn sứ ngạc nhiên hỏi lại. Vừa rồi Thân Hầu còn như không biết gì về Huyễn hình đại pháp, giờ sao lại biết sự khủng bố của Huyễn hình đại pháp sau khi viên mãn chứ?

    - Bởi vì tối qua ta đã giao thủ với một nhân vật như vậy, mỗi đao đều chỉ chém trúng hư ảnh, thật vất vả mới bức lui được hắn. Ta hoài nghi hắn là Tôn giả của các ngươi.
    Mạnh Kỳ cố ý lộ ra một chút, xem Hàn sứ có phán đoán gì không.

    - Không có khả năng! Ngươi sao có thể bức lui được người đã đạt viên mãn Huyễn hình đại pháp chứ!
    Hàn sứ rõ ràng không tin Mạnh Kỳ có thực lực như vậy. Nhưng hắn bình phục khiếp sợ rất nhanh, giống như đăm chiêu nói:
    - Bản cung toàn quyền xử lý những chuyện liên quan tới Thiên Định thành và các hành tỉnh quanh đây. Tôn giả đã mất tích nhiều ngày, không có bất cứ liên lạc gì, chỉ sợ đã bỏ mình. Thân Hầu đối mặt với người đó chỉ sợ không phải là Tôn giả. Hơn nữa cho dù là Tôn giả thì trình độ Huyễn hình đại pháp của hắn cũng không đạt tới mức độ khủng bố như vậy.

    - Có thể là đại giá quang lâm của cung chủ các ngươi không?
    Mạnh Kỳ cũng không tin Huyễn hình đại pháp của một Tôn giả lại lợi hại tới mức đó. Bằng không thì Tuyết Thần cung đã sớm không cần truyền thừa bí mật rồi.

    Hàn sứ rõ ràng thấy buồn cười, lắc lắc đầu, trầm ngâm một chút nói:
    - Không nhất định là Huyễn hình đại pháp.

    - Hả?
    Mạnh Kỳ dùng giọng mũi biểu đạt sự nghi hoặc.

    Sắc mặt Hàn sứ nghiêm túc nói:
    - Huyễn hình đại pháp là thần công khai nhân thể tinh thần bí tàng nhưng cũng không phải là duy nhất. Nếu có pháp môn khác tu luyện mi tâm tổ khiếu, mở tinh thần bí tàng thì lúc đó không cần Huyễn hình đại pháp cũng có thể quấy nhiễu ngũ quan của kẻ địch khi giao thủ, khiến đối phương phán đoán lệch lạc, tự mình chế tạo ra hư ảnh.

    - Mở tinh thần bí tàng...
    Mạnh Kỳ đăm chiêu nói nhỏ một câu, sau đó chuyển đề tài:
    - Lần này ta tới còn có một mục đích khác, muốn hỏi chuyện bảo tàng của Tuyết Thần cung. Hiện tại lại có thêm một vấn đề, đó là vì sao Tôn giả của các ngươi mất tích, mất tích từ lúc nào?

    Hắn không trực tiếp hỏi chuyện Đoàn Minh Thành mà hỏi dò vòng quanh.

    Hàn sứ cười khổ đáp:
    - Hai chuyện này là một chuyện, nói đến không sợ Thân Hầu tiên sinh cười. Năm đó Tuyết Thần cung chúng ta chia rẽ, tứ đại hộ pháp mỗi người mang đi một phần tàng bảo đồ. Bốn phần hợp nhất mới có thể tìm được bảo tàng. Nhưng nhân tâm khó dò, cuối cùng chỉ có một hộ pháp nguyện để Tuyết Thần cung tiếp tục truyền thừa. Cho nên trong tay chúng ta chỉ có một tấm tàng bảo đồ thôi.

    - Ba tấm khác rơi vào nơi nào không rõ. Một tấm trong tay Hoạt tài thần, một tấm bị con trai Nhàn ẩn tiên sinh là Đoàn Minh Thành lấy được. Hắn cũng mơ ước bảo tàng, liên lạc nhiều với chúng ta. Đang lúc mọi người tính toán liên thủ, tiến đến trao đổi thì hắn và Tôn giả cùng mất tích.

    Một tấm không biết ở đâu hiện đang trong tay ta... Mạnh Kỳ yên lặng thầm nghĩ, đồng thời trong lòng xuất hiện chút sóng gió. Xem ra lúc ấy quả thật Đoàn Minh Thành đi gặp một người thần bí nhưng không phải bị bắt đi mà cùng người đó mất tích...

    Đương nhiên cũng chưa hẳn Tuyết Thần cung đã nói thật.

    Đối với việc Tôn giả mất tích, Hàn sứ phát động rất nhiều người tìm kiếm nhưng cũng chưa có tin tức truyền về đã gặp Phí Chính Thanh đuổi bắt, không thể không chuyển sang hoạt động bí mật, tìm hiểu khó khăn, đến giờ cũng chưa lần ra manh mối.

    Mạnh Kỳ đánh thức tùy tùng của Hàn sứ, lại hỏi bọn họ, cuối cùng kết quả nhất trí cao.

    Thấy không có nhiều tin tình báo, Mạnh Kỳ khẽ cười nói:
    - Đêm khuya làm phiền, xin Hàn sứ thứ lỗi. Ta giờ rời đi thôi. Đúng rồi, không biết có thể chép cho ta một phần Huyễn hình đại pháp không? Chỉ một chút ngươi biết là được.

    Hắn cũng không định kiêm tu Huyễn hình đại pháp. Dù sao thì Hàn sứ có khả năng bóp méo nội dung. Đơn giản hắn muốn xem thử ý nghĩ tu luyện mi tâm tổ khiếu, cân nhắc đạo lý trong đó xem.

    Hàn sứ thở dài một tiếng, tìm giấy bút việc lại bộ phận phía trước. Dù sao thì đây cũng không phải nội dung trung tâm của Huyễn hình đại pháp.

    Lấy được đệ nhất thiên Huyễn hình đại pháp, Mạnh Kỳ nhanh chóng rời khỏi sương phòng, sau đó quan sát ở bên ngoài một canh giờ, không phát hiện ra ai tìm tới Hàn sứ, mà hắn cũng không rời đi.

    Lúc này Mạnh Kỳ mới biến hóa phương hướng nhiều lần mà đi về hướng cầu Kim Thủy.

    Khi sắp rời bắc thành, Mạnh Kỳ bỗng nhiên nghi hoặc. Hàn sứ dù sợ chết thì cũng không cần phải phối hợp như vậy, rất nhiều vấn đề không cần mình đặt câu hỏi đều kể thao thao bất tuyệt. Ví dị nhưng lúc hoài nghi không phải là Huyễn hình đại pháp kia.

    Nội tâm Mạnh Kỳ trầm xuống, quay ngược trở lại nội viện.

    Sương phòng lặng yên không tiếng động. Mạnh Kỳ hơi thấy không ổn, chọc thủng giấy cửa sổ xem xét bên trong.

    Trong phòng một đám người ngã xuống. Hàn sứ tựa lưng vào cột, vẻ mặt sững lại, đã không còn khí tức!

  2. The Following User Says Thank You to ThanhTùng For This Useful Post:

    hadinhphu (26-06-2016)

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình