Kết quả 1 đến 10 của 129

Chủ đề: Truyện võ hiệp: Võ Thánh Môn (Long Nhân) Full

Threaded View

  1. #8
    Dịch Giả
    Ngày tham gia
    Sep 2013
    Bài viết
    292
    Thanks
    1
    Thanked 782 Times in 254 Posts
    Võ Thánh Môn
    Tác giả: Long Nhân

    Chương 5: Đoạt mệnh thần ni (phần hạ)

    Dịch: Lãng Tử Vô Danh
    Biên dịch: Dạ Vũ
    Nguồn truyện: ST



    Bốn bề chung quanh tối đen.

    Ngoại trừ gió táp tứ bề, mưa lớn ngập trời và vách đá vạn trượng. Khương Cổ Trang nghĩ thầm: thì có hy vọng gì ở cái nơi khô cằn này cơ chứ!

    Lưu Hiếu Mại chỉ tay về phía sau nói:
    - Trang nhi, con hãy nhìn xem có thấy một cái thác nước ở đằng kia không?

    Khương Cổ Trang nhìn theo hướng chỉ của ông thì quả nhiên thấy trong màn đêm quả nhiên có một thác nước đổ xuống từ vách núi cao vạn trượng, trắng xóa như một dải lụa bạc.

    Lưu Hiếu Mại hỏi xong, cũng không chờ Khương Cổ Trang trả lời mà cầm tay chàng chạy thẳng đến phía thác nước kia.

    Khương Cổ Trang hoang mang khó hiểu, hỏi:
    - Thúc, thúc dẫn cháu chạy đâu vậy?

    Lưu Hiếu Mại nói:
    - Tới rồi!

    Vừa vượt qua một khe núi thì Khương Cổ Trang nghe được thanh âm vang lên rung trời. Trước mắt chàng hiện ra một thác nước uốn lượn như một dải lụa. Thác nước đổ thẳng xuống mặt đầm sâu phát ra những thanh âm như sấm nổ trên trời cao đinh tai nhức óc, đổ xuống vách núi làm bọt nước bắn tung trắng xóa khắp nơi, cảnh tượng hết sức hùng tráng.

    Dưới chân thác là một đầm nước sâu thẳm không thấy đáy. Càng khiến cho Khương Cổ Trang kinh ngạc chính là đầm nước này không hề có nước chảy tràn ra ngoài. Thác nước dù đêm ngày chảy xuống nhưng vĩnh viễn không thể làm cho nó đầy được.

    Khương Cổ Trang sững sờ ngắm nhìn kỳ quan chốn nhân gian này, nhất thời cảm thấy thật kỳ diệu.

    Lưu Hiếu Mại tỏ vẻ nghiêm trang nói: Trang nhi, theo tình trạng hiện thời thì con chỉ còn sống được bốn năm ngày nữa mà thôi. Ta vốn tưởng người của chín đại môn phái sẽ thương xót mà xuất thủ cứu con, không nghĩ tới... Ai!

    Đột nhiên, Lưu Hiếu Mại quỳ xuống, ngẩng mặt nhìn trời, nước mắt hòa lẫn với mưa, nói giọng bi thương:
    - Khương đại ca, đệ xin lỗi huynh đã không thể vì Trang nhi...

    Khương Cổ Trang vuốt nước mưa trên mặt, an ủi:
    - Thúc, có thể sống vài ngày thì là vài ngày, Cổ Trang vẫn sẽ theo người. Con không cần bọn họ cứu con. Thúc thúc, người đừng vì chuyện này mà quá thương tâm.

    Lưu Hiếu Mại đứng lên, trang trọng :
    - Không, Trang nhi, con biết không? Con là hy vọng của chúng ta, món huyết hải thâm cừu này đều giao lại cho con, con không thể chết. Con phải hứa với thúc, nhất định phải sống!

    Lưu Hiếu Mại kích động, ôm lấy hai vai của Khương Cổ Trang, đôi mắt ánh lên những tia sáng kinh người nhìn xoáy vào chàng chờ câu trả lời.

    Khương Cổ Trang chỉ cảm thấy hai bả vai đau nhức, gật đầu một cách vô thức.

    Lưu Hiếu Mại không quan tâm đến phản ứng của Khương Cổ Trang, thì thào tự nói với bản thân:
    - Hắc bạch nhị điêu bình thường thường lui tới Hoa Sơn. Ta đã đi hết cả ngàn núi vạn đèo của dãy Hoa Sơn, chỉ có đầm Bích Thủy này là hy vọng duy nhất. Đặc biệt gần đây, càng lúc ta càng có cảm giác là bà ta nhất định ở dưới đáy đầm nước này.

    Khương Cổ Trang hoang mang hỏi:
    - Thúc, thúc nói ai ở dưới đáy đầm nước này?

    Lưu Hiếu Mại đáp:
    - Là Đoạt mệnh thần ni Trình Dật Tuyết! Nói xong cặp mắt ông lóe lên, tựa hồ như hồi tưởng lại quá khứ, tiếp tục: Nếu như quả thực Tuyệt mệnh Ma tôn không còn trên nhân thế thì người duy nhất lão truyền thụ võ công là Đoạt mệnh thần ni cũng sẽ là người có nội công cao nhất trên giang hồ hiện nay. Theo giang hồ đồn đại thì Trình Dật Tuyết vì phản bội sư phụ mà bị Tuyệt mệnh Ma tôn Âu Dương Thạch nhốt vào một nơi bí mật. Nếu như ta tính không sai thì bà ta chính là bị nhốt dưới đáy cái đầm Bích Thủy này.

    Khương Cổ Trang vẫn chưa rõ, hỏi tiếp:
    - Cho dù nơi đây là chỗ nhốt Tuyệt mệnh thần ni thì có quan hệ gì với con chứ?

    Lưu Hiếu Mại khẩn thiết:
    - Sao lại không quan hệ? Con há không biết chỉ riêng mình Đoạt mệnh thần ni đã có công lực cao hơn nhiều so với mấy lão chưởng môn thối của chín đại môn phái kia, nhất định bà ta sẽ cứu được con!

    Khương Cổ Trang giờ mới hiểu là Lưu thúc muốn nhờ nội lực thần công tuyệt thế của Đoạt mệnh thần ni để loại bỏ chất độc của Tồi tâm chưởng cho mình, không khỏi cười khổ nói:
    - Thúc, chẳng qua là truyền thuyết trên giang hồ mà thôi. Chúng ta đi giết địch thôi. Đã không sống được bao lâu thì giết thêm một kẻ thì bớt được một kẻ.

    Lưu Hiếu Mại trầm giọng:
    - Trang nhi, quân tử báo thù mười năm không muộn. Mặc dù đây là truyền thuyết trên giang hồ nhưng bất luận việc gì cũng đều có nguyên do của nó, không có lửa thì sao có khói. Chúng ta thà cứ tin rằng có còn hơn tin rằng không. Mặc dù chỉ có một phần vạn khả năng nhưng đối với con mà nói thì đó lại là hy vọng giành lại cuộc sống đấy!

    Khương Cổ Trang cười nói:
    - Thúc, lần đánh cược này thật đáng giá!

    Lưu Hiếu Mại vừa đau buồn vừa trang nghiêm bảo:
    - Trang nhi, nếu giả như con may mắn không chết, nhất định phải báo thù cho cái chết thảm khốc của mấy người trong nhà chúng ta nhé, còn có Nhu nhi giờ không biết ở nơi nào...

    Nhắc tới Lưu Tuyết Nhu, trong lòng Khương Cổ Trang vụt nhớ đến một Nhu muội ngây thơ hoạt bát, điêu ngoa đanh đá, lúc cau có lúc tươi cười, cực kỳ đau đầu. Tiểu muội muội thanh mai trúc mã từ lúc cả hai đứa hãy còn thơ ngây, giờ chẳng biết đang ở đâu?

    Kỳ thực chàng cùng Lưu thúc đi khắp trăm suối ngàn đèo, nơi đâu cũng để ý tìm kiếm Nhu nhi, thậm chí còn có vài lần nhận nhầm người, vậy mà vẫn không biết nàng còn sống hay đã chết.

    Nghĩ đến Nhu nhi, Khương Cổ Trang lại thấy lòng quặn đau. Bảy năm rồi, bảy năm dài từ từ trôi qua, tính mệnh mình cũng đang dần đi hồi kết, huyết hải thâm cừu của phụ mẫu cũng còn chưa thể báo.

    Bỗng nhiên, một ý nghĩ như tia chớp lóe lên trong đầu chàng! Sao không dám đánh cuộc một phen chứ. Chẳng phải cuối cùng con người cũng phải chết sao, huống hồ Lưu thúc luôn hành động rất sáng suốt, nên vừa rồi ông mới hạ quyết tâm đưa ra một quyết định trọng đại như vậy.

    Vừa nghĩ như vậy thì Khương Cổ Trang cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm nên khẳng khái đáp:
    - Lưu thúc, sinh tử do mệnh, phú quý tại thiên, con nghe lời thúc! Nhưng mà người trước hết hãy nhận một lễ của nghĩa tử Khương Cổ Trang này đã!

    Nói xong chàng quỳ sụp xuống đất, khấu đầu ba lần rồi nghẹn giọng:
    - Lưu thúc, xin thứ cho Trang nhi bất hiếu, không thể báo đáp đại ân đại đức của người đối với Khương gia!

    Cả hai ôm chầm lấy nhau khóc nức nở trước đầm Bích Thủy.

    Lưu Hiếu Mại kéo Khương Cổ Trang đứng dậy lau nước mắt cho chàng, bùi ngùi:
    - Con trai, hãy đi đi, trời sẽ không tuyệt đường người!

    Khương Cổ Trang nắm chặt tay của Lưu Hiếu Mại lưu luyến:
    - Thúc! Người phải bảo trọng!

    Nói xong, Ầm một tiếng, nhảy thẳng vào đầm Bích Thủy.

    Lưu Hiếu Mại sững sờ nhìn theo bóng Khương Cổ Trang không chút chần chừ nhảy xuống đầm. Thực sự thì ông cũng không dám chắc một chút nào, vì thế bây giờ nỗi lo lắng cũng trĩu nặng trong tim ông.

    Một lúc lâu, rất lâu...

    Lưu Hiếu Mại đứng yên lặng sừng sững như một bức tượng đá bên bờ đầm Bích Thủy mặc cho mưa gió thét gào.. Đột nhiên, ông hú lên một tiếng dài rồi lao thẳng lên đỉnh Hoa Sơn quyết một trận cùng sống chết với bọn ma đầu Võ Thánh môn.

    Khương Cổ Trang nhảy xuống đầm Bích Thủy, thân thể chàng không ngừng quay tròn rồi bị hút thẳng xuống vùng sâu của đầm. Nước đầm ấm áp mơn man lấy cơ thể chàng, phảng phất không phải như chàng đang rơi xuống địa ngục mà đang thăng nhập thiên đường.

    Tâm cảnh của Khương Cổ Trang hết sức bình thản. Chàng bế khí nằm bất động mặc cho dòng nước của đầm xô đẩy trôi dạt đi. Lúc này chàng nghĩ tới rất nhiều chuyện, Lưu thúc, phụ thân, mẫu thân, Lưu thẩm, Nhu nhi. Chàng còn nhớ tới những tháng năm gian khổ đầy nước mắt cùng với Lưu thúc lang thang qua khắp hang cùng ngõ hẻm, qua bao núi cao sông dài.

    Đang lúc miên man suy nghĩ thì chàng cảm thấy thân thể mình không còn bị hút xuống nữa. Chàng khẽ sờ soạng xung quanh thì thấy mình đang ngồi trên một thảm rêu, mở mắt ra thì thấy nước trong cổ động đã rút đi đâu mất, không thấy một chút nào. Cũng may là còn có thể cảm giác được bản thân vẫn tồn tại.

    Ài, Khương Cổ Trang, ngươi có thể được chết trong đầm Bích Thủy trên núi Hoa Sơn này thì cũng coi như ông trời đối với ngươi không bạc, hàng năm hoàng đế đều tới đây tế trời.

    Nghĩ tới đây chàng men theo thảm rêu dò dẫm tiến về phía trước. Nguyên lai, đáy đầm là một sườn núi hơi nghiêng nghiêng, rêu mọc dày thành thảm trơn tuột bám không chắc được nên chỉ khẽ cử động một cái là có thể mất trụ. Vì thế chàng chỉ có thể nhích dần về phía trước từng chút một!

    Nước ấm vẫn còn dính trên mặt, cực kỳ sảng khoái.



  2. The Following User Says Thank You to fat_duck For This Useful Post:

    viettranhung (11-10-2016)

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình