+ Trả lời Chủ đề
Kết quả 1 đến 10 của 67

Chủ đề: Con đường Đế vương (Royal Road) - t/g Kim Tae-Hyung

Hybrid View

  1. #1
    Dịch Giả
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    南京,江苏,中国
    Bài viết
    418
    Thanks
    3
    Thanked 810 Times in 376 Posts
    CON ĐƯỜNG ĐẾ VƯƠNG
    Tác giả: Kim Tae-Hyung

    Quyển 1
    Chương 1.1: Sự ra đời của một game thủ Bóng đêm
    Nhóm dịch: Du Hiệp
    Biên tập: thienthucac.com
    Nguồn truyện:

    Hãy tưởng tượng ra một cuộc sống nghèo nàn nhưng cao quý, thanh lịch và đầy màu sắc mà bạn có thể tìm thấy trong các bộ phim truyền hình, và bất kể bạn có nghèo đến đâu thì điều đó vẫn không ngăn cản bạn tin vào tình yêu vô điều kiện với những người lạ mặt hay thậm chí chia sẻ mẩu bánh mì của mình với một nụ cười ấm áp.
    Nếu có kẻ nào đó nói rằng ảo tưởng ấy thực sự tồn tại, Lee Hyun sẽ đánh cho hắn nhừ đòn và đạp thêm một cú để kết liễu.
    Cuộc sống rất độc ác với những người nghèo. Luật Phúc lợi Lao động do Quốc hội ban hành khiến một người vị thành niên không thể tìm được bất cứ một công việc nào. Không hợp pháp, nhưng Lee Hyun đã làm qua tất cả các ngành nghề mà bạn có thể tưởng tượng được.
    Năm mười bốn tuổi cậu ta làm công nhân may trong một công xưởng. Mức lương ở đó dở tệ, nhưng ít nhất cậu ta còn được ăn miễn phí.
    Tuy nhiên làm việc dưới lòng đất chỉ với hai chiếc quạt thông gió, sức khỏe của cậu suy giảm một cách nhanh chóng. Nhờ có việc làm này mà cậu đã tàn phá hai lá phổi và sống cùng một đơn thuốc khổng lồ.
    Sau đó là công việc ở một trạm xăng và thỉnh thoảng cậu đi quanh với một chiếc xe cút kít để thu lượm và mua bán phế liệu.
    Nhưng bất kể cậu có chăm chỉ đến đâu, đến cuối ngày số tiền còn lại trong túi cậu vẫn chẳng nhiều lên được bao nhiêu.
    Vì vẫn là trẻ vị thành niên nên cậu buộc phải lén lút làm việc một cách bất hợp pháp. Các chủ thuê đã lợi dụng điều này để bắt cậu làm việc cật lực không thương tiếc.
    Cậu đã sống cuộc đời bị bóc lột này đến năm hai mươi tuổi, và nhờ có đó, Lee Hyun biết rất rõ giá trị của đồng tiền. Tuy nhiên bây giờ mọi chuyện đã khác. Bây giờ cậu đã được luật pháp công nhận là một người trưởng thành, đi cùng với nó là một tấm giấy chứng minh nhân dân cho phép cậu làm việc một cách hợp pháp.
    Vừa nhét tấm giấy chứng minh nhân dân vào ví Lee Hyun vừa lẩm bẩm “Mình sẽ phải làm việc đến khi nào xương cốt mình gãy hết ra. Mình có khả năng cáng được ba công việc một ngày”.
    Khi còn là một cậu bé, ba mẹ Lee Huyn đã mất trong một vụ tai nạn, gia đình cậu bây giờ chỉ còn bà ngoại và em gái.
    “Được rồi. Từ bây giờ chúng ta sẽ giàu có.” Lee Hyun tự hứa như vậy và trở về nhà.
    “Lee Hyun, con vừa về đấy ư?” Bà cậu hỏi khi đang nằm co dưới chăn.
    Sau khi ngã xuống cầu thang mấy ngày trước, bà cậu đã bị trật khớp hông nên không thể đi làm được nữa và cho dù bà đang uống thuốc để giảm cơn đau nhưng với hoàn cảnh gia đình như thế này bà không thể đến bệnh viện để được chữa trị cẩn thận, do đó bà chỉ có thể nghỉ ở nhà, và cũng vì không được chữa trị nên tối nào bà cũng rên rỉ đầy đau đớn.
    Lần nào bước vào nhà Lee Hyun cũng cảm thấy nghẹt thở. Đó là một ngôi nhà không có sức sống với một cô em gái xa cách và một bà ngoại già yếu. Đó có thể là lý do cậu hoàn toàn không thích về nhà.
    “Hayan đâu ạ?”
    “Bà không biết. Con bé đi ra ngoài và chưa trở về. Có thể con bé lại chơi bời với đám bạn hư hỏng đấy, bà cũng không chắc.”
    Lee Hayan là em gái cậu. Dạo này cậu gần như không nhìn thấy mặt nó.
    “Sẽ ổn cả thôi. Đâu có chuyện gì xảy ra?”
    “Cháu là anh trai duy nhất của nó. Anh trai nên bảo vệ em gái.”
    “Vâng.”
    Lee Hyun cười nhăn nhó và lê bước về phòng. Mặc dù cậu bị bắt buộc phải lao động chân tay hay lái xe taxi thì cậu vẫn muốn em gái đi học Đại học.
    Gần đây con bé đã đi lệch đường, nhưng con bé thông minh, không giống Lee Hyun. Cậu tin rằng ở trường Đại học con bé có thể tìm được một người chồng tốt và có một cuộc sống tử tế. Cậu cũng muốn đền đáp cho người bà già yếu tất cả những gì bà đã hi sinh để nuôi Lee Hyun và Lee Hayan.
    “Được rồi, mai đi tìm việc. Có thể sẽ có một bài phỏng vấn xin việc cũng nên…”
    Vừa tự lẩm bẩm, Lee Hyun vừa bật máy tính lên. Chiếc máy vi tính cổ lỗ sĩ bắt đầu khởi động. Ngay khi kết nối được với Internet, như thường lệ, cậu đăng nhập vào một trò chơi. Trò chơi đó là Lục địa Kỳ diệu (CoM), một trò chơi cổ điển ra đời hai mươi năm trước, một trò chơi đã từng làm dậy sóng trong các game thủ Hàn Quốc.
    Trò chơi đó vẫn đứng đầu trong bảng xếp hạng các trò chơi cho đến ba năm trước. Chiếc máy vi tính cũ mèm với các bộ phận được nhặt từ chỗ này chỗ kia của Lee Hyun không thể chạy được hầu hết các trò chơi, dạo này chỉ có Lục địa Kỳ diệu mới chạy được suôn sẻ.
    Đó là game đầu tiên cậu chơi, và chỉ có trong lúc chơi cậu mới cảm nhận được niềm vui sướng.
    Cách chơi của Lee Hyun rất đặc biệt. Cậu không hợp tác với những người xung quanh và thay vì đi săn cả ngày, sau khi giết được quái vật và nâng cao cấp độ, cậu tìm đến những vùng đi săn khó hơn. Cậu không tham gia vào các cuộc vây hãm hay các trò chơi chiến tranh.
    Cậu thích trò chơi này ở chỗ từ từ gia tăng khả năng của nhân vật và nâng cấp các thiết bị. Có một lần cậu đã đi săn liên tục 200 giờ liền (8 ngày) mà không chợp mắt. Thông thường cậu chỉ cần khoảng một tháng để lên một cấp hoặc bắt được một con quái vật đi lẻ.
    Một số người sẽ hỏi cậu tìm niềm vui như thế nào, nhưng với cậu, niềm vui đơn giản chỉ là nhìn thấy nhân vật của mình lớn mạnh hơn, và khi cậu có thể xử lý được những con quái vật mà trước đây không thể, niềm vui là không thể nào tả xiết.
    Trong một thời gian ngắn, Lee Hyun đã đạt đến cấp cao nhất. Cậu đã đạt đến mức cuối cùng, khi các bàn chơi không còn tăng lên nữa.
    Trong vòng hai thập kỷ từ khi Lục địa Kỳ diệu được ra mắt, cậu là kỷ lục đầu tiên và duy nhất. Khi nhìn lại, Lee Hyun nhận thấy không ai có thể cạnh tranh được với nhân vật của mình. Ở các vùng đi săn, khi những người khác hợp tác với nhau mà vẫn phải vật lộn thì một mình cậu đã quét sạch được cả đám quái vật. Sau khi đạt đến cấp cao nhất, một mình cậu đi săn các quái vật đỉnh cao, bao gồm cả Rồng.
    Không may cho Lee Hyun, cậu đã không còn thấy Lục địa Kỳ diệu hấp dẫn nữa. Ngày nay với những công nghệ tiên tiến, mục tiêu cuối cùng của tất cả các trò chơi là tự trang bị một hệ thống thực tế - ảo. Một trò chơi thực sự tuyệt vời tên là Con đường Hoàng gia thường được nhắc đến như một tiêu chuẩn cho trò chơi thực tế - ảo. Bắt đầu với thế giới được thiết kế đầy đủ, trò chơi gồm có hàng chục nghìn cuộc thi đấu cùng với người chơi, hơn mười nghìn công việc và hàng trăm nghìn kỹ năng. Bạn có thể tham gia bất cứ cuộc phiêu lưu nào bạn muốn hoặc thậm chí đi ra biển đánh cá với bạn bè hàng bao nhiêu ngày, tất nhiên với điều kiện bạn không gặp phải cơn bão bất thường.
    Mức đo tự do thật tuyệt vời, nhưng tuyệt nhất là hệ thống kỳ diệu phi thường của trò chơi. Con đường Hoàng gia có tiếng là đã nâng cao mức thú vị mà con người có thể tìm thấy từ một trò chơi điện tử.
    “Với mình thì đó chỉ là một ước mơ xa vời.”
    Lee Hyun có thể trông chờ gì vào một chiếc máy tính hoạt động chậm lại chỉ vì một trang web phức tạp hơn?
    Nổi tiếng như vậy, để cài đặt thiết bị khiến thực tế - ảo trở nên khả thi sẽ mất khoảng 10,000,000 won ($10,000 USD). Nếu trong tay cậu có được số tiền đó, trong bất cứ hoàn cảnh nào nó cũng sẽ được dùng để chi trả cho đơn thuốc của bà ngoại trước rồi được dùng để trả tiền học Đại học cho em gái.
    Để dồn toàn bộ sức lực vào kiếm tiền, Lee Hyun quyết định xóa tài khoản CoM, từ đó xóa toàn bộ những tin nhắn làm cậu xao nhãng. Không may là tài khoản game cũng phải đi.
    Bạn có chắc là mình muốn xóa tài khoản này?
    Có/Không
    Lee Hyun di chuyển con trỏ đến “Có”. Bây giờ, chỉ với một cú nháy chuột, nhân vật quý giá mà cậu đã nuôi dưỡng lâu nay sẽ biến mất vĩnh viễn. Đúng lúc cậu định nhấn nút, một ý nghĩ bỗng lóe lên trong đầu cậu.
    “Liệu mình có thể bán nhân vật của mình lấy tiền được không? Bán tài khoản… hình như được gọi là…”
    Cậu nhớ là đã từng thấy ở một tờ báo hay gì đó, nói rằng bây giờ mua bán nhân vật là một chuyện rất bình thường. Điều đó có nghĩa là tiền! Lee Hyun bừng tỉnh nếu đằng nào cậu cũng sẽ xóa nhân vật của mình đi thì bán nó lại cho người khác không phải một ý kiến tồi.
    Lee Hyun bắt đầu đi tìm một trang web mua bán nhân vật trên mạng. Một lần tìm kiếm cho ra hàng tá các trang mạng khác nhau, cậu chọn trang với lượng giao dịch lớn nhất.
    “Vậy là mình chỉ cần gửi nhân vật của mình lên đây với một cái giá và thế là xong?”
    Lee Hyun tải lên hình nhân vật của mình.
    Nhân vật cấp cao nhất trong Lục địa Kỳ diệu với thiết bị tốt nhất của Rồng, đáng giá 30 triệu điểm.
    Cậu quyết định mở đầu cuộc đấu giá với mức giá khởi điểm là 50,000 won ($50 USD). Cậu sợ sẽ không có ai vào quan tâm trả giá nếu cậu đặt một mức giá quá cao.
    Thời hạn chót của buổi đấu giá là một ngày.
    Chờ một thời gian dài hơn để có một số tiền lớn hơn có vẻ khó có khả năng xảy ra. Hơn nữa, để đi xin việc, cậu cần một bộ quần áo tươm tất, ít nhất là một chiếc sơ mi và một chiếc cà vạt, cho nên cậu đang cần tiền gấp.
    Thông thường sẽ có một loạt nhân vật và đồ dùng để định giá, nhưng quyền lợi này chỉ thuộc về các thành viên trả tiền cho tài khoản ở đây nên Lee Hyun không truy cập được.
    Tải hình xong Lee Hyun đi ngủ. Ngày hôm sau dậy sớm, cậu định sẽ đi đến một văn phòng tuyển dụng gần đấy.
    Không đến một giờ sau bài đăng của Lee Hyun trên trang đấu giá, một cuộc tranh luận đã làm nóng cộng đồng mạng theo đuổi thế giới ảo.
    Ban đầu không ai tin vào bài đăng đấu giá. Với bản cập nhật mới nhất của Lục địa Kỳ diệu, ai cũng biết giới hạn cấp độ đã tăng lên rất nhiều.
    Cấp cao nhất bây giờ là cấp 200.
    Trong toàn hệ thống, không ai đạt đến mức đó, có thể là vì giới hạn ấy gần như là không tưởng cho một-người-đang-sống.
    Và bây giờ thì có một bài đăng đấu giá rao bán nhân vật đã đạt đến cấp độ cao nhất.
    “Một tên nào đó đang chơi khăm chúng ta.”
    “Kẻ ngu ngốc nào lại đi đăng những thứ nhảm nhí này?”
    “Mấy chuyện kiểu này diễn ra thường xuyên quá, chẳng có gì hay nữa.”
    Một số người đã bình luận như vậy. Ngoài ra có một số lời khuyên đừng để bị lừa và một số khác cảm ơn vì đã khiến họ cười.
    Từ đầu thế kỷ 21, những địa chỉ lừa đảo để ăn cắp thông tin người dùng đã không còn là chuyện lạ, và vì chuyện kiểu này xảy ra quá thường xuyên nên ai cũng nghĩ đây chẳng qua cũng là một vụ như thế.
    “Không, không bao giờ…”
    “Không thể nào.”
    Cộng đồng mạng cố gắng phớt lờ bài đăng đấu giá. Nhưng họ không thể cưỡng lại sự tò mò của mình nên họ nhấp vào xem đi xem lại bài đăng.
    Bài đăng đấu giá bắt buộc phải có ảnh chụp màn hình của nhân vật được rao bán. Mỗi tệp tin đính kèm với bài đăng đều được mở ra. Thông tin về nhân vật quả là xuất sắc. Rất nhiều số liệu đã đạt mức cao nhất và các thiết bị đều rất tuyệt vời.
    “Người này lấy những vũ khí này ở đâu vậy?”
    “Đầy đủ bộ vũ khí Rồng Đỏ và khiên Xương sống Rồng? Wow…”

    Last edited by Chí Thăng; 15-04-2015 at 09:53 AM.

  2. #2
    Dịch Giả
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    南京,江苏,中国
    Bài viết
    418
    Thanks
    3
    Thanked 810 Times in 376 Posts
    CON ĐƯỜNG ĐẾ VƯƠNG
    Tác giả: Kim Tae-Hyung

    Quyển 1
    Chương 1.2: Sự ra đời của một game thủ Bóng đêm

    Biên tập: thienthucac.com
    Nguồn truyện:

    “Cậu ta nói cậu ta được Lãnh chúa Hắc Ám của Valor trao cho.”
    Mọi người ít nhiều đều ngưỡng mộ. Không có vẻ như một bài đăng lừa đảo thông thường. Để tạo ra được những hình ảnh chi tiết như vậy cần rất nhiều công sức.
    “Anh chàng này đã dành khá nhiều thời gian cho nó đây.”
    “Giao diện là của Lục địa Kỳ diệu, nhưng cậu ta đã lấy những trang bị từ chỗ nào trong game?”
    Trong số những người đang bàn tán ở bài đăng có những chuyên gia thiết kế đồ họa. Nhìn bức hình gốc, họ cố gắng tìm ra điểm sơ hở.
    “Bất kể bức ảnh có được xử lý khéo đến đâu, những dấu vết vẫn sẽ lưu lại nếu đây là một bức ảnh được chỉnh sửa. Kể cả nó có vẻ hoàn hảo trong mắt mọi người thì khi áp dụng công nghệ mới nhất, phần giả vẫn sẽ lộ ra.”
    Các nhà thiết kế phóng to hình ảnh lên 10000 lần để tìm dấu vết chỉnh sửa, nghiên cứu tất cả mọi góc độ, thậm chí quét bức ảnh thành định dạng 3D, cố gắng chứng minh nó là đồ giả, nhưng mọi cố gắng của họ đều không có kết quả. Cuối cùng họ buộc phải thừa nhận.
    “Tất cả các hình ảnh này đều là thật.”
    “Tôi là thiết kế trưởng của Công ty LK. Tôi đảm bảo những bức hình này không bị chỉnh sửa theo bất kỳ cách nào.”
    Trái với mong đợi của họ, các nhà thiết kế đồ họa bắt đầu xác nhận tính chân thực của các bức ảnh.
    Sau đó những người dùng thực sự của Lục địa Kỳ diệu xuất hiện. Ngay khi nhìn thấy những bức hình, họ đã thốt lên kinh ngạc. Ngay từ đầu họ đã không nghi ngờ bất cứ điều gì.
    “Là thật. Tên nhân vật là Weed. Người chơi này quá nổi tiếng đi ấy!”
    “Thiết bị là của cậu ta, nhưng tôi không biết cậu ta đã đạt đến cấp độ cao nhất. Thật ấn tượng!”
    Lee Hyun luôn chơi một mình, cố ý tránh những vùng đi săn có nhiều người. Cậu không bao giờ tham gia các cuộc vây hãm, bỏ qua những tranh cãi nhỏ nhặt, nhưng lời đồn thổi về cậu chưa bao giờ dừng lại.
    Giết Rồng và Thủy quái đã là bất khả chiến bại và một tay quét sạch các vùng đi săn ở mức độ khó nhất. Không tham gia với những người chơi khác không có nghĩa họ không nhận ra cậu. Trong giới người chơi hiện tại của CoM, cậu là một huyền thoại. Chỉ có mỗi Lee Hyun không biết mình nổi tiếng đến đâu.
    “Vậy các thiết bị là thật?”
    “Vậy chỉ có thể là hời lớn rồi…”
    Giá khởi điểm của phiên đấu giá là 50,000 won. Không kể đến gia trị nhân vật hay thiết bị, chỉ riêng việc có được nó mà đưa giá như thế này đã là quá thấp so với mức giá hiện tại.
    Mọi người nhanh chóng viết báo giá của mình. Trong nháy mắt nó đã đi từ 50,000 lên 300,000 won và nhanh chóng đạt mức 700,000 won. Chưa đầy một giờ mức gái đã vượt mốc 1,000,000 won.
    Giá trị của một món đồ đơn đã thừa đủ để bù vào phần lỗ nên không cần phải chi li tính toán. Mức báo giá bay thẳng lên với tốc độ một quả tên lửa.
    Lúc này rất nhiều người đã thất vọng tràn trề ngừng báo giá vì họ hình dung ra mức giá trên trời của cái giá cuối cùng phiên đấu giá chấp nhận.
    Mặc dù số lượng người chơi Lục địa Kỳ diệu đã giảm dần theo thời gian, sau khi hệ thống các máy chủ được sáp nhập thành một và người chơi được chơi miễn phí thì vẫn còn khá nhiều người chơi tiếp tục.
    Ban đầu chỉ có người chơi Lục địa Kỳ diệu ra mức báo giá, sau đó là những nhân viên công sở giàu có đẩy mức giá lên cao hơn.
    Khi mới ra mắt, Lục địa Kỳ diệu đã khiến hầu hết dân cư Hàn Quốc thức suốt đêm. Nắm trong tay nhân vật có cấp độ cao nhất trong trò chơi đó là một món trị giá lớn mà bạn muốn khoe ra với mọi người.
    Các nhân viên công sở nhanh chóng gọi điện cho các ông chủ cùng tầm tuổi của họ.
    “Giám đốc, có phải anh đấy không?”
    “Sao cậu lại gọi cho tôi vào nửa đêm? Có muốn bị sa thải không hả?”
    “Eh… Thì là… Giám đốc cũng từng chơi Lục địa Kỳ diệu đúng không ạ?”
    “Ừ thì sao?”
    “Lúc này nhân vật cấp cao nhất của Lục địa Kỳ diệu đang được rao bán đấu giá. Em nghĩ là Giám đốc sẽ có hứng thú…”
    “Cái gì? W-We-Weed hả?”
    “Vâng. Vậy là Giám đốc có biết về cậu ta. Cấp độ nhân vật của cậu ta là 200. Thiết bị và các thông số đều đạt mức cao nhất.”
    Sau đó là lời giải thích.
    “Được rồi. Báo giá 30,000,000 won ngay đi. Tôi sẽ về nhà ngay bây giờ để kiểm tra và cố để giành được mức báo giá cao nhất.”
    Ở tầm tuổi này, những người nắm giữ vị trí then chốt tròn các công ty thuộc về thế hệ chơi game online giữa thời thanh niên. Nhờ có họ nên mức giá còn được đẩy lên cao hơn!
    Trong các diễn đàn lớn và tất cả các trang web liên quan đến trò chơi, chủ đề nóng nhất bây giờ là cuộc đấu giá nhân vật cấp độ cao nhất của Lục địa Kỳ diệu. Rất nhiều người bắt đầu tìm kiếm nó, và mức đánh giá của từ khóa này vọt thẳng lên trời. Từ lúc này trở đi, buổi đấu giá thực sự bắt đầu.
    Trong lúc đó, Lee Hyun đang ngủ say, hoàn toàn không biết gì.
    “Nogada… 50,000 won một ngày. Rửa bát trong nhà hàng, 30,000 won. Điểm tâm, giăm bông…”
    Cậu đang vừa mơ vừa bận tính toán những gì cần làm trong ngày mai.
    Với sự chú ý của tất cả mọi người, mức giá của cuộc đấu giá đang tăng vọt.
    Không ai biết cấp độ cao nhất của Lục địa Kỳ diệu là bao nhiêu, nhưng ai cũng có mong muốn được chiếm hữu và trưng bày nhân vật vĩnh cửu của trò chơi nổi danh một thời này.
    Cuối cùng mức báo giá đã vượt qua 100,000,000 won (cỡ $100,000 USD)
    Lúc này mức giá đã vượt quá giá thị trường cho những vật dụng và thiết bị riêng lẻ. Một số người than phiền không còn đủ tiền và bỏ cuộc đấu giá.
    “Tôi nghĩ người bán nhân vật này là một kẻ cực kỳ dị hợm.”
    “Làm sao cậu ta có thể đặt hạn chót cho cuộc đấu giá một nhân vật vô giá như thế này chỉ trong một ngày?”
    “Cậu ta chắc chắn sẽ nhận được mức giá cao nhất cho nó?”
    Mọi người bắt đầu bình luận như vậy để vơi bớt buồn phiền. Không lâu sau đã có hơn 900 lượt bình luận.
    Buổi đấu giá được gia hạn thêm một vài lần và khi mức giá vượt quá 300,000,000 won, một số công ty cũng bắt đầu nhập cuộc.
    Do vấn đề đơn giản của buổi đấu giá, điều duy nhất mọi người biết là không có điểm kết. Nếu giao dịch này kết thúc với một số tiền khổng lồ, vô số người sẽ được nghe về nó qua tin tức hoặc truyền miệng, và hiệu ứng cộng đồng là không tưởng tượng được.
    Để đăng một quảng cáo cũng cần mất tiền và sau khi đau đớn tiêu tiền để đăng một quảng cáo, người ta vẫn không thèm chú ý đến nó. Tuy nhiên thông tin về nhân vật cấp cao nhất được đổi bằng một gia tài nho nhỏ thì sao? Mọi người sẽ rất chú ý.
    Bộ phận quan hệ công chúng của mỗi công ty đều chung một quan điểm như vậy. Phương tiện truyền thông kỹ thuật số tăng cường sự cạnh tranh, các đài truyền hình trò chơi muốn có được những nhân vật cấp cao nhất. Giá trị hoặc giá thị trường của các nhân vật không quan trọng. Tổ chức một loạt các chương trình đặc biệt về các trò chơi nổi tiếng trong quá khứ và sau đó đặt câu hỏi cho các nhân vật sẽ làm tăng độ tin cậy và hình ảnh cộng đồng của các đài truyền hình.
    Cạnh tranh khốc liệt dẫn đến mức giá liên tục tăng vọt, và sự gia tăng số lượng khách thăm khiến các trang web kinh doanh mỉm cười hài lòng.
    Và sau đó, phiên đấu giá cuối cùng cũng kết thúc.
    Cuối cùng, năm đài truyền hình trò chơi cạnh tranh nhau để chiếm được nhân vật, nhưng vượt qua tất cả những đối thủ cạnh tranh, bên đấu giá thành công và nhận được nhân vật là CTS Media. Tình hình mới nhất là nó đã mở rộng nhanh chóng và tăng tần số phát sóng đã làm cho CTS Media trở thành một công ty đầy hứa hẹn. Theo nguồn tin từ thư ký Tổng Giám đốc, mức đấu giá thành công đã được viết và trình lên khi cuộc đấu giá kết thúc.
    “Vâng?”
    Một cuộc điện thoại đã dựng Lee Hyun dậy vào buổi sáng.
    Công việc xây dựng ngày hôm trước đã làm cậu kiệt sức và ngủ quên đi mất. Cậu chỉ kiếm được 30,000 won. Ít hơn cả mức bình quân vì cậu bị nói là không đủ sức khỏe.
    “Xin chào.” Tiếng nói từ phía bên kia không ngờ lại là giọng của một phụ nữ xinh đẹp.
    “Um… Hình như cô gọi nhầm số rồi ạ.”
    Lee Hyun chắc chắn rằng không có ai tỉnh táo lại đi gọi điện đến nhà cậu và cố để dập máy càng nhanh càng tốt.
    Tuy nhiên trước khi cậu kịp làm vậy thì giọng nói lại vang lên…
    “Cậu đã cố bán nhân vật của mình trên mạng đúng không?”
    “Dạ đúng…”
    “Đây là Tập đoàn Truyền thông CTS Media. Tôi là thư ký của Chủ tịch, Yoon Nahee. Chúng tôi đã gửi số tiền đấu giá thành công của cuộc đấu giá vào tài khoản của cậu, cậu có thể xác nhận điều này trên các trang web kinh doanh bán hàng. Xin đừng ngần ngại mà liên hệ với chúng tôi nếu bạn có bất kỳ vấn đề nào. "
    "Ch-chờ một phút! Vậy là đã đấu giá thành công? "
    “Hmm. Vâng, đã đấu gia thành công. Tôi có thể hỏi là cậu vẫn chưa kiểm tra ư?"
    "Chưa, tôi hơi bận một chút ..."
    Yoon Nahee của CTS Media, thư ký của Tổng Giám đốc. Mặc dù làm việc trong lĩnh vực tài chính, cô cũng biết đến 8 thứ tiếng. Cô hoàn toàn không phải là một phụ nữ bình thường, và tất cả những người xung quanh cô đều cố gắng tâng bốc cô. Nhưng chuyện cậu không kiểm tra việc bán đấu giá một gia tài như vậy đã làm dội ngược Yoon Nahee.
    “Mức đấu giá thành công là bao nhiêu ạ?”
    Lee Hyun cực kỳ hồi hộp. Cậu hy vọng ít nhất được hơn 200,000 won để trả cho các đơn thuốc, cậu nghĩ là mình nên hỏi, nhưng những gì Lee Hyun nghe thấy qua điện thoại đã làm cậu bị sốc hoàn toàn.
    “3,090,000,000 won." (Khoảng $ 3.000.000USD)
    Ban đầu, giá thị trường cho nhân vật Weed của Lee Hyun là khoảng 150,000,000 won.
    Mức giá các thiết bị của những trò chơi thông thường khi đang ở thời kỳ đỉnh cao của sự nổi tiếng đôi khi có thể vượt quá 100,000,000 won nhưng nếu đó là một trò chơi cũ như CoM thì giá thị trường thường cực kỳ thấp.
    Tuy nhiên, do một số nguyên nhân, bao gồm cả hạn chế về thời gian đấu giá, cộng thêm mức độ hiếm có và danh tiếng của các nhân vật, mức giá cuối cùng của nó là hơn 3,000,000,000. Bản thân buổi đấu giá đã đáng đồng tiền, đó là chính xác những gì CTS Media nhắm đến.
    Tuy nhiên, Lee Hyun trả lời thẳng thừng.
    “Cô đang đùa tôi đấy à?"
    "Sao cơ?"
    "Tôi không thể tin rằng cô gọi cho tôi chỉ để nói điều gì đó ngu ngốc như thế. Tôi dập máy ngay bây giờ đây. "
    Sau khi cúp điện thoại, Lee Hyun cay đắng cười.
    "Làm sao cô ấy biết về bài đăng đấu giá? Và làm thế nào cô ấy có được số của mình để đùa như thế? "
    Lee Hyun không tin bất cứ điều gì cô gái nói. Nghe có vẻ quá vô lý.
    Tuy nhiên, khi cậu truy cập các trang web, bài đăng đấu giá của cậu nổi bật trên trang chủ của các trang kinh doanh mua bán. Vô số người đã bình luận, và số tiền bán đấu giá thành công đúng như những gì cô gái nói, 3,090,000,000 won!
    Nhờ vào sự kiên trì bền bỉ lâu nay mà cậu không ngất xỉu.

    Last edited by Chí Thăng; 15-04-2015 at 09:52 AM.

  3. #3
    Dịch Giả
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    南京,江苏,中国
    Bài viết
    418
    Thanks
    3
    Thanked 810 Times in 376 Posts
    CON ĐƯỜNG ĐẾ VƯƠNG
    Tác giả: Kim Tae-Hyung

    Quyển 1
    Chương 1.3: Sự ra đời của một game thủ Bóng đêm

    Biên tập: thienthucac.com
    Nguồn truyện:

    "Nếu đây là một giấc mơ, mình hy vọng mình không bao giờ thức dậy." Cậu nghĩ.
    Ngày hôm sau, Lee Hyun đi xác minh tài khoản, hơn 3,000,000,000 won đã thực sự được gửi vào tài khoản của cậu.
    Cậu véo mình đến chảy máu. Đây là thực tế chứ không phải mơ! Lee Hyun vội vã mang sổ tiết kiệm về cho bà ngoại xem. Nhưng cậu vẫn không dám nói với bà toàn bộ câu chuyện.
    "Bà ơi, con đã kiếm được một số tiền."
    “Ừ?”
    Bà ngoại của cậu trả lời một cách bất lực. Cậu mới được cấp giấy chứng minh nhân dân được ba ngày. Cậu không thể kiếm được gì nhiều.
    "Ừ, giỏi lắm Hyun à."
    "Không phải rắc rối đâu bà ơi."
    Lee Hyun đưa cho bà xem quyển sổ tiết kiệm.
    “Đây là gì?”
    “Bà nhìn này. Đây là số tiền con đã kiếm được.”
    Bà cậu dụi mắt vài lần khi nhìn quyển sổ tiết kiệm. Số lượng tiền được chuyển vào tài khoản… thật không thể tin được.
    “Con đã đánh cắp số tiền này phải không?! Không, không, số tiền này không được đánh cắp…”
    “Tất cả những gì con làm là bán tài khoản của mình.”
    “Tài khoản?”
    “Khó giải thích lắm ạ… Nhưng đằng nào thì con cũng đã kiếm được số tiền này một cách hợp pháp.”
    “Vậy thì…”
    Bà cậu run run khóc.
    “Hyun à, bây giờ chúng ta có thể sống mà không phải lo về hóa đơn tiền điện và tiền nước nữa đúng không?”
    “Vâng. Thậm chí chúng ta có thể mua được nhà riêng.”
    “Con có thể đi học lại… và Hayan có thể học Đại học. Chúng ta sẽ không còn phải ghen tỵ với người khác nữa.”
    Bà cậu trào nước mắt. Lee Hyun cũng vậy, khi nhớ đến tất cả những chịu đựng, những cay đắng cậu đã trải qua.
    “Bây giờ chúng ta có thể sống vui vẻ cùng nhau rồi bà ạ.”
    “Ừ, phải rồi.”
    Sau tất cả quãng thời gian khó khăn, hai người còn vui mừng hơn rất nhiều. Mấy ngày sau họ mua được một ngôi nhà mới và cuối cùng bà cậu cũng được chữa trị tử tế. Các bác sĩ nhận thấy ngoài cái hông ra, bà còn có thêm rất nhiều bệnh khác và cần nằm viện một thời gian. Cô em gái Hayan của cậu cũng rất vui mừng. Nhưng tất nhiên niềm vui của họ rất ngắn ngủi.
    Năm người đàn ông mặc vest đen, những người cậu không muốn gặp nhất, xuất hiện ở bệnh viện.
    Năm người này hung hãn đẩy vẹt mọi người ra để xông thẳng vào phòng bệnh của bà cậu, và mặc dù chỉ có năm người đi vào phòng, căn phòng dường như bị lấp kín.
    Tất cả các bệnh nhân khác hoảng sợ và nhờ có các hộ lý, họ im lặng chạy ra ngoài.
    Chỉ còn Lee Hyun, bà ngoại cậu và những người đàn ông ở lại. Lee Hyun thấy may là em gái không ở đây. Nhưng chưa từng có gì tốt đẹp đến từ những người đó cả. Cậu hình dung mọi thứ sẽ chẳng khác gì so với trước đây.
    “Lee Hyun, tao nghe là gần đây nhà mày phát tài…”
    Người đàn ông tóc vàng nói.
    Lee Hyun bật lại ngay.
    “Sao?”
    “Trước đây ba mày nợ chúng tao, và bây giờ chúng tao đến đòi lại.”
    “Nợ?”
    “Đúng, và bây giờ mày có tiền rồi, tao nghĩ mày sẽ vui lòng trả lại.”
    Lee Hyun nuốt nước bọt. Khi ba mẹ cậu mất đi, cậu đã được “thừa hưởng” khoản nợ 100,000,000 won từ ba.
    Mọi chuyện sẽ tốt đẹp nếu cậu làm theo điều luật cắt giảm khoản nợ, nhưng khi đó Lee Hyun còn quá nhỏ để biết đến luật này. Hơn nữa bà cậu quá đau lòng khi mất đi đứa con duy nhất, nên cũng không làm theo điều luật này trong vòng ba tháng và do đó, khoản nợ vẫn tiếp tục.
    Vì vậy, Lee Hyun phải gánh trách nhiệm trả lại khoản nợ 100,000,000 won. Cậu biết họ sẽ tàn bạo đến đâu khi đi đòi nợ. Nhưng bây giờ cậu đã có rất nhiều tiền. Không có gì phải sợ.
    “Tôi sẽ trả lại. Bao nhiêu?”
    “Trả lại? Từ dùng của mày hơi ngắn đấy. Thôi không sao. Chúng tao trân trọng khách hàng của mình. Số tiền mày phải trả là 3,000,000,000 won.”
    Thái dương cậu đập bùng bùng khi nghe thấy điều đó.
    “Vô lý! Ba tôi chỉ mượn các người 100,000,000 won.”
    “Này, đã mượn 8 năm rồi đấy. Thời gian càng dài lãi càng nhiều.”
    “Lố bịch… Tôi sẽ báo mấy người lên cảnh sát!”
    “Báo cảnh sát? Tỉnh lại đi. Mày nghĩ là cảnh sát sẽ đứng về phía mày?”
    “Cảnh sát bảo vệ người dân.”
    “Puhahahahaha.”
    Mấy người đàn ông phá lên cười. Nhất là người đàn ông tóc vàng, nghe cậu nói vậy, hắn đặt tay lên trán cười ngặt nghẽo. Người đàn ông đứng im lặng sau lưng gã tóc vàng nói. Có vẻ hắn ta là kẻ đứng đầu.
    “Giải thích cho thằng bé. Đừng gây ra những rắc rối không đáng có.”
    “Vâng thưa Hyung-nim. Em xin lỗi. Này nhóc, nghe cho rõ đây. Chúng tao không phá bất cứ luật nào cả. Vì chúng tao làm ăn hợp pháp. Bắt đầu là lãi mỗi năm là 50% so với ban đầu. Mày có cần tao tính không? Năm đầu tiên từ 100,000,000 lên 150,000,00, năm thứ hai là 220,000,000, năm thứ ba là 330,000,000, năm thứ tư là gần 500,000,000.”
    Theo con số tính toán, Lee Hyun tuyệt vọng. Khoản nợ lên gấp năm lần trong vòng bốn năm. Tám năm đã qua, có thể nó là 2,500,000,000 nhưng thời gian đã dài hơn thời hạn chuẩn tám năm nên nói 3,000,000,000 không sai.
    Lee Hyun bị đám đi đòi nợ làm nhiễu loạn không biết cậu phải trả bao nhiêu nợ. Cậu không hề biết là nó đã lên đến con số 3,000,000,000 won.
    Phá sản!
    Với khoản nợ 3,000,000,000 won người khác sẽ xếp vào dạng phá sảnh. Ngay cả sau khi phá sản bạn vẫn có thể giữ lại vài nghìn won. Lee Hyun không hề nghĩ đến phá sản. Để được xếp vào phá sản cũng mất tiền. Ra tòa và các tư vấn pháp lý. Trả tiền cho họ và làm theo những bước cần thiết, bạn có thể được phá sản.
    Lee Hyun thậm chí không đủ tiền để tuyên bố phá sản. Thật ra nếu bạn có tiền thì bạn cũng không thể tin bọn cá mập cho vay nặng lãi sẽ để bạn yên mà tuyên bố phá sản.
    “Chúng tao muốn 3,000,000,000.”
    “Không – Không được!”
    “Không được? Nhìn lại xem. Nếu mày không muốn chúng tao quay lại vào ngày mai để lấy. Khi đó số tiền mày phải trả sẽ nhiều hơn một tí, nhưng tùy mày.”
    Đám người áo đen có vẻ rất tự tin. Tự tin vì tự do, tự tin vì quyền lực.
    Và Lee Hyun cũng biết tốt nhất là trả cho xong nợ nếu có thể. Đầu tiên là không còn lựa chọn nào khác, họ biết là cậu có tiền nên mới đến. Đám đàn ông cười một cách tự mãn.
    “Tội nghiệp bà già bị thương và phải nằm viện, nhưng rõ ràng bà ấy nhìn thoải mái. Thích con em gái mày hơn. Con bé xinh lắm, tao cá con bé có thể bán được ít tiền đấy…”
    “Đừng hòng đụng vào Hayan!”
    “Bình tĩnh, chưa xảy ra chuyện gì đâu, chưa đâu. Bây giờ chúng ta mới đang nói chuyện thôi nhóc à. Nhưng nếu cả ba người nhà mày cùng nhập viện thì sẽ là một cảnh cảm động đấy.”
    Lee hyun không thể chịu được những lời đe dọa hơn nữa. Chẳng còn cách nào khác. Bọn chúng đi đi là đủ rồi. Cậu đã nhìn thấy số phận của những người không có tiền để trả cho chúng. Nếu có lỗi gì từ đầu thì đó chính là mượn tiền từ bọn chúng.
    Thậm chí không thể dựa vào luật pháp, Lee Hyun đưa quyển sổ tiết kiệm ra. Đám người nhận quyển sổ, rút ra 90,000,000 won tiền mặt từ một cái cặp, cùng với nó là IOU cho khoản nợ 100,000,000 won do ba mẹ Lee Hyun viết tám năm trước. Họ đã biết trước tất cả và chuẩn bị sẵn sàng.
    “Cảm ơn. Và lấy làm tiếc cho những rắc rối của nhóc.”
    Khi bọn họ đi ra khỏi phòng bệnh, Lee Hyun hét lớn:
    “Chờ đã!”
    “Có chuyện gì thế nhóc?”
    “Một ngày nào đó tôi sẽ bắt các người trả giá!”
    “Sao cơ?”
    “Vì các người đã lấy lại được tiền nên các người nghĩ mọi chuyện đã chấm dứt. Nhưng nó có nghĩa là sau này tôi sẽ tìm đến tính sổ với các người!”
    Bọn họ chuẩn bị cười lần nữa, nhưng thấy cái nhìn trong mắt Lee Hyun, tiếng cười của họ tắt ngay trước khi kịp hình thành.
    Một con quái thú non nhưng hung hăng. Cái nhìn của cậu khiến xương sống họ nổi gai ốc.
    “Tao thấy mày vẫn cứng đầu quá nhỉ. Chúng tao cần phải dạy cho một thằng nhóc như mày mở mắt ra.”
    Bọn họ xắn tay áo lên. Nhưng Lee Hyun không hề sợ hãi, cũng không chùn bước.
    “Đủ rồi. Chúng ta đã lấy lại được tiền, đừng làm gì không cần thiết.”
    “Nhưng…”
    “Chúng mày thật sự muốn đánh lộn trong bệnh viện à?”
    “Dạ hiểu rồi, thưa Hyung-nim.”
    Đám người đùng đùng đi ra ngoài.
    “Và nhóc.”
    Người đứng đầu nhìn Lee Hyun và nói.
    “Tôi là Han Jinsup ở Myongdong. Cậu muốn sự bạo dạn của cậu thực hành được trong thế giới ác động này? Nếu cậu thấy không công bằng, kiếm 3,000,000,000 trong năm năm và đến tìm tôi. Tôi sẽ phục vụ cậu như Hyung-nim của tôi.”
    Đám cá mập đòi nợ bỏ đi. Lee Hyun ngồi bệt xuống đất bất lực. Trong tiếng khóc của em gái ngoài hành lang, bà cậu thở dài đầy đau đớn.
    Sau khi bị cướp trắng 3,000,000,000 won, cậu không còn sức làm gì cả. Cả con người cậu trống toác. Thế nhưng vào ngày thứ ba sau khi bị cướp, cậu dứng dậy.
    Vẫn còn hy vọng, Cậu không thể ngồi mà do dự. Một nụ cười dần nở trên môi Lee Hyun. Tiếng cười bật lên giữa những giọt nước mắt.
    Chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng cảm giác nắm trong tay một số tiền lớn đã làm cậu thấy rõ ràng cuộc sống thực sự là như thế nào.
    “Được. Mình đã kiếm được một lần, mình sẽ kiếm được lần thứ hai.”
    Lee Hyun bận rộn. 90,000,000 won (khoảng $90,000 USD) chưa bị lấy mất, nhưng không có nghĩa là cậu có thể dùng hết. Bản hợp đồng nhà 50,000,000 won đã được ký. Cậu vẫn có thể hủy hợp đồng, nhưng như vậy sẽ phải nộp tiền bồi thường. Cậu thà chết còn hơn là phải nộp tiền đền bù hợp đồng.
    Vậy là số tiền được dùng chỉ còn 40,000,000 won!
    Tất cả là nhờ có hệ thống bất động sản đầu thế kỷ 21.
    Sử dụng một phần số tiền còn lại, Lee Hyun đăng ký rất nhiều môn học như aikido, kendo và taewondo. Cậu đặt mình vào một lịch học dày đặc, bắt cậu di chuyển đến 6 địa điểm khác nhau trong một ngày. Cơ thể cậu đau nhức nhưng khá lên trong các phòng tập, cậu nắm vững các môn võ này một cách nhanh chóng.
    Các huấn luyện viên gọi cậu là Dã Thú. Vừa tăng cường thể lực, cậu vung kiếm suốt ngày đến khi hai bàn tay tóe máu.
    Trò chơi hiện thực - ảo!
    Nơi mà mọi di chuyển của nhân vật phụ thuộc vào cách người đó di chuyển ngoài đời thực. Vậy thì tại sao không đi học võ để giúp sức thêm trong trò chơi hiện thực ảo?
    Tất nhiên những người học võ không hẳn sẽ có được lợi thế hoàn toàn. Nhưng có thể mạnh hơn một chút, ngay cả ở bàn 1 thì học võ là một lựa chọn tốt.
    Hình dung hiệu ứng khổng lồ khi mình mạnh hơn ít nhất 10% trong trò chơi mang lại. Do đó Lee Hyun dành gần hết sáng và chiều để học võ và rèn luyện cơ thể, và buổi tối cậu nghiên cứu trò chơi hiện thực ảo, như trò chơi nào có nhiều người chơi, hệ thống trò chơi hoạt động như thế nào.
    Lee Hyun lập bảng phân tích tất cả các kỹ năng, thành phố và ghim chúng lên tường. Những tờ giấy ghi chú phủ kín cả căn phòng của Lee Hyun.
    Cả một năm Lee Hyun học võ và nghiên cứu các trò chơi hiện thực ảo. Thời gian một năm không chỉ là khoảng thời gian chuẩn bị, nó còn được dùng để nghiên cứu sự phát triển của Con đường Hoàng gia.
    Trò chơi hiện thực ảo đúng như kỳ vọng. Như cái tên của nó, Con đường Hoàng gia là cuộc hành trình đi xuyên đế chế. Thống trị hơn 75% các thị trường trò chơi trên thế giới, hơn 90% game thủ Hàn Quốc chơi trò chơi này. Có thể gọi đây là kết quả đã được định trước.
    Đặc biệt là trong các cuộc chiến giữa các vua chúa, đã đến một thời điểm khi nó lấn át lượng xem của tất cả các mạng xã hội khác. Trò chơi duy nhất trên thế giới mà ở đó ai cũng có thể giành được sự nổi tiếng, quyền lực và tiền bạc. Con đường Hoàng gia là kết quả của một hệ thống tinh xảo kết hợp với hiện thực ảo.
    “Tuyệt. Tất cả theo đúng kế hoạch.”
    Đôi mắt lạnh lẽo của Lee Hyun nhìn vào điều khiển.
    Ngày hôm đó cậu đã bỏ ra 10,000,000 won mua một bộ điều khiển để kết nối với Con đường Hoàng gia. Đắt ứa nước mắt nhưng cậu tự nhủ đây là một khoản đầu tư cần thiết. Tất cả đã được chuẩn bị sẵn sàng, trò chơi bắt đầu. Cậu cảm giác mình như một người lính chuẩn bị ra trận.
    Kết nối với Con đường Hoàng gia?
    Có/Không

    Last edited by Chí Thăng; 15-04-2015 at 09:52 AM.

  4. #4
    Dịch Giả Feiyan's Avatar
    Ngày tham gia
    Nov 2014
    Bài viết
    32
    Thanks
    0
    Thanked 86 Times in 25 Posts
    CON ĐƯỜNG ĐẾ VƯƠNG
    Tác giả: Kim Tae-Hyung

    Quyển 1
    Chương 2.1: Con thú hoang dã xuất hiện.

    Biên tập: thienthucac.com
    Nguồn truyện:

    ———————————————— ———————————————
    —Kết quả quét nhãn cầu và tĩnh mạch cho thấy bạn là người dùng chưa đăng ký. Bạn có muốn tạo một tài khoản mới?—

    Có | Không
    ———————————————— ———————————————

    Khi Lee Hyun vừa kết nối với Con đường đế vương, âm thanh đầu tiên mà cậu nghe được là một giọng nữ.

    Cậu nhìn xung quanh xem ai đang nói chuyện với mình, nhưng không có một bóng người mà chỉ là một khoảng không giữa vũ trụ. Sau đó cậu mới nhận là mình đang ở giữa quá trình truy cập tài khoản.

    - Có!

    ———————————————— ———————————————
    —Lựa chọn tên nhân vật....—
    ———————————————— ———————————————




    - Weed!

    Trong tiếng anh, Weed có nghĩa là Cỏ dại, loài thực vật bậc thấp nhất trong thế giới thực vật nhưng Lee Hyun cảm thấy cái tên này rất hợp với mình.

    ———————————————— ———————————————
    —Xin hãy lựa chọn giới tính: Nam, Nữ...—
    ———————————————— ———————————————

    - Nam

    ———————————————— ———————————————
    —Con đường đế vương có bốn mươi chín chủng tộc. Bạn có thể lựa chọn chủng tộc từ hai mươi chín chủng tộc nguyên thủy...—
    ———————————————— ———————————————

    - Con người

    ———————————————— ———————————————
    —Bạn có muốn thay đổi ngoại hình...—
    ———————————————— ———————————————

    - Giữ nguyên bản

    ———————————————— ———————————————
    —Tài khoản của bạn đã được kích hoạt. Trạng thái và thứ hạng của bạn sẽ được xác định trong khi bạn chơi Con đường đế vương...—
    ———————————————— ———————————————

    - Cho qua!

    ———————————————— ———————————————
    —Lựa chọn thành phố và vương quốc bạn muốn bắt đầu.—
    ———————————————— ———————————————

    - Thành Serabourg, Vương quốc Rosenheim!”

    ———————————————— ———————————————
    — Chào mừng bạn đến với Royal...—
    ———————————————— ———————————————

    - Cho qua!

















    Sợ phí thời gian, Lee Hyun cho qua phần hướng dẫn chơi và quyết định nhanh chóng dựa vào kế hoạch đã lên sẵn. 300.000 won (khoảng 300USD) dành để mua game chơi trong một tháng với cậu không hề là một khoản tiền nhỏ.

    *****

    Trong Con đường đế vương, có hơn 100 thành phố lớn và cả nghìn thị trấn. Người chơi sẽ bắt đầu hành trình tại một thủ đô hoặc một thành phố lớn có quy mô tương đương.

    Và Weed cũng bắt đầu như vậy.

    *Xoẹt*

    Một luồng sáng lướt qua, cậu đã có mặt tại Thành Serabourg, Vương quốc Rosenheim.



    - Đây là...



    Weed bị xoay quanh bởi vô số người chơi và NPC (Nhân vật trong game), cậu có cảm giác giống như mình đang lạc giữ Seoul.

    - Mình đang ở đâu đây? Không thể tin được!

    Weed vô cùng ngạc nhiên, cậu không thể tin vào mắt mình. Đủ thứ tiếng ồn ào huyên náo từ những cuộc cãi vã, trò chuyện vang vọng bên tai cậu. Khung cảnh mở ra trước mắt cậu hệt như trong đời thực, với những dòng người đến rồi đi một cách tấp nập.

    Cậu nhìn xuống đôi chân đang chạm mặt đất. Mọi giác quan đều cho cậu biết đây là đất thật. Có vài người lạ đi ngang qua lầm bầm.

    - Nhìn nó kìa. Tao dám chắc luôn nó là thành viên mới.

    - Mà hình như nó chưa bao giờ chơi thể loại game thực tế ảo này thì phải.

    Trong khi đi ngang qua thì vài người chơi ném cho cậu mấy câu bình luận, khiến cậu cũng hoàn hồn.






    Họ nói đúng. Đây đúng là Con đường đế vương. Thế giới thực tế ảo và là nơi làm việc mới của mình.


    Dù cho Weed có chuẩn bị kĩ càng đến mức nào, thì những kiến
    thức và thông tin mà cậu đã tìm hiểu trước về thế giới thực tế ảo cũng không bằng những gì cậu đang trải nghiệm bây giờ.


    Cậu cảm thấy bối rối trong giây lát rồi cũng bình tĩnh lại, đồng thời phát hiện một vài sự khác biệt so với thế giới thực.

    Ở đây mọi người đang mặc áo giáp hoặc là áo da.



    Gần ngay chỗ cậu xuất hiện có một cái bảng hướng dẫn bản đồ, thông tin về vương quốc Rosenheim, và hướng dẫn sử dụng cơ bản.

    - Tôi bắt đầu thôi.


    Weed nắm chặt nắm tay rồi cậu bắt đầu luyện tập, đứng lên, ngồi xuống rồi bung người nhảy cao, tiếp đất, đá và đấm.


    Cậu vặn eo, xoay đầu gối thật kĩ, nắn từng khớp ngón tay ngón chân rồi gập cổ trước sau.


    Cả một đống bình luận dè bỉu, mỉa mai từ mấy người chơi gần đó hiện ra, nhưng Weed vẫn mặc kệ mà tiếp tục khởi động cho xong.

    - Nó đang làm cái gì vậy?


    - Nhìn như nó đang cố gắng di chuyển ấy. Tui đoán là nó vẫn chưa cảm thấy thoải mái với mấy game thực tế ảo này đâu


    - À ra vậy. Nhưng mà sao nó làm vậy giữa đường giữa xá, giữa chốn đông người như này?

    Weed cũng cố gắng hết sức mặc kệ, bỏ ngoài tai mấy lời sỉ nhục mà cậu nghe được. Cậu giống như đang làm trò hề cho người khác xem vây!

    - Mẹ nó!
    Weed bỏ đi thật nhanh và hướng mắt về chỗ khác.

    Vì mới đến với Con đường hoàng gia nên cậu sẽ chỉ được giới hạn trong thành phố với thời gian khoảng 1 tuần ở thế giới thực bằng 4 tuần trong thế giới game (Tỷ lệ 1:4), thiệt cảm ơn về sự chênh lệch thời gian trong game.

    Phần lớn người chơi mới đều sẽ phải làm quen với những điều cơ bản, như thực hiện vài yêu thử thách, hoặc học những kỹ thuật, kỹ xảo đơn giản như may vá, rèn, nấu nướng.



    Game này kiêu hãnh về sự linh động và tự do không giới hạn của mình. Nó gần như trở nên hết sức rối loạn. Và hiện nay, tất cả các vị trí cao nhất trên bảng xếp hạng đang được các NPC giữ thay vì người chơi. Điều này củng cố cho sự cần thiết liên hệ giữa những người chơi trong Con đường đế vương.


    Bên cạnh đó, một số người chơi mới làm việc trong thư viện hoặc cửa hàng để kiếm tiền.

    Tại quảng trường trung tâm tràn ngập các cửa hàng để mua bán phục vụ người chơi và các tổ đội mới được thành lập chuẩn bị cho những cuộc phiêu lưu.

    Sau khi tình cờ thấy được nó, Weed không ngần ngại mà đi thẳng đến trung tâm huấn luyện.

    Trung tâm huấn luyện sẽ mở cửa cho đến khi nào người chơi muốn dừng, và mọi người đến với trung tâm huấn luyện chỉ để học những kĩ năng mới..



    Những người giống như Weed, sau khi tạo nhân vật sẽ không cần suy nghĩ mà đi thẳng đến trung tâm huấn luyện.



    Nó cũng là do người chơi mới không những thích tìm hiểu vương triều và thành phổ mà họ bắt đầu như thế nào mà còn hơn thế nữa, ngoài ra cũng bởi những điều họ được huấn luyện ở trung tâm dường như luôn có ích lợi tới cuối.

    Khoảnh khắc mà hướng dẫn viên thấy Weed đi vào cửa, mắt ông ta nhìn chằm chằm một cách dữ tợn.

    - Nhà thám hiểm trẻ, tôi nghĩ cậu mới đến lục địa Versailles.

    - Đúng vậy thưa ngài!
    Weed trả lời ngắn gọn. Cậu vẫn cảm thấy buồn khi mình tự dưng làm trò hề cho thiên hạ ngay ngày đầu tiên.


    - Cậu phải tìm một thanh gươm để luyện tập cho đến khi cậu bắt đầu chiến đấu với quái vật. Cậu có cần sự hướng dẫn của tôi không? Tôi sẽ chỉ cho cậu, chọn một con bù nhìn và đánh nó bằng bất cứ cách nào cậu muốn. Có một thanh kiếm gỗ được đặt ngay trước con bù nhìn và nó là của cậu.

    - Cảm ơn ngài. Như vậy là đủ rồi, tôi không cần thêm bất kì hướng dẫn nào nữa.




    - Tốc độ nhanh thât!


    Weed cầm lấy thanh kiếm rồi đi đến con bù nhìn ở góc xa nhất. Sau đó cậu bắt đầu vung kiếm chém nó, một hai, ba nhát. Tay cậu đã dần bắt đầu quen với sức nặng của thanh kiếm và cảm giác khi chém vào con bù nhìn.


    Trong Con đường hoàng gia, cấp độ của nhân vật mới sẽ bị khóa trong bốn tuần đầu, để người chơi không thề ra khỏi cổng thành và đi săn.


    Người chơi chỉ có thể giải quyết càng nhiều thử thách càng
    tốt, kiếm điểm thân thiện, kiếm tiền và tạo trang cá nhân để giao tiếp với người chơi khác.

    Tuy nhiên, Weed chỉ tập trung tậm chém vào những con bù nhìn.

    Có cả nghìn con bù nhìn tại trung tâm huấn luyện của Thành Serabourg, và vô số thanh kiếm gỗ cung cấp cho việc luyện tập được treo trên tường để lấy. Trung tâm thường rất đông đúc, người chơi thường đến đây để kiểm tra kỹ năng và sức mạnh,

    Tuy nhiên ngay lúc này, mọi người lại tập trung về một phía.




    - Gã này chắc làm bằng sắt

    - Gả dẻo dai dễ sợ.

    - Không thể tin được là gã có sức bền đến như vậy.

    Weed bắt đầu đổ đầy mồ hôi
    Aó sơ mi trắng và quần của cậu bắt đầu ướt đẫm, bám sát vào cơ thể nhưng cánh tay cậu vẫn vung thoăn thoắt.







    *Ting*
    ———————————————— ———————————————
    Sức mạnh tăng 1 điểm (+1 STR)
    ———————————————— ———————————————



    Sau sáu tiếng tập chém vào bù nhìn, Weed đã nghe được tin tốt. Cậu cảm giác từng cơ bắp trên cánh tay đang cầm kiếm trở nên to và săn chắc hơn.

    - Mở khung trạng thái
    Weed lầm bầm trong khi vung kiếm.
    Last edited by Chí Thăng; 15-04-2015 at 09:49 AM.

  5. #5
    Dịch Giả Feiyan's Avatar
    Ngày tham gia
    Nov 2014
    Bài viết
    32
    Thanks
    0
    Thanked 86 Times in 25 Posts
    CON ĐƯỜNG ĐẾ VƯƠNG
    Tác giả: Kim Tae-Hyung

    Quyển 1
    Chương 2.2: Con thú hoang dã xuất hiện.

    Biên tập: thienthucac.com
    Nguồn truyện:

    ———————————————— ———————————————
    Tên nhân vật: Weed
    Phe phái: Trung lập
    Nghề nghiệp: Không
    Tước hiệu: Không
    Level: 1
    Độ nổi tiếng: 0
    ———————————————— ———————————————
    Sức khỏe: 100
    Lượng máu: 100
    Mana: 100
    Sức mạnh: 11
    Nhanh nhẹn: 10
    Sức sống: 10
    Hiểu biết: 10
    Thông minh: 10
    Uy tín: 5
    May Mắn: 5
    Tấn công: 3
    Phòng Thủ: 0
    ———————————————— ———————————————
    Kháng ma pháp: Không
    ———————————————— ———————————————


    Nhân vật Weed quá yếu đuối, không có gì là điểm nhấn.

    -Năm giờ sau-

    *Ting*
    ———————————————— ———————————————
    Nhanh nhẹn tăng lên 1 điểm (+1 VIT)
    Sức sống tăng lên 1 điểm (+1 AGI)
    ———————————————— ———————————————

    Điểm hai chỉ số tăng lên cùng lúc.

    - Phù...

    Cuối cùng Weed cũng đặt kiếm xuống để nghỉ ngơi. Cậu đã không ăn không uống mà liên tục luyện tập với con bù nhìn trong năm tiếng đồng hồ.

    Cậu bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, và tệ hơn thấy cổ họng mình khô rát, bụng trống rỗng.













    - Mở kho

    Với những từ khóa định sẵn, hình ảnh đồ đạc trong kho của Weed mở ra trước mắt. Bên trong kho chỉ có hộp dao nĩa với 10 miếng bánh mì đen và...hết rồi.



    Trong Con đường hoàng gia, bạn sẽ phải tự lực tìm những thứ mình cần.Người chơi khác có thể kiếm tiền bằng cách thực hiện các thử thách dễ dàng trong bốn tuần,nhưng Weed thì không muốn bỏ sót thậm chí chỉ một phút.

    Cậu lấy ra một miếng bánh mì đen và hộp dao nĩa, rồi nhấm nháp từng miếng một. Khi cậu ăn, thức ăn sẽ xoa dịu cơn đói và làm tăng sự hài lòng.


    - Có lẽ cứ năm tiếng thì nên dùng bữa một lần. Mình cũng nên ăn nhiều bữa hơn nếu luyện tập thường xuyên, nhưng không cần phải tăng đầy đủ các chỉ số hài lòng. Tất cả những gì mình cần làm là tránh xa cái chết.

    Khi Weed ăn xong, cậu lấy thanh kiếm gỗ trong tay ra rồi tiếp tục đứng trước con bù nhìn.




    - Nó lại bắt đầu nữa kìa.

    -Cái thằng dở hơi.

    - Tao nghĩ nó đang có thù oán với ai đó mày ạ.

    - Tao nghĩ nó không chịu dừng lại cho tới khi con bù nhìn kia tan xác đâu.



    Hình như thằng đó tưởng tượng con bù nhìn thành một người nào đó thì phải? Kiếm gỗ của Weed cứ thế mà chém vào từng inch của con bù nhìn. Trong đầu đám người đứng xem cùng phát sinh một loại câu hỏi duy nhất.

    - Sao cái thằng đó cứ chém vào con bù nhìn hoài vậy?



    - Tao không nghĩ nó có ích lợi gì đâu, nếu muốn nâng cao đánh giá kỹ năng thì tốt hơn hết nó nên đi ra đồng rồi săn vài con thỏ hoặc là chém mấy con bù nhìn ngoài đó chứ.


    - Nhìn thằng đó đang làm cái gì kìa, nó không có sử dụng kỹ năng nào hết. Với tao, nó giống như một thằng nhỏ bốc đồng đang đánh đập con bù nhìn ấy.




    - Có lẽ là cậu ấy muốn nâng cao các chỉ số.
    Một hiệp sĩ trong bộ giáp chói sáng nhận xét, ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

    - Có thể cải thiện các chỉ số bằng cách đánh mấy con bù nhìn này sao? - Một kỵ binh da màu hỏi.

    - Hở? À, ừ, đúng vậy - Hiệp sĩ đáp.



    - Vậy tại sao không tiếp tục cứ đánh một con bù nhìn thay vì làm mấy việc khó khăn để nâng cao trình độ? - Kỵ binh tiếp tục hỏi

    Người hiệp sỹ tên Pluto đã có cấp độ khá cao, cho nên ông đã học được rất nhiều thông tin từ các nguồn đáng tin cậy. Ông cũng là người duy nhất đoán chính xác lý do vì sao Weed hành động như vậy.

    Nếu một nhân vật ảo sử dụng hết khả năng chịu đựng của mình, thì chỉ số sức sống và nhanh nhẹn của mình sẽ tăng lên như một hệ quả và nếu một thuật sĩ phóng ra càng nhiều pháp thuật, thì chỉ số khôn ngoan và thông thái cũng sẽ tăng lên.

    Nhưng sự tăng lên đó không đáng kể so với lúc bạn lên level.

    Nửa ngày trời chặt chém một con bù nhìn mà chỉ có thể tăng 1 đến 2 điểm chỉ số. So với 5 điểm chỉ số được cộng thêm khi tăng level, thì hình như Weed có hơi bị ngu.

    - Ngớ ngẩn dễ sợ.

    Một phù thủy lắc đầu khi nghe lời giải thích của Pluto. Nhưng ông lại nghĩ khác.

    - Nó có hiệu quả - Pluto nói

    - Gì cơ?

    - Cậu chỉ có thể kiếm được có tí xíu điểm kinh nghiệm khi giết được một con quái level thấp hơn mình. Cậu biết điều đó, đúng không?

    - Tất nhiên!

    - Nói cách khác thì khi cấp độ càng cao thì sẽ càng khó để lên cấp. Nhưng nếu cậu nâng cao sức mạnh của mình bằng cách trải qua luyện tập như vậy ngay từ ban đầu, thì cậu có thể dễ dàng săn quái vật hơn. Nó sẽ có hiệu quả trong suốt trò chơi.


    - Ông biết phương pháp này, như vậy tôi đoán là ông từng trải qua huấn luyện tương tự? Không, không phải ai cũng làm như vậy nếu họ biết về nó.

    - Cũng không hẳn, ngay cả khi mọi người biết thì cũng không ai làm được điều đó. Cái quan trọng ở đây là có chịu đập con bù nhìn trong mười giờ chỉ để nâng 1 điểm sức mạnh không?

    - …






    - Có những giới hạn để nâng điểm chỉ số bằng cách tập luyện với đối thủ yếu nhất, là con bù nhìn. Về chỉ số sức mạnh, tôi đoán khoảng 40 hoặc gần đó. Có ai muốn đánh đập một con bù nhìn ít nhất một tháng chỉ để nâng 40 điểm sức mạnh không? Chứ riêng tôi, tôi sẽ thấy cực kì chán và bỏ cuộc chỉ sau một ngày.


    Đám đông đang đứng xem Weed đồng loạt gật đầu.


    Bất cứ một người nào đó cũng thà đi tìm một thứ vũ khí tốt còn hơn là tấn công một con bù nhìn trong vòng một tháng chỉ để tăng sức mạnh của mình lên thêm bốn mươi điểm. Một vật phẩm có thể tăng thêm bốn mươi điểm là có nhưng hiếm.

    - Việc này chỉ dành cho những người mới không thể vượt qua những bức tường. Việc luyện tập với bù nhìn thế này cũng từng rất phổ biến, nhưng nó nhanh chóng bị quên lãng, bởi khi đong đếm thì có thể thấy những gì nhận được quá ít so với công sức ta bỏ ra.



    Weed nghe lỏm được cuộc thảo luận của những người xung quanh. Cậu ước gì có thể được huấn luyện ở một nơi khác, nhưng lúc nào cậu vẫn còn bị cấm ra khỏi thành, thì khi ấy cậu vẫn phải nhận sự chú ý của những người trong trung tâm.


    Điều gì khiến mọi người gọi chuyện này là buồn chán và siêng năng. Weed tiếp tục vung cây kiếm gỗ với toàn bộ sức lực.

    Nếu ta luyện tập chăm chỉ thì nhân vật của mình sẽ mạnh hơn từng ngày. Khi nhân vật tiến hóa, nó có thể đánh bại những con quái vật mạnh hơn và kiếm được nhiều tiền hơn. Đối với Weed đây là sự giải trí của cuộc đời mình.



    Weed là kiểu người thích lao động thể chất. Trong thời gian này, người hướng dẫn đều cảm thấy rất hài lòng với cậu ta.

    *****



    Ba tuần trôi qua trong game, Weed đăng nhập vào game mỗi ngày gần như là bị nghiện, ngoại trừ giờ ngủ thì Weed chơi không ngừng nghỉ. Nhờ điều kiện thể chất đặc biệt mà cậu đã tập luyện trước khi bắt đầu chơi Con đường hoàng gia, cậu ấy có thể ngủ ít hơn bốn tiếng một ngày

    Từ lúc cậu đăng nhập vào game, cậu dành trung bình gần tám mươi tiếng chỉ đế đánh mấy con bù nhìn...cũng nản lắm rồi. Nếu không nhờ mấy cái tin nhắn pop-up thường xuyên khuyến khích thì cậu cũng đã bỏ cuộc từ lâu.







    *Ting*
    ———————————————— ———————————————
    Sức mạnh tăng 1 điểm (+1 STR)
    Sự nhanh nhẹn tăng 1 điểm (+1 AGI)

    Khả năng mới: tinh thần chiến đấu


    Bạn có thể triệu tập sức mạnh siêu nhiên tạm thời, hoặc hạ những con quái vật yếu hơn với sức mạnh từ đôi mắt. Bạn không thể chia điểm thưởng cho kỹ năng này, nó chỉ tăng một cách tự nhiên phụ thuộc vào hành động của nhân vật ảo, đặc biệt là khi bạn chống lại quái vật trong thời gian dài, hoặc thường xuyên đối mặt với những quái vật mạnh hơn sức mạnh của bạn hiện tại.

    Khả năng mới: Sự dẻo dai
    Bạn có thể sử dụng một ít sức lực cho khả năng này. Bạn được phép phân phôi điểm thưởng cho chỉ số này
    ———————————————— ———————————————

    Trong Con đường hoàng gia, một khả năng mới có thể tạo ra ngoài những chỉ số gốc.

    Các tin nhắn pop liên quan đến các kĩ năng thỉnh thoảng xuất hiện. Kỹ năng duy nhất mà Weed có vào lúc này là Kiếm thuật.

    *Ting*
    ———————————————— ———————————————
    Lên cấp: Kiếm thuật (Beginner Lv: 3 | 0%):

    Tăng sức mạnh tấn công bằng kiếm (+30% ATK)
    Tăng tốc độ tấn công bằng kiếm (+9% ATK SPD)
    ———————————————— ———————————————
    Last edited by Chí Thăng; 15-04-2015 at 09:49 AM.

  6. #6
    Dịch Giả Feiyan's Avatar
    Ngày tham gia
    Nov 2014
    Bài viết
    32
    Thanks
    0
    Thanked 86 Times in 25 Posts
    CON ĐƯỜNG ĐẾ VƯƠNG
    Tác giả: Kim Tae-Hyung

    Quyển 1
    Chương 2.3: Con thú hoang dã xuất hiện.

    Biên tập: thienthucac.com
    Nguồn truyện:

    Mỗi lần tin nhắn xuất hiện, Weed lại thấy vui mừng bởi sự tiến bộ mà cậu đã đạt được. Nhưng điều phiền não nhất là cảm giác thất vọng khi bị bỏ sau mục tiêu của mình.



    Ba tuần vừa qua, cậu đã dùng hết sức để luyện tập với bù nhìn nhưng sức mạnh của cậu chỉ tăng có 28 điểm, sự nhanh nhẹn 25 điểm và sức sống 22 điểm.

    Trừ khi mình tăng tốc, nếu không thì mình sẽ phải kết thúc với sự lãng phí thời gian quý giá cùng con bù nhìn này hàng ngày. Mình phải hoàn thành mục tiêu trước khi rời khỏi thành.

    Đôi mắt Weed bùng cháy ngọn lửa quyết tâm.

    *Ọtttt..*



    Bỗng dạ dày Weed báo hiệu tới giờ ăn. Ngoài việc chậm tiến độ so với dự định thì cậu cảm thấy rất lo lắng vì đã hết bánh mì



    Cậu có thể chạy đến đài phun nước gần đó để lấy nước, nhưng với bánh mì, cậu phải trả tiền.

    *Sniff*

    *Sniff*

    Cậu ngửit hấy một mùi rất thơm ngon từ một nơi nào đó.

    Weed tạm dừng vung thanh kiếm gỗ, và bắt gặp cái nhìn thoáng qua của người hướng dẫn vừa lấy hộp ăn trưa của mình ra.

    - Hehe, huấn luyện viên dễ thương ơi..
    Weed vừa nói vừa vẫy một cái đuôi vô hình, đi đến gần huấn luyện viên

    - Hmmm..ai đây, đây không phải là Weed sao? Sao cậu lại tới đây?
    Người huấn luyện viên nói một cách ấm áp.

    - Sẽ rất là cô đơn nếu ăn trưa một mình đúng không? Tôi tới đây để bầu bạn với ngài mà.
    Weed khúm núm đáp.

    *Ọttt*

    Dạ dày của Weed tiếp tục kêu khi cậu đang nói dối mà không đỏ mặt, nhưng cậu làm sao qua mặt được người hướng dẫn.

    - Tôi thấy là cậu đang đói. Ngồi cạnh tôi! Tôi mang nhiều đồ ăn lắm, đủ cho hai miệng ăn luôn!



    - Cảm ơn ngài!

    - Khiêm nhường như vậy là đủ rồi. Tôi cảm thấy vinh dự lắm khi có thể phục vụ một bữa ăn cho một nhà phiêu lưu tuyệt vời như cậu. Weed à, tôi đảm bảo là sẽ có một ngày danh tiếng của cậu sẽ vang xa, vượt khỏi giới hạn của thành Serabourg. Tới lúc đó, xin hãy nhớ đến tôi!

    - Vâng thưa ngài, chắc chắc tôi sẽ nhớ!

    Sau khi tâng bốc nhẹ nhàng người hướng dẫn, Weed cùng dùng bữa với ông ấy. Khung cảnh có hơi buồn, nhưng cậu lại cảm thấy rất biết ơn vì với một chút nỗ lực cậu đã lấp được cái bụng rỗng của mình.

    Nói chung là cậu cảm thấy mình không được đàn ông cho lắm. Nhưng không sao, đâu có vấn đề gì đâu, cậu chỉ là dụ dỗ một nhân vật NPC với trí thông minh nhân tạo thôi mà?

    Bên cạnh các chỉ số của Weed được tăng lên khi huấn luyện với bù nhìn trong ba tuần qua, thì cậu đã lập được một mối quan hệ mới với người hướng dẫn, coi như là có chút đáng ngưỡng mộ đi.

    Khi Weed đang bận rộn dùng bữa trưa, đột nhiên người hướng dẫn hỏi:
    - Nhân tiện, Weed à cậu có từng nghĩ đến thuật Điêu khắc chưa?

    Thuật điêu khắc? Là cái mèo gì thế?

    Weed nhai một mồm đầy cơm rồi nuốt xuống trước khi hỏi lại:
    - Thuật điêu khắc có nghĩa là gì ạ?

    - Tôi chỉ tò mò về quan điểm của cậu thôi. Tôi tự hỏi cậu có cái nhìn như thế nào về thuật điêu khắc. - Người hướng dẫn đáp.





    Lúc đó, bộ xử lý não của Weed bỗng dưng bị phân tích, có thể nghe được và diễn đạt thành một vài chỉ số với tốc độ gấp 5 lần.


    - Mình đã từng cho rằng người hướng dẫn là một người có đầu óc đơn giản và thiển cận. Ổng nghĩ kiếm luôn bất khả chiến bại, và đối với ông, đức tính tốt nhất là tập luyện cật lực cho đến khi vã mồ hôi ở Trung tâm huấn luyện. Và bây giờ, ông ta lại hỏi mình nghĩ gì về Thuật điêu khắc á?

    Sau khi thu thập được những suy nghĩ của Weed, ông cau mày.

    - Hướng dẫn viên dễ thương ơi! Tôi không thể tin được là thầy có thể đề cập tới cái vấn đề đó. Tôi là một người đàn ông của kiếm cơ mà. Nếu mà thầy hỏi quan điểm của tôi, Chúa ơi tha lỗi cho con, thuật điêu khắc? Tôi thất vọng lắm. Đây là câu trả lời của tôi - không bao giờ, tuyệt đối không bao giờ, thậm chí sẽ không bao giờ có một suy nghĩ là tôi sẽ làm mấy món thủ công đâu.

    Mặc dù giọng của Weed cực kì khó chịu, hướng dẫn viên bỗng vỗ tay trong vui sướng.

    - Tôi biết là cậu sẽ nói không mà!

    - Đây là một câu hỏi ngoài. Sở thích điêu khắc là không có vấn đề gì hết như lỗi lầm tệ nhất của Chúa là khiến cậu bị phân tâm. Tại sao tôi, một người đàn ông của kiếm lại phải nghĩ về nó?

    - Cậu là người thật dễ chịu đó Weed.
    Weed cảm thấy như vậy, mặc dù vô hình nhưng tình bạn với hướng dẫn viên đã tăng lên một chút.




    Đây là cách để làm bạn với ai đó. Bạn không cần phải đổ máu với họ. Bạn cũng không cần phải lãng phí thời gian và tiền bạc vào họ. Bạn chỉ cần cùng họ nói xấu về một thứi gì đó hoặc ai đó ngay từ cơ hội đầu tiên, và đó gọi là sự đồng cảm.

    Weed hy vọng hướng dẫn viên có thể thay đổi chủ đề cuộc nói chuyện nhưng ổng cứ tiếp tục nói về nó.

    - Có tin đồn là một người giấu mặt giỏi về thuật điêu khắc và thậm chí có thể chạm khắc được ánh trăng - Hướng dẫn viên nói.

    - Tôi thấy nghi ngờ về chuyện này lắm, thưa ngài. Tin đồn thì rất dễ bị phóng đại mà. Sao một ai đó có thể học về thuật điêu khắc mà đến trình độ chạm khắc được ánh trăng cơ chứ? Có lẽ nó chỉ là một viên sỏi trong hình dạng mặt trăng mà thôi. - Weed cười nói

    - Cậu cũng nghĩ vậy hả? Nhưng nó đã được người tiền nhiệm của tôi kể lại. Tên danh dự của ổng là Mellium, hiện nay là Hiệp sĩ hoàng gia,

    Điêu khắc giống như là một kỹ năng vô dụng, chỉ để cắt mấy khối gỗ thành vật trang trí mà thôi.

    Thiên hạ đồn là nếu bạn nâng cao kỹ năng vượt qua giới hạn nào đó, bạn có thể làm được vũ khí bằng kim loại. Nhưng mà nó nghe vô lý lắm nên chẳng ai quan tâm mà học hết.

    - Với tài khoản của cậu Weed, câu hỏi này là về Thuật điêu khắc. Chắc chắn nó sẽ không bì kịp với những thanh kiếm của chúng ta nhưng cậu có thể tìm hiểu nó là sự thật hay chỉ là tin đồn được không? Tôi đề nghị cậu bởi cậu là một người đàn ông đáng tin cậy. Nếu cậu đồng ý yêu cầu của tôi, tôi sẽ rất vui vì điều đó. - Hướng dẫn viên nói.

    Sau đó một cửa sổ hiện ra.






    *Ting*
    ———————————————— ———————————————
    Thử thách: Đến cung điện hoàng gia điều tra tin đồn bí ẩn về thuật điêu khắc:

    Có tin đồn được lan truyền ở vương quốc Rosenheim trong một thời gian dài về trước, rằng có một người đàn ông giỏi thuật điêu khắc đến mức có thể chạm khắc được ánh trăng. Hãy đi tìm hiểu về tin đồn là có hay không!

    Độ khó: E

    Yêu cầu nhiệm vụ:
    Có tình bạn gần gũi với hướng dẫn viên không có kỹ năng về điêu khắc

    Được công nhận bởi một người hướng dẫn tinh thông về kiếm.
    ———————————————— ———————————————

    Weed thì thầm một câu mừng chiến thắng. Bản năng nói với cậu rằng đây là một nhiệm vụ hiếm hoi nhất trong những nhiệm vụ hiếm hoi.

    Bởi phần lớn các nhiệm vụ đều đòi hỏi những điều kiện rất khó khăn. Có tình bạn gần gũi với hướng dẫn viên - có ai mà ngờ chứ?

    Phần lớn người chơi còn thậm chí không biết địa điểm của Trung tâm huấn luyện, họ chỉ đến đây khi cần phải học kỹ năng mới, họ không cần phải đến mỗi ngày để tập luyện với bù nhìn. Hơn nữa, hiếm ai có thể chịu đựng phải ở trong Trung tâm huấn luyện suốt cả ngày để luyện tập gia tăng chỉ số như Weed.

    Đãi cát tìm vàng mới may ra có một vài người như vậy, nhưng trong trường hợp của Weed, cậu đã trải qua ba tuần với bù nhìn. Có ai mà đủ kiên nhẫn đến mức đó chứ?

    Nói về tình bạn thân thiết với hướng dẫn viên, nó gần như là thành tựu không thể đạt được trừ Weed, tiếp cận ổng, nịnh nọt ổng để xin ổng cho ăn ké bữa trưa.

    Ngay cả khi bạn có hết những điều kiện ở trên, bạn vẫn phải bắt đầu hành trình mới tại thành Serabourg ở vương quốc Rosenheim, chưa kể bạn phải tìm thời điểm thích hợp để nói xấu thuật điêu khắc với thầy hướng dẫn.

    Thật tuyệt. Tôi đang hết tiền và sắp chết đói. Với cấp độ E, nhiệm vụ này có vẻ dễ hoàn thành.

    Weed gật đầu với người hướng dẫn.

    - Tôi cảm thấy rất vinh dự. Mặc dù tôi không tin mấy cái chuyện đó nhưng mà tôi sẽ tìm ra sự thật về câu chuyện điêu khắc ánh trăng .
















    *Ting*
    ———————————————— ———————————————
    Bạn đã chấp nhận các nhiệm vụ!

    ———————————————— ———————————————

    - Tôi đánh giá cao điều đó, Weed. Tôi trao cho cậu nhiệm vụ này. Tiền này xem như phụ cấp - người hướng dẫn nói, đưa cậu hai đồng bạc.
    - Tôi cho cậu lời khuyên của tôi: đầu tiên thăm các cửa hàng điêu khắc và tìm kiếm thông tin từ đó.
    Một mảnh bánh mì đen là đủ để lắp đầy dạ dày có chi phí là 3 đồng. Vậy với tỉ giá 1 đồng bạc bằng một trăm đồng, Weed có thể có tận sáu mươi sáu phần bánh mì đen cộng với vài thứ khác.

    Cậu mong đợi nếu nhiệm vụ thành công, cậu sẽ có thêm phần thưởng từ hướng dẫn viên
    - Tuyệt! Minh không cần phải lo lắng về việc hết bánh mì trong thời gian tới rồi.

    Với nhiều năm kinh nghiệm bị đói, cậu cố gắng né tránh bị suy dinh dưỡng bằng bất cứ giá nào.





    Last edited by Chí Thăng; 15-04-2015 at 09:49 AM.

  7. #7
    Dịch Giả
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Bài viết
    5
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts
    CON ĐƯỜNG ĐẾ VƯƠNG
    Tác giả: Kim Tae-Hyung

    Quyển 1
    Chương 3.1: Yêu cầu của người hướng dẫn.

    Biên tập: thienthucac.com
    Nguồn truyện:

    Weed bước tới vòi phun nước đổ đầy bi đông của mình và sau đó đi về phía cửa hàng điêu khắc. Đó là chuyến đi đầu tiên của Weed tới các đường phố trong thành, ở đó xuất hiện rất nhiều NPC và người chơi.

    “ Chúng tôi cần 1 giáo sĩ cấp 17 trở lên! "

    " Này các chàng trai! Chúng ta sẽ đột kích hang Lasok. Có ai muốn tham gia cùng ko? "

    Rất nhiều người có mặt trên đường phố, nhưng không ai trong số họ để mắt nhìn Weed. Hắn không bận tâm điều đó. Lang thang khắp nơi trong trang phục của một khách du lịch, không có cả một cái áo giáp cho thấy rằng hắn vẫn chưa đáp ứng được các yêu cầu tối thiểu cần đến bốn tuần của trò chơi trước khi hắn có thể rời khỏi thành.
    Trong vô số các cửa hàng hoạt động tại thủ đô của Vương quốc Rosenheim, cửa hàng điêu khắc nắm giữ một vị trí đặc biệt.

    Hầu hết các nhà thám hiểm hầu như không thể nhớ vị trí các cửa hàng điêu khắc bởi vì chúng vô nghĩa đối với họ. Chỉ có một số ít trong số họ được học nghệ thuật điêu khắc mới định kỳ đến những nơi này. Nhưng các cửa hàng điêu khắc nằm ngay bên cạnh các cửa hàng đồ trang sức trên đại lộ trung tâm, là một trong số ít các cửa hàng thường xuyên phục vụ các phụ nữ quý tộc.


    *Chime*

    Weed bước vào một cửa hàng điêu khắc.

    “ Xin chào… Oh điều gì đã mang anh đến đây?”
    Chủ cửa hàng đang chào đón người khách của mình bằng một nụcười nhưng khi nhìn thấy Weed ông ta bỗng thay đổi giọng.
    Weed nhìn xung quanh cửa hàng, chỉ để chắc chắn rằng không có khách hàng nào khác ngoại trừ anh. Cửa hàng của một thợ rèn hoặc một cửa hàng tạp hóa luôn luôn tấp nập, nhưng các cửa hàng điêu khắc chỉ có một vài khách hàng mỗi ngày.
    Nếu so sánh doanh thu hàng ngày, tất nhiên, doanh thu các cửa hàng điêu khắc ko thể bằng của các khu tạp hóa. Nói cách khác, các cửa hàng tạp hóa rất đắt khách.

    Weed chỉnh lại cổ áo và hỏi 1 cách lịch sự,
    " Thưa ngài! Tôi đã đến đây để tìm một câu trả lời cho câu hỏi đã làm tôi đau đầu. "
    “ Anh muốn hỏi tôi ư người lạ mặt?”

    “ Vâng thưa ngài! Nếu ngài có thể cho tôi 1 ít thời gian”
    “ Tôi đang rất bận, mời anh đi cho”
    Chủ cửa hàng từ chối ngay lập tức với giọng rất khó chịu. Với một người không có danh tiếng và lạ mặt như Weed, chủ cửa hàng có thể đuổi hắn ra ngoài.
    “ Thưa ngài, tôi sẽ gặp lại ngài sau”
    “Tạm biệt” Chủ cửa hàng nói.

    Weed bước qua cánh cửa. Sau đó, hắn tình cờ liếc nhìn những bức tượng được trưng bày.
    “ Thật là đẹp!” Wed hét lên.
    " Bức tượng này đã mê hoặc tâm hồn tôi. Anh có thể đưa nó tới tòa án Rosenheim được ko? "
    Chủ cửa hàng không muốn giúp nhưng vẫn vểnh tai lên nghe Weed.
    ?”
    “Anh đang muốn nói tới bức tượng nào vậy hả người lạ?”
    " Con đại bàng hai đầu này được làm bằng vàng nguyên chất. Tôi không dám đoán gì về chủ của tác phẩm điêu khắc này, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự xuất sắc tay nghề của anh ta. Nó như có đủ sự sống khiến tôi gần như nhầm nó với một con đại bàng thật. Tôi thật may mắn khi đến thăm nơi này. Cửa hàng này xứng đáng với bức tượng. Tất cả đã giúp tôi thấy vẻ đẹp của thiên thần đã xuống Trái đất "

    “ Anh có quan tâm đến nghệ thuật điêu khắc ư?” Mồm chủ cửa hàng há hốc.
    " Tôi dám khẳng định về mình - Tôi cảm thấy bình yên khi nhìn thấy bức tượng, và thậm chí linh hồn tôi khao khát được là một phần nhỏ của đối với giá trị tinh thần tuyệt vời bên trong nó ".

    “ Hãy lại đây và ngồi xuống. Cậu có thể là một người giúp tôi thoát khỏi sự nhàm chán”.
    “ Cảm ơn!”

    “ Anh muốn uống trà chứ?”
    “ Ông thật tốt bụng nếu cho tôi 1 cốc nước lạnh ngọt ngào.”


    “ Tất nhiên rồi. rất sẵn lòng”


    “ Weed uống li nước do nhân viên cửa hàng mang ra.Điều này xoa dịu sự mệt mỏi mà hắn đã tích lũy trong ba tuần qua.



    “Hãy cho tôi biết điều gì đã làm anh phiền lòng” Chủ cửa hàng hỏi.
    - Vâng thưa ngài. Nhưng ông có thể vui lòng tha thứ khi tôi hỏi một vài câu ngắn gọn về những bức tượng được trưng bày trước những câu khác hay không?Tôi có một nhiệm vụ cần tới sự hướng dẫn của ngài, nhưng nó không cấp thiết bằng việc an ủi linh hồn tội nghiệp của tôi khi mà muốn có một cái nhìn tốt hơn đối những kiệt tác của nghệ thuật " Weed nói!.
    " Anh có thể nhìn chúng nếu anh muốn. Không phải bức tượng nào làm ra cũng được người khác đánh giá cao giá trị của chúng đúng không? " Người chủ tiệm đồng ý với một nụ cười đầy ẩn ý.
    Weed cảm thấy rằng ông ta đã có thiện chí với mình. Giả sử rằng bạn yêu cầu xem các mặt hàng khác nhau trong một cửa hàng tạp hóa chắc chắn sau đó bạn sẽ bị đá ngay ra khỏi đó.
    Weed thưởng thức những bức tượng được trưng bày tại cửa hàng. Thi thoảng hắn lại đưa ra ý kiến của riêng mình. " Tôi nghĩ các tác phẩm điêu khắc sẽ mang tới cho ông chủ một đống tiền. " Bức tượng đắt giá nhất hiện nay là có giá trị 30 đồng bạc. Các bức tượng chất lượng được làm bằng đá hoặc gỗ quý hiếm, và mặc dù có tay nghề rất ấn tượng nhưng đầu tiên các vật liệu không tốn kém. Họ không có gì hơn chạm khắc gỗ, hoặc đá.
    Weed biết rằng sẽ có tiền nếu mình có thể tạo ra một bức tượng sư tử khổng lồ, nhưng hắn đã không ảo tưởng bởi những khả năng đó là quá xa. Đám quý tộc với nhiều tiền như vậy sẽ đặt một bức tượng mới mỗi năm? Hắn cần phải đạt đến đỉnh để làm một nhà điêu khắc với ít cạnh tranh, như vậy mới đảm bảo rằng nó sẽ không cần quá nhiều nỗ lực để có được kết quả tốt nhất.


+ Trả lời Chủ đề

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình