Vừa bước chân về đến cung Thiên Thanh, Nhạc Nam đảo mắt nhìn quanh một vòng. An Cư hoàn toàn vắng lặng, không có vẻ như hắn đã từng trở về. Còn đang nhíu mày suy nghĩ, Nhạc Nam đã nghe thấy tiếng Hạ Lan gọi từ đằng sau:
-Thành chủ, tỷ về thật rồi! Bạch lão nghe người báo lại đã đoán tỷ sẽ về đây, bảo muội đến xem.
-Phải, ta cùng Ngạc Lâm ra ngoài nhưng không hiểu hắn đã biến đâu mất. Muội có thấy hắn không? Bạch Bạch biết ta về một mình sẽ trách móc, nếu muội gặp hắn thì bảo hắn tìm ta thương lượng cách đối đáp một chút.
Hạ Lan lắc đầu khẩn trương:
-Thành chủ, người không biết sao! Ngạc cận vệ báo tin ra ngoài đã lạc mất tỷ khiến Bạch gia tức giận, thậm chí đã chuẩn bị cử người xuất thành tìm kiếm.
-Ta ở ngoài một mình không phải là lần thứ nhất. Bạch Bạch rõ ràng cố tình làm lớn chuyện! – Nhạc Nam ngao ngán lắc đầu – cái tên hộ vệ này đúng là thành thật quá đáng!
Hạ Lan cười khổ:
-Thành chủ đừng mắng. Ngài ấy hiện giờ đang bị Bạch gia trách phạt.
-Trách phạt? Lại mắng hắn nữa sao? – Nhạc Nam có chút sốt ruột. Nàng quả thật không cố ý khiến hắn mắc lỗi.
-Không chỉ mắng…còn phạt roi nữa! – nữ tỳ bất đắc dĩ trả lời.
-Phạt roi? Bạch Bạch giở trò gì vậy? – Nàng cau mày không nói thêm nhiều, lập tức đi cùng Hạ Lan tiến thẳng về khu Bạch Cư.
Khi hai lính gác mở rộng cánh cửa gỗ lớn, bàn chân Nhạc Nam đang khẩn trương bước đột ngột dừng lại vì cảnh tượng bày ra trước mắt. Nguyên lão Bạch Vân ngồi ở trên cao tức giận nhìn Ngạc Lâm đang quỳ bên dưới chịu phạt, Trần Khai – người đứng đầu đội quân bảo vệ của Hồng Ốc đang vung roi ra sức đánh vào người hắn, từng đòn mạnh mẽ giáng xuống khiến cho người ta kinh sợ. Ngạc Lâm trước sau không kêu một tiếng, nghiến răng chịu đựng trừng phạt.
-Dừng tay!
Nhạc Nam gấp gáp ra lệnh. Đội trưởng họ Trần nhìn thấy nàng vội vàng thu roi lui sang một bên chờ đợi. Lúc Nhạc Nam tiến đến gần chỗ Ngạc Lâm, cố ý nghiêng người khẽ nói với hắn “Có chuyện gì? Mau đứng lên!”, hắn trước sau một mực cúi đầu, thân thể không hề nhúc nhích.
Nhạc Nam bất mãn nhìn về phía Bạch lão, thành Sương Mù chú trọng phương pháp ôn hòa, trừ phi tội lỗi nặng nề rất ít dùng đến hình phạt tra tấn thân xác, Ngạc Lâm đối với nàng tuy là phiền phức không mong muốn nhưng thiết nghĩ hắn chưa từng phạm qua sai lầm. Có lý gì Bạch lão phải dùng đến cách tàn nhẫn này?
-Bạch Bạch, sao lại đánh người?
-Là hắn phạm lỗi, nên chịu phạt! – nguyên lão họ Bạch vẫn chưa nguôi cơn tức giận, đáp lời.
-Phạm lỗi gì? – Nhạc Nam ngẩng đầu nhìn thẳng, nghiêm giọng hỏi.
-Làm hộ vệ cận thân nhưng lại khôngbiết thành chủ đi đâu, không theo sát bảo vệ thành chủ, phạm lỗi tắc trách. Ta đã nói nếu hắn còn phạm sai lầm, sẽ không dễ dàng chỉ nói mấy câu là xong. Thành chủ hôm đó cũng nghe thấy, quên rồi sao?
-Chuyện này… – Nhạc Nam bối rối. Lần trước tuy Bạch lão đã cảnh cáo nhưng nàng căn bản chưa từng để những lời này trong lòng, chưa từng nghĩ Bạch Bạch đáng mến có thể trở nên vô cùng nghiêm khắc, cũng không biết vì thói quen cũ của nàng thật sự sẽ gây liên lụy người khác.
Trần Khai nhìn thấy Bạch Vân đưa mắt ra hiệu, bàn tay nắm roi lại chuẩn bị vung lên.
-Dừng tay!
Nhạc Nam trừng mắt khiến y cúi đầu sợ hãi. Ngạc Lâm vẫn không nhìn nàng, vẻ mặt cương quyết nói:
-Là ta có lỗi, đáng bị phạt. Thành chủ xin đừng bận tâm.
“Đã đến nước này còn nói những lời vô ích!” Nhạc Nam khẽ lườm hắn, quay sang giải thích với Bạch lão:
-Là cháu muốn ở một mình trong chốc lát, không liên quan đến hắn.
-Sao lại không liên quan, trách nhiệm của hắn là bảo vệ thành chủ, dù người có muốn chạy đi, hắn cũng phải tìm cách đuổi theo cho bằng được. Hôm đó ta đã cảnh cáo hắn trước mặt thành chủ, nếu không ở bên cạnh thì làm sao bảo vệ, bị phạt là đáng.Nếu có sai lầm, đương nhiên phải có người chịu trách nhiệm, ta không phạt hắn thì phạt ai? Cho dù hắn là nhất đẳng hộ vệ vẫn đang thuộc quyền quản lý của Bạch gia, trước giờ thành chủ chưa từng thắc mắc việc lão thưởng phạt, hôm nay lại muốn xen vào?
-Bạch Bạch, ông thật sự quá khẩn trương rồi. Cháu không quen với việc có người suốt ngày bên cạnh, đây là thói quen…rất khó thay đổi. Thỉnh thoảng muốn yên tĩnh một mình không phải là chuyện quá đáng! – Nhạc Nam bất đắc dĩ nhỏ giọng xuống nước. Bạch lão dùng đến lý lẽ phân tích tỷ mỉ, quả thật ông ấy không sai. Dù sao cũng là bản thân cố ý lừa hắn, không nên làm hại kẻ khác vì mình gánh tội. Đây là nguyên tắc cơ bản của nàng.
Bạch Bạch biết nàng nhường nhịn, trong lòng vẫn chưa thỏa mãn, phất tay ra lệnh cho kẻ bên dưới.
-Nếu vậy thì hắn phải chịu phạt, mau tránh ra!
Nhạc Nam không có cách nào, nhắm mắt thở dài, vội vàng đưa ra hứa hẹn:
-Được rồi, cháu hứa sẽ nghe lời ông, sau này luôn để Ngạc Lâm đi theo. Đừng đánh nữa!
Một khi nàng đã hứa, nhất định sẽ coi trọng.
Bạch lão nghe xong không có biểu hiện gì, chỉ gật đầu ngẫm nghĩ rồi xua xua tay:
-Ngạc Lâm, được rồi! Nếu lần sau còn xảy ra chuyên này, ngươi sẽ bị phạt nặng gấp đôi.
-Bạch gia, tại hạ đã hiểu – hắn cúi đầu tạ ơn, lúc này mới chịu đứng lên. Roi đánh vào người không ít, cơ thể có chút đau đớn loạng choạng.
-Ngươi giúp đưa hắn về cung Thiên Thanh một chuyến – Bạch lão liếc mắt về phía Trần Khai.
Y lập tức vâng lời, đưa tay dìu hắn xoay người đi ra hướng cửa. Nhạc Nam oán giận nhìn Bạch lão nhưng người kia cố tình lờ đi, nhìn sang hướng khác. Nàng vốn chán ghét tranh cãi nhiều lời, hơn nữa Ngạc Lâm vô cớ liên lụy không biết thương tích thế nào, vì vậy thành chủ không thèm nói thêm một câu đã xoay người bỏ đi.
Đợi cho Nhạc Nam khuất sau cánh cửa lớn, Bạch lão mới khẽ thở phào một hơi, nghiêng đầu về phía sau gọi to:
-Lão bà ra đây, tất cả đi rồi!
Trình bà bà từ bên trong bước tới, chỉ chỉ Bạch lão:
-Ông thật là, cho dù ra tay cũng nên nương nhẹ một chút. Lần này Ngạc Lâm đúng là phải chịu khổ!
-Lão bà, là hắn cố tình đến đây báo cáo việc thành chủ bỏ đi khiến hắn không thể tìm ra, là hắn cương quyết xin chịu trách phạt. Nếu ta không làm thẳng tay một chút, Nhạc Nam có thể bởi vì lương tâm áy náy tự nguyện mở miệng chấp nhận để hắn đi theo khắp nơi hay không? Nương tay chẳng phải uổng phí tâm tư hộ vệ này bỏ ra ư?
Bạch lão nghênh mặt, tỏ ý không hài lòng vì bị lão bà Trình Dung trách móc. Trong đầu ông ấy vẫn còn nhớ rõ tình cảnh diễn ra ngay tại nơi này trước đó không lâu:
“-Cận vệ Ngạc Lâm, sao lại đến đây tìm ta? Nhạc Nam đâu?
-Bạch gia, thành chủ cố tình bỏ đi một mình. Tại hạ đến đây thỉnh tội với người.
Ông lão thấy hắn xuất hiện cũng đoán ra được, nghe xong không mấy kinh ngạc chỉ biết thở dài:
-Con bé này thật là…lạc nhau ở đâu?
-Núi Tiên Nữ. Xin Bạch gia cho người tìm kiếm thành chủ, bản thân tại hạ xin chịu trách phạt
Bạch Vân xua tay:
-Là núi Tiên Nữ thì không cần. Ngọn núi đó rất an toàn. Nhạc Nam thông thuộc địa hình như lòng bàn tay nên sẽ không có chuyện gì, lúc này ta nghĩ cũng sắp trở về. Nếu ta cử người xuất thành, nó nhất định lại lên tiếng càu nhàu bảo lão già này làm chuyện rỗi hơi. Ta biết ngươi đã cố gắng hết sức, lần trước cố tình trách mắng chẳng qua chỉ muốn nhắc nhở thành chủ một chút. Đứng lên đi!
-Phải đó, không thể trách cậu! – Trình bà bà đỡ lời
-Chuyện này không được dễ dàng bỏ qua! – hắn lắc đầu phản đối.
-Nhà ngươi…muốn cái gì? - Hai vị nguyên lão đưa mắt nhìn nhau khó hiểu
-Thái độ xem như chuyện nhỏ của hai người khiến cho thành chủ đối với những lời nhắc nhở thường không xem trọng. Nếu đã cảnh cáo, nhất định phải làm, hơn nữa tuyệt đối không được nương tay – hắn ngẩng đầu, dùng ánh mắt chứa ẩn ý âm thầm trao đổi. Gương mặt Bạch lão đột ngột giãn ra, khe khẽ gật gù:
-Phải, phải. Đúng là nên trừng phạt ngươi.”
Trình Dung vỗ vai Bạch Vân, hừ một tiếng:
-Ta cũng đoán ra mấy phần ý tứ của hắn, trước khi thành chủ đến cố tình lánh mặt để ông tùy ý hành sự, tránh để Nhạc Nam nhìn thấy ta lại mở lời nhờ cậy. Nhưng dù saoNgạc Lâm không ngại vất vả lo cho thành chủ, ông bảo Trần Khai ra tay cũng nên giữ lại chút sức – lão bà ngồi xuống bên cạnh, phân trần.
-Làm giả chi bằng làm thật, nếu không sao mà gạt được con bé tinh ranh đó! Cái tên họ Ngạc này – ông ta vuốt râu cười cười – chỉ một thời gian ngắn đã nhìn ra điểm yếu trong tính cách của Nhạc Nam, biết dùng khổ nhục kế, đúng là có chút bất ngờ! Xem ra ta và lão bà quả thật đã chọn được người có thể trợ giúp kềm chế thành chủ.