Đương nhiên hai người chờ đợi âm thanh này đã lâu. Hôm nay là ngày thứ sáu, có thể xem là cơ hội cuối cùng tìm ra phúc tinh trong sách tiên tri nhắc đến. Nhưng giờ phút Bạch Linh rung lên, dưới võ đài tạm thời lại không có người!
Không có người nào, sao đột nhiên lại rung?
-Có chuyện gì sao? – thấy hai người bên cạnh chân mày nhíu chặt, chăm chú nín thở nhìn vào chiếc chuông màu trắng. Nhạc Nam cuối cùng phải lên tiếng hỏi.
-Không có gì, chiếc chuông này của ta bị hư đã lâu, không nghĩ nó lại phát ra tiếng. À, Nhạc Nam, hai chúng ta đã già, ngồi suốt mấy ngày hôm nay có chút ê ẩm. Thành chủ ở lại để chúng ta xuống dưới đi lại một chút có được không? – Trình bà bà cười cười giải thích, đợi lúc Nhạc Nam không chú ý, đưa mắt sang Bạch lão ở phía bên kia ra hiệu.
-Phải, phải! Thật nhức mỏi quá! – Bạch lão giả vờ vươn vai, duỗi người.
-Được rồi, hai người muốn đi cứ đi, nhưng phải quay lại sớm. Cháu bận xem báo cáo từ các quan cố vấn, sẽ không để mắt đến trận đấu bên dưới.
-Được, được! Chúng ta đi thôi bà lão – không nói thêm nhiều lời, bọn họ nhanh chóng rời khỏi.
Nhạc Nam lắc đầu thở dài, không biết hai người bên cạnh lại muốn bày trò gì. Nàng thuận tay mở ra những ghi chép trên bàn, ánh mắt lập tức bị hút vào đó.
Bọn họ vừa rời khỏi tòa lầu cao, bây giờ đang đi dọc theo hành lang nhỏ chạy quanh khuôn viên sân đấu đến gần một trong những cửa ra vào. Bạch lão sóng bước cùng Trình bà bà mắt nhíu lại, tay chỉ về phía hai người ở trên võ đài đang bắt đầu tranh đấu quyết liệt, gấp gáp pha lẫn bực tức hỏi.
-Lão bà, lúc nãy không người thì rung lên, bây giờ có người lại im tiếng. Bạch Linh này có ý gì đây?
Trình bà bà không thèm trả lời, kéo mũ của chiếc áo choàng lên che kín đầu, mắt chăm chú nhìn về hướng mấy kẻ mặc trang phục của thành U Đàm đẩy theo một chiếc rương khá nặng đang đi phía trước bọn họ một quãng. Những người này rõ ràng thi đấu thất bại, đang muốn rời khỏi đấu trường.
Nhanh chóng bước qua cửa ra vào sân, gật đầu với hai người lính gác nghiêng mình cúi chào bọn họ, sau khi đi được mấy bước Trình bà bà mới lên tiếng:
-Lão già, đừng chỉ lo hỏi. Mau giúp ta theo dõi đám người khả nghi kia.
-Muốn theo dõi thì đừng nhìn người ta chăm chăm, vừa đi vừa trò chuyện với lão già này mới không dễ bị lộ.
Bạch lão thoải mái vuốt râu, nhởn nhơ dạo bước, ánh mắt lơ đãng nhìn xung quanh. Trình bà bà trong lòng có chút khẩn trương, nhưng lo sợ theo sát dễ gây kinh động cũng đành miễn cưỡng làm theo, vừa đi vừa khẽ thì thầm:
-Bạch Linh từ chỗ chúng ta ngồi cùng Nhạc Nam, có thể bao quát nửa phần trên của sân đấu bao gồm võ đài và khu vực hai bên, bao gồm cả đoạn hành lang lúc nãy vừa đi qua. Chúng ta cố tình sắp xếp chỉ những người đã thi đấu xong mới được có mặt trong khu vực này chính là không muốn người chưa lên võ đài đến gần, tránh trường hợp Bạch Linh rung lên cũng không biết là ai. Lúc nãy lúc nó ngân vang, trên võ đài hoàn toàn không có người, cho nên ta đoán phúc tinh nhất định ở khu vực hành lang gần đó.
-Vậy thì sao? Rõ ràng ở đó chỉ có những kẻ đã từng bước lên võ đài, bao gồm mấy tên trước mắt chúng ta. Nếu là bọn họ lúc trước tại sao Bạch Linh không rung, bây giờ mới rung?– Bạch lão lắc đầu không hiểu.
-Có lẽ vì chiếc rương kia. Lúc Bạch Linh báo hiệu, ta đã đưa mắt quan sát một vòng. Thứ duy nhất khác lạ chỉ có chiếc rương này, nó được đưa từ nửa sân bên dưới lên cho những kẻ phía trước, vì chỉ là đồ vật nên những lính canh gác giữa hai khu vực dễ dàng cho qua. Biết đâu trong đó có thứ chúng ta cần tìm! – Trình bà bà vừa nói vừa khẽ kéo tay áo ông lão bên cạnh. Mấy kẻ đến từ thành U Đàm dường như đang chuẩn bị lên xe ngựa. Vào lúc họ tiến gần hơn, Bạch Linh lại khẽ ngân vang những tiếng “Tinh tang Tinh tang.”
-Bà lão, ở đây không có Nhạc Nam, sao nó vẫn reo?
-Một khi đã tìm được người thích hợp, chỉ cần đến gần kẻ này Bạch Linh có thể tự mình rung lên.
-Nếu đúng là kẻ cần tìm, phải ra tay chặn bọn họ lại! – Bạch lão bây giờ có chút gấp gáp.
-Không được trực tiếp đối mặt, người từ phương xa đến đây thi đấu cũng xem như khách, không chịu ràng buộc, trừ phi bước lên võ đài bằng không chúng ta đều không quản việc của bọn họ. Lão Bạch, chúng ta lấy lý do gì ngăn cản bọn họ đem người của mình trở về? Chẳng lẽ nói phúc tinh của thành chủ Sương Mù đang ở trong tay các ngươi, mau mau thả người!
-Kẻ ở trong rương nhất định chưa từng bước lên võ đài. Đáng ghét, sao lại xảy ra chuyện này? Chúng ta còn chưa đủ việc để lo sao? Lão bà, bí mật đuổi theo bọn họ, đến chỗ vắng người mới ra tay.
…..
Một góc hẻo lánh trong khu vườn rợp mát bóng cây, Bạch lão khẽ xua tay đuổi mấy con chim quấy phá thích bay vòng quanh chiếc mũ trùm đầu của ông, đưa mắt nhìn Trình bà bà đang ở cách đó mấy bước chân, cặm cụi chăm sóc cho người bọn họ vừa lôi từ chiếc túi vải bố ở trong rương ra cách đây không lâu, có chút phiền muộn:
-Tên đó tỉnh chưa?
-Bị thuốc mê khá nặng, đáng lẽ mấy canh giờ mới hết tác dụng nhưng đã cho cậu ta dùng một ít cây cỏ tìm được quanh đây, giúp làm giảm bớt dược tính của thuốc. Chúng ta đã đợi gần một canh giờ, có lẽ chốc lát sẽ tỉnh lại. Chỉ tiếc lúc đi gấp gáp không kịp mang theo thứ gì bên mình, nếu không nhất định nhanh hơn.
Trình Dung trong lúc trả lời không nhìn Bạch lão, chỉ quan sát chàng trai đang nằm say ngủ trên bãi cỏ và Bạch Linh vẫn đang rộn rã ngân vang. Gương mặt có chút hài lòng.
Ông lão họ Bạch trái lại ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời đang dần ngả về tây, không khỏi lo lắng:
-Ngày thi đấu sắp kết thúc, nếu chúng ta không nhanh chóng trở về hắn sẽ không kịp tham gia tranh tài.
Lúc đó tìm được phúc tinh cũng vô dụng, Nhạc Nam nhất định không để một người lạ mặt vô cớ vào trong cung điện, còn ở cạnh mình mỗi ngày. Hắn nhất định phải trở thành cận vệ được chúng ta tuyển chọn, kế hoạch này mới có thể thuận lợi tiến hành.
Càng nói càng lo, nguyên lão họ Bạch nóng ruột đứng dậy đi đi lại lại, chốc chốc lại nhìn người đang ngủ, sau cùng không chịu được lên tiếng mắng mỏ:
-Cái tên này, nhất định là loại không có bản lĩnh. Nếu không làm sao lại bị người ta đánh thuốc mê, bỏ vào trong rương đem ra đến tận ngoài này. Bây giờ vẫn còn say ngủ, chỉ có hai kẻ tuổi già sức yếu phải vì ngươi hao tâm tổn trí, đánh ngất đám người kia xong còn phải mang hắn đến tận chỗ này. Lão bà, cho dù chúng ta đưa hắn về kịp, kẻ này bước lên võ đài nhất định chỉ thua không thắng, xem ra bà phải vất vả thu hút sự chú ý của Nhạc Nam, để ta bí mật ra tay giúp hắn một chút. Như vậy phúc tinh này mới có hy vọng trở thành cận vệ của thành chủ.
Trình bà bà cười khẽ, ông lão kia bản tính nóng nảy, thường hay càu nhàu. Cũng chỉ có thành chủ Nhạc Nam có thể chịu đựng người này mỗi ngày lắm lời bên tai.
-Dù sao cũng là phúc tinh của thành chủ, ông nên khách khí một chút. Hơn nữa, ta thấy cậu ấy không phải loại không có bản lĩnh như ông nói.
Trình bà bà không biết võ công, đương nhiên đối với loại năng lực kia thường không đưa ra ý kiến. Nhưng nói về cảm nhận khí chất con người, bà lão này nhất định tự tin chính mình so với họ Bạch chỉ hơn không kém.
Chàng trai trước mắt bọn họ, tuy rằng vẫn đang say ngủ, không thể nhìn thấy điệu bộ cử chỉ, tướng đi giọng nói rõ ràng, đương nhiên càng không thể phô diễn võ công gì đó nhưng Trình Dung có thể cảm nhận thần thái trên người cậu ta không phải của kẻ tầm thường.
Trang phục nói rõ người là xuất thân từ thành U Đàm, nằm tám trăm dặm về phía đông của Sương Mù.Vai rộng, thân người cao lớn vừa đủ, tứ chi chắc chắn. Nước da khỏe khoắn, hơi rám nắng. Vầng trán đầy đặn, hai chân mày rậm, đường nét rõ ràng. Gương mặt sáng toát lên vẻ thông minh cùng sự mạnh mẽ chính trực khiến người đối diện có cảm giác dễ dàng tin cậy. Khí chất trầm ổn vững vàng, kiên định. Nhìn ngang nhìn dọc, nhìn trái nhìn phải đều có vẻ là người đã từng trải không ít sự đời, thậm chí khôn ngoan có thừa, không giống một kẻ ngu ngốc dễ dàng mắc bẫy người khác như lời Bạch lão kêu ca.
-Lão bà, hy vọng bà và Bạch Linh không nhìn nhầm người. Chuyện này liên quan đến an toàn của Nhạc Nam...