Dựa theo quy định vòng thứ hai đối với quá trình khảo nghiệm khắc nghiệt thì chỉ cần trong ba ngày, mảnh đất hoang kia được khai khẩn tổng cộng mười mẫu thì Lâm Thiên sẽ vượt qua, bất kể nó được khai hoang như thế nào
Lần này, nhiệm vụ khảo hạch của Lâm Thiên là điều tối mật. Theo kế của Tiễn Phong thì cho dù Lâm Thiên có tiết lộ cũng chẳng một ai vào được đó để giúp hắn. Mà người của núi Đại Trúc lại càng chẳng giúp Lâm Thiên.
Nhưng tình hình hiện giờ hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của lão. Người tới giúp Lâm Thiên không ngờ lại chính là cháu của mình.
- Xông lên!
Ngay khi đám người Tiễn Hổ vào trong cốc Vô Ưu một lát, những người khác cũng nhận được tin liền nhanh chóng kéo tới đây.
- Con mẹ nó! Các ngươi kéo tới đây nhiều như vậy, nếu không muốn chết thì cút ngay cho ông.
Một tên đệ tử cảnh giới Tinh Thần sơ cấp liền vọt vào giữa đám người mà quát to khiến cho đám đệ tử ngoại môn có thực lực thấp vội vàng tránh né.
Người này chính là người biết được tin thứ hai - Tuyên Linh.
- Nếu biết điều thì nhanh chóng giao bảo vật ra đây, nếu không ta cho các ngươi sống không bằng chết.
Một thứ sát khí từ người Tuyên Linh tản ra bao phủ những người xung quanh.
- Con mẹ mày! Chỉ là một tên cường giả cảnh giới Tinh Thần mà cũng dám bắt thủ hạ của ta giao đồ? Ngươi là cái đinh. - Tiễn Hổ chậm ra đi ra khỏi đám người, nhìn Tuyên Linh mà nói với giọng khinh thường.
Trong Lưu Ly kiếm tông, bình thường không một ai giám mắc tội với cường giả cấp Tinh Thần. Nhưng Tiễn Hổ thì khác, phía sau hắn có ngọn núi to như Tiễn Phong.
Nếu Tiễn Hổ là người của núi Tuyệt Kiếm thì Tuyên Linh cũng chẳng để ý nhưng gã và y đều là người của núi Đại Trúc. Tuyên Linh hiểu rõ nếu có tội với Tiễn Hổ thì bản thân không còn có ngày nào yên lành ở đây nữa. Ở núi Đại Trúc, Tiễn Hổ tương đương với một vị thiếu gia. Mặc dù tu vi của y thấp nhưng không ai dám động vào.
- Ha ha! Hóa ra là lão đệ Tiễn Hổ. Nếu đây là người của đệ thì thôi.
Tuyên Linh cười cười với Tiễn Hổ rồi xông vào trong khu đất hoang mà vung chưởng vỗ xuống đất.
Rầm! Một làn chân khí cực mạnh từ tay Tuyên Linh giáng thẳng xuống khiến cho mặt đất nổ tung.
Bùn đất bay tán loạn. Trên mặt đất xuất một cái hố to sâu chừng nửa thước.
- A? Không có gì?
Tuyên Linh liếc nhìn cái hố và đám cỏ xung quanh rồi sau đó lại vỗ một chưởng xuống đất.
Sau khi đất cát tan hết, cuối cùng Tuyên Linh cũng tìm thấy một tấm phù cũ nát.
- Đúng là có đạo phù.
Đôi mắt của tuyên Linh sáng ngời lập tức vồ lấy lá phù.
Rầm rầm rầm... Thấy dưới đất thật sự có bảo bối, Tuyên Linh càng thêm tò mò liên tục vung chưởng đánh xuống tạo ra những cái hố to.
- Cho chết! Các huynh đệ! Mau dùng sức đi.
Thấy Tuyên Linh dũng mãnh như vậy, gương mặt của Tiễn Hổ xám xịt. Mặc dù gã là cháu của Tiễn Phong nhưng cũng không ngu tới mức chọc vào Tuyên Linh.
Trong điện Thăng Vân, mấy lão nhân chỉ biết giương mắt nhìn nhau.
- Tại sao Tuyên Linh cũng tới đó?
Mấy lão nhân trong đại điện nhìn hình ảnh trong bức tường không chớp mắt. Lúc này, số lượng người xuất hiện ở đó phải tới cả trăm.
- Mau xông lên, nếu không thì chẳng có bảo bối đâu.
Đám người đó là những đệ tử có mặt ở khu vực diễn võ của núi Đại Trúc. Bọn họ là toán người cuối cùng tới đây. Sau khi lao vào trong cốc Vô Ưu, tất cả đều trở nên điên cuồng.
- Mẹ nó chứ! Đất ở đây cứng quá.
Một vài người tu vi thấp lên tiếng mắng.
- Ha ha ha! Đúng là có đạo phù! Ta lấy được hai tấm.
Một người nào đó cầm hai tấm bùa mà cất tiếng cười ha hả. Những người xung quanh y liền lập tức nhào tới.
- Loại rơm rác như các ngươi mà cũng dám đoạt phù của ông. Ta liều mạng với các người.
Nơi nào có lợi ích thì ở đó có sự tranh đoạt. Có thêm sự xuất hiện của cả trăm người tu vi Trúc Cơ, chỉ trong chốc lát đã lật tung toàn bộ mười mẫu đất hoang trong cốc. Cày xới khắp mọi nơi xong, những kẻ có thực lực mạnh liền quay sang cướp của những người yếu hơn mình.
Trong điện Thắng Vân, Sở Nguyên nhìn thấy cảnh đó thì bật cười ha hả:
- Giỏi! Lâm Thiên nghĩ ra cách này thật tuyệt. Không thể ngờ hắn lại nghĩ ra được một cách tuyệt vời như vậy.
- Ha ha ha
Phía sau lưng Sở Nguyên, những người cùng một phe với lão cũng đều cất tiếng cười.
Vào lúc này, đám người bên phía Trác Nhất Hàn và Tiễn Phong đều tối sầm mặt. Chuyện tới nước này, cho dù là tên ngốc cũng biết được toàn bộ do Lâm Thiên gây ra. Từ chuyện núi Ngọc Nữ cho tới cảnh tượng tối nay đều là do hắn sắp xếp.
Trong ngày đầu tiên của vòng khảo nghiệm thứ hai, Lâm Thiên mang mấy trăm tấm phù rách nát, bỏ ra cả nửa ngày vùi chúng xuống đất. Còn bản thân hắn thì giả như đang khai khẩn ruộng thuốc.
Tới đêm, Lâm Thiên dựa vào phù Ẩn Thân lẻn vào trong núi Ngọc Nữ mà làm chuyện động trời kia.
Ngày hôm sau, hắn lại tới núi Nhập Vân tiết lộ chuyện đó khiến cho toàn bộ đệ tử nam của Lưu Ly kiếm tông phải để mắt đến.
Sau đó, Lâm Thiên và Chu Cần cố tình tung tinh nói rằng việc hắn ra vào được núi Ngọc Nữ cũng là nhờ đào được phù Ẩn Thân ở trong cốc Vô Ưu.
Từ đầu cho tới cuối, Lâm Thiên tính toán và nắm vững tâm lý của mọi người. Hắn đùa giỡn đám người của núi Đại Trúc đồng thời biến toàn bộ những lão già trong điện Thăng Vân thành kẻ ngốc. Sau khi biết được mưu kế của Lâm Thiên, Sở Nguyên cũng phải vỗ tay khen giỏi.
- Thật đáng giận.
Tiễn Phong nổi giận bóp nát chén trà trong tay khiến cho nước trà bắn tung tóe ra đất.
- Ha ha ha! Tông chủ! Vòng thứ hai của khảo nghiệm khắc nghiệt, coi như Lâm Thiên đã vượt qua. - Sở Nguyên cười to nói với Trác nhất Hàn.
- Hừ!
Trác Nhất Hàn hừ lạnh rồi đứng dậy nói với mọi người có mặt trong điện:
- Truyền lệnh! Ngày mai, những người vượt qua khảo nghiệm với lễ trưởng thành tập trung tại khu vực diễn võ số một, chuẩn bị để vào thánh trì. Trong số đó có cả Lâm Thiên.
Nói xong, Trác Nhất Hàn phất tay áo rồi đi ra cửa.
- Tông chủ! Làm thế sao được? Lâm Thiên sử dụng quỷ kế để qua kiểm tra, không thể tính được. - Tiễn Phong nói to với Trác Nhất Hàn.
- Hừ! Ngươi có bản lĩnh thì sử dụng quỷ kế để cho Lâm Thiên không qua được đi. - Trác Nhất Hàn quay đầu nói với Tiễn Phong.
Tiễn Phong đứng ngây người ở đó không biết nói thế nào.
- Ha ha ha! Chúng ta đi.
Nhìn gương mặt kinh ngạc của Tiễn Phong, Sở Nguyên cảm thấy hết sức vui sướng dẫn đám người núi Tuyệt Kiếm ra khỏi điện Thăng Vân.
- Lâm Thiên khốn kiếp! Ngươi cứ chờ đấy. Một ngày nào đó ta sẽ giết chết ngươi. - Tiễn Phong nghiến răng nghiến lợi.
Trong ngày thứ ba của vòng khảo nghiệm thứ hai, Lưu Ly kiếm tông công bố tin tức, Lâm Thiên đã vượt qua được nhiệm vụ cho nên đủ tư cách được vào thánh trì. Nếu như sau khi vào thánh trì mà tu vi không tới được tầng thứ tám Luyện khí thì hắn phải chết.
Sau khi cái tin đó được công bố, Lưu Ly kiếm tông lập tức xôn xao.
- Con mẹ nó! Lâm Thiên làm thế nào mà qua được vòng thứ hai?
- Chó chết! Nhiệm vụ vòng hai của hắn là gì?
Rất nhiều người tập trung lại bàn luận. Đa phần trước đó, mọi người đều nhận định Lâm Thiên không thể qua nổi vòng thứ hai.
- Tin mới đây. Tin mới đây. Nội dung vòng khảo nghiệm thứ hai và quá trính Lâm Thiên vượt qua đây...
Trong lúc mọi người bàn tán thì người bán báo lập tức xuất bản. Những người in trang tin này đều lấy tin tức từ Lâm Thiên.
Chuyện Lâm Thiên gây ra ở núi Ngọc Nữ cũng chính do hắn tự nói cho đám người làm tin. Với hai cái tin đó, Lâm Thiên nhận được thù lao là một ngàn viên linh thạch hạ phẩm.
- Ha ha! Giàu rồi.
Trong cái phòng khám của lão thú y, hai mắt Chu Cần sáng quắc nhìn đống linh thạch chất như ngọn núi nhỏ.
Lâm Thiên đẩy một nửa số linh thạch cho Chu Cần và nói:
- Chỗ này là của ngươi.
Chu Cần ngây người nhìn Lâm Thiên mà không tin nổi vào tai mình:
- Thiên ca! Huynh cho ta chỗ này?
- Đúng vậy! Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta lừa hay sao? - Lâm Thiên gật đầu.
- Không không! Đệ không thể lấy. Đây là tiền mà Thiên ca kiếm được.
Thấy Chu Cần như vậy, Lâm Thiên nở nụ cười.
- Chu Cần! Nếu ngươi còn gọi ta là Thiên ca thì cầm lấy hết. Nếu không cầm thì từ nay về sau đừng gọi ta là Thiên ca nữa. - Lâm Thiên nghiêm mặt.
- Không không không! Thiên ca! Đệ có một cái túi Bách bảo, không cần linh thạch nữa. - Chu Cần vẫn lắc đầu.
- Cái túi đó tự ngươi lấy được không liên quan tới ta. Số linh thạch này ta đưa cho ngươi. Ta đã nói rồi. Đi theo ta, sau này sẽ có rất nhiều điểm lợi. Lần này một phần cũng nhờ ngươi nhặt được phù Ẩn Thân. Nếu không ta cũng khó qua được vòng thứ hai. Người mà không cầm lấy thì cút ngay cho khuất mắt ta.
Lâm Thiên nói hết sức thật lòng. Nếu như tên mập không nhặt được phù Ẩn Thân thì đúng là hắn không nghĩ ra được cách nào ổn nhất.
- Thôi được! Đệ dày mặt xin nhận. - Chu Cần ấm ức nói.
Lâm Thiên lắc đầu bất đắc dĩ rồi nói với Chu Cần:
- Ngươi ở đây đi. Ta tới núi Ngọc Nữ.
- Mẹ kiếp! Thiên ca! Huynh muốn chết hay sao mà tới núi Ngọc Nữ? - Chu Cần nghe Lâm Thiên nói vậy thì nhảy bật dậy.
- Ha ha! Đừng có kích động như vậy. Lần này ta không tới để xem trộm. Ngươi nghĩ ta là người như vậy sao? Hôm nay ta tới là để nhận tội.
Lâm Thiên nói xong liền đi về phòng mình. Một lúc sau, hắn khoác một cái bao rời khỏi phòng khám.