+ Trả lời Chủ đề
Kết quả 1 đến 10 của 312

Chủ đề: Chuyện Ma ở Tương Tây - tg Ngưng Mâu Thất Huyền Thương (Full)

Hybrid View

  1. #1
    Dịch Giả chenchen's Avatar
    Ngày tham gia
    Sep 2013
    Bài viết
    1,043
    Thanks
    22
    Thanked 2,240 Times in 971 Posts
    Chuyện Ma ở Tương Tây
    Tác giả: Ngưng Mâu Thất Huyền Thương

    Chương 10: Thiên lôi địa hỏa
    Người dịch: Chenchen
    Biên tập: thienthucac.com
    Nguồn truyện: qidian

    - Mẹ kiếp, vậy còn không mau giết nó đi.

    Trương Dã kêu lên.

    Ngụy Cầu Hỉ trừng mắt với anh ta, tỏ thái độ nếu tôi có thể giết nó thì tôi đã làm lâu rồi.

    - Giờ làm thế nào?

    - Vừa rồi nhân lúc chúng ta mải đánh nhau với Tam Thi Trùng và Địa Lang, y đã khởi động nạn Thiên Lôi Địa Hỏa rồi, kết quả thế nào, chúng ta cũng chỉ có thể nghe mệnh trời mà thôi. Có điều theo tôi, có lẽ không ai có thể nuôi được Hạn Bạt.

    - Hừ, nói vậy khác gì không nói.

    Trương Dã tức tối.

    Ngụy Cầu Hỉ không đôi co với anh ta, còn Ngụy Ninh thì tức giận phản bác lại:

    - Chỉ mình anh thông minh thôi.

    - Thằng oắt này, không biết trên biết dưới à.

    Trương Dã chỉ vào Ngụy Ninh mắng.

    Ngụy Ninh ưỡn ngực nói:

    - Tôi chỉ là một thằng oắt đấy thì đã sao, đâu giống với ai đó, cần chút nước tiểu đồng tử cũng không có.

    Trương Dã không nói được gì nữa.

    Ánh mắt của Trương phụ sắc như dao.

    Ngụy Cầu Hỉ lấy ra mấy lá bùa, dán vào tảng đá trên mộ rồi nói:

    - Đã tới 12 giờ rồi. Giờ chúng ta có đi cũng muộn rồi, đây là những lá phù Thần Châu cuối cùng của tôi, đánh cược một ván đi.

    - Cược cái gì?

    Trương Dã và Trương phụ không hiểu.

    - Cược cái mạng này.

    Đúng lúc này, quái nhân đang cúi đầu ngồi yên ở đó chỉ chiếc gậy đuổi thây lên trời rồi hét:

    - Trời mệnh cho ta, ta mệnh cho ngươi, nếu ngươi phụ ta, thiên mệnh không tha, mệnh đến, giải luân thường, ta hồn bay phách tán, ngươi sống lâu trăm tuổi.

    Chiếc gậy đuổi thây trong tay quái nhân chỉ trỏ trên nền trời, y đứng trên ngôi mộ, đầu óc xõa xượi rồi làm phép, hai mắt đỏ ngầu, dường như một luồng sát khí thiên địa ập tới, hai tay quái nhân huơ lên, rắc đầy bùa chú lên mặt đất, rồi bắt đầu bay trong gió.

    - Khởi.

    Quái nhân quát.

    - Ông già, người đó đang giả ma giả quỷ gì vậy?

    Trương Dã hỏi.

    Ngụy Cầu Hỉ chau mày:

    - Tôi không rõ, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cách làm phép này. Trước đó cũng rất ít khi nghe thấy các bậc tiền bối nhắc tới. Đừng nói gì cả, cứ nhìn đi.

    Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi tới, bùa chú bắt đầu kêu soạt soạt, đột nhiên người đó dùng dao cắt đứt động mạch trên tay phải mình, máu bắn ra tung tóe, chảy vào những lá bùa đang bay trong không trung.

    - Người đó muốn chết à.

    Trương Dã kinh ngạc.

    - Gió lớn, gió lớn, thổi đi.

    Tóc người đó xõa ra, tung mù trong gió, khuôn mặt thê lương khủng khiếp.

    Dường như cả ngọn núi đang bắt đầu rung chuyển, vô số ngôi mộ bắt đầu có khói trắng bốc lên, ngày càng dày, và tiến gần về phía quái nhân.

    - Nín thở đi.

    Ngụy Cầu Hỉ kêu lên, rồi bịt lấy mũi Ngụy Ninh.

    Luồng khí trắng ngày càng dày đặc, nhưng không hề bị thổi bay trong gió, nó bắt đầu vây lấy Hồng Sát như một vật thể thực. Xung quanh người Hồng Sát như được bao trùm một lớp voan mỏng, nhìn không rõ. Dần dần, luồng khí trắng bị Hồng Sát hít hết vào mũi, mọi người mới nhận ra rần, Hồng Sát như được đắp lên da thịt, toàn bộ cơ thể trong suốt, ngũ quan cũng ngày càng rõ nét, đang dần hình thành một cô gái xinh đẹp.

    - Hay, hay, hay.

    Quái nhân nói ba từ hay liền nhau, rồi giơ tay, máu trên tay y vẫn đang phun ra, những lá bùa bị máu nhuốm ướt đẫm bắt đầu hạ xuống do tác dụng của trọng lực, rơi trên nền đất.

    - Vừa rồi là tử khí sinh ra sau khi người ta chết. Nếu người sống hít phải, nhẹ thì sẽ bị hôn mê, trở thành tên ngốc, nặng thì sẽ đi gặp Diêm Vương luôn.

    Trương Dã lè lưỡi, lòng rờn rợn.

    Gió ngày càng lớn, cào vào da thịt đã thấy đau, nhưng những lá bùa được Ngụy Cầu Hỉ dán vào mộ vẫn dính chặt trên tảng đá, không hề động đậy.

    - Ha ha.

    Người đó cười quái gở.

    - Cần sét, cần sét.

    Lời của quái nhân vừa dứt, mây đen bắt đầu vần vũ trên nền trời, một luồng sét giáng xuống, đánh thẳng vào đầu quái nhân. Quái nhân chỉ thẳng chiếc gậy đuổi thây lên trời, không né tránh, hứng trọn luồng sét này.

    Sau khi thiên lôi chấm dứt, quần áo trên người người đó đã rách bươm, mấy miếng vải rách trên người bay phần phật trong gió. Nhiều chỗ cơ thể bị sét đánh cháy xém, nhưng y vẫn đứng thẳng, cười không ngớt.

    - Đánh hay lắm, đánh hay lắm, thêm nữa, thêm nữa đi.

    Một tia sáng lóe lên trong đầu Ngụy Cầu Hỉ, đột nhiên ông nói:

    - Hóa ra là vậy, y đang chịu thay cực hình Thiên Lôi Địa Hỏa cho Hán Bạt kia!

    - Nghĩa là sao.

    - Tức là, y dùng một phép thuật che mắt, lừa được trời, khiến trời tưởng rằng y là Hán Bạt đang phải chịu kiếp nạn, từ đó làm cho thiên lôi địa hỏa giáng xuống người mình, mà Hán Bạt kia thì không hề hấn gì.

    - Gì cơ. Vậy thì y cũng phải chết chứ.

    Ngụy Cầu Hỉ thở dài nói:

    - Đâu chỉ là chết. Hán Bạt đã tu hành ngàn năm cũng không thể vượt qua kiếp nạn thiên lôi địa hỏa. Y là một phàm phu tục tử, có lẽ sẽ hồn bay phách lạc, vĩnh viễn không thể luân hồi.

    - Y chán sống rồi.

    Trương Dã tổng kết.

    Lúc này, những câu hỏi đau đáu trong lòng Ngụy Cầu Hỉ đã bắt đầu có lời giải đáp. Ông không hiểu, nếu người đó chỉ là muốn báo thù năm xưa, thì nuôi một Bạch Hung hoặc Hắc Hung là được, đâu cần mất công mất sức, mấy thời gian, để luyện ra Hán Bạt, thậm chí còn cam tâm tình nguyện chịu kiếp nạn thiên lôi địa hỏa cho ả.

    Ông nhớ lại ánh mắt y nhìn Hồng Sát lúc đó, nhớ ra rằng y gọi nó là Tiểu Nhu.

    Ngụy Cầu Hỉ có thể đoán ra rằng, y không những muốn báo thù, mà còn muốn hồi sinh, muốn hồi sinh người mang tên Tiểu Nhu này.

    Mặc dù Hán Bạt không phải là người, nhưng đã có thân thể của con người, có tư tưởng của con người, cũng được coi là đã “hồi sinh”.

    Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, muốn một người hồi sinh là đi ngược lại quy luật tự nhiên, đâu phải là điều dễ dàng! Từ trước đến nay, có ai đã từng thử chứ!

    Dường như Ngụy Cầu Hỉ nhớ ra điều gì, ông thở dài, ánh mắt trở nên phức tạp.

    Có lẽ đã từng có người làm điều đó thật. Và thực sự có người chỉ cách thành công một bước.

    Mặc dù Ngụy cầu Hỉ không biết người này có quan hệ gì với người mang tên Tiểu Nhu, nhưng, ông biết rằng, y là một người rất yêu rất yêu Tiểu Nhu, yêu đến nỗi không tiếc mấy chục năm ở chung cùng xác chết, làm tà thuật dưỡng thi kinh khủng này, yêu đến nỗi cam tâm tình nguyện chịu Thiên Lôi Địa Hỏa, hồn bay phách tán vì cô ta.

    Nếu hận một người, sẽ làm đối phương hồn bay phách tán, không được luân hồi. Nhưng nếu yêu một người, sẽ cam tâm tình nguyện hồn bay phách tán, không được luân hồi vì người đó.

    Ngụy Cầu Hỉ thở dài, nhìn vào đứa cháu vẫn chưa hiểu gì về tình yêu nam nữ.

    - Sét, thêm sét đi.

    Mặt người đó đã như ác quỷ, từng luồng sét trên trời đánh thẳng vào người y, cơ thể y đã cháy sạm, có chỗ đã cháy cả vào xương, nhưng y vẫn cười điên dại, chỉ chiếc gậy đưa thây lên trời, phù chú xung quanh người bắt đầu tự cháy, bao lấy y.

    Ngụy Cầu Hỉ che mắt cháu mình, ông không muốn cực hình trong nhân gian này để lại bóng đen trong tâm hồn cháu mình. Lòng ông cũng thầm cảm thán, nếu không phải do chiếc gậy đuổi thây kia trở thành cột tránh sét, có lẽ y đã biến thành một cái xác cháy xém rồi.

    Ngay đến Trương Dã hống hách cũng há hốc miệng, một lúc lâu sau mới thở ra, nói:

    - Kinh thật.
    Chen...

  2. The Following 4 Users Say Thank You to chenchen For This Useful Post:

    hadinhphu (15-03-2017), nghedo (03-12-2017), viettranhung (23-05-2017)

  3. #2
    Dịch Giả chenchen's Avatar
    Ngày tham gia
    Sep 2013
    Bài viết
    1,043
    Thanks
    22
    Thanked 2,240 Times in 971 Posts
    Chuyện Ma ở Tương Tây
    Tác giả: Ngưng Mâu Thất Huyền Thương

    Chương 11: Hạn Bạt
    Người dịch: Chenchen
    Biên tập: thienthucac.com
    Nguồn truyện: qidian

    Tổng cộng có tám luồng điện đánh lên người quái nhân, quái nhân đã không đứng dậy nổi nữa. Y nằm trên mặt đất, dây thanh dường như đã bị sét đánh hỏng cả, không gọi được gì nữa, nhưng ánh mắt lại dính chặt vào Hồng Sát, đôi mắt đã bị cháy xém như vẫn toát lên vẻ dịu dàng.

    - Tiểu Nhu.

    Miệng quái nhân động đậy, dường như Hồng Sát kia cũng có tính người, đôi mắt chưa thành hình hẳn như cũng có những giọt nước lấp lánh trong đó.

    - Địa hỏa.

    Đột nhiên quái nhân đứng bật dậy như gượng hết sức lực cuối cùng, dùng cổ họng đã bị sét đánh hỏng dốc hết sức kêu lên.

    Đột nhiên, bắt đầu có những luồng màu đỏ lan ra lấy quái nhân làm trung tâm, những nơi luồng đỏ lan tới đều bị nó nuốt gọn, trở thành màu đỏ rực. Ngụy Cầu Hỉ trở nên căng thẳng, tay ông làm thành pháp quyết, màu đỏ lan tới ngôi mộ ông đứng, bắt đầu nuốt lấy những tấm phù mà Ngụy Cầu Hỉ đặt ở đó. Ngụy Cầu Hỉ dùng kiếm tiền đồng trong tay không nhừng chỉ vào những lá bùa, lá bùa màu vàng và luồng màu đỏ kia không ngừng đổi chỗ cho nhau. Một lúc lâu sau, luồng màu đỏ dừng lại giữa các lá bùa. Ngụy Cầu Hỉ như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, đuôi mắt, tóc mai đầy mồ hôi.

    Nhìn sang quái nhân, quái nhân, Hồng Sát, Bí thư Dương đáng thương và cả những phần mộ xung quanh, đều đã trở thành màu hồng, chỉ có ngôi mộ nơi họ đứng vẫn giữ nguyên dạng.

    - Đây là thứ gì vậy.

    Địa Hỏa không có uy lực như Thiên Lôi vừa rồi, Trương Dã vốn còn rất kỳ vọng, giờ lại thất vọng.

    Đúng lúc này, một trận gió thổi tới, ầm một tiếng, những ngôi mộ bị nhuộm thành màu đỏ nổ sập xuống như cồn cát trong sa mạc, trở thành một đống tro màu đỏ, còn một người và hai thi thể đó, không hề động đậy. Nhưng toàn thân như biến thành bột, bắt đầu bay theo ngọn gió, trông rất quái dị.

    Ai đã từng gặp phải cảnh tượng kinh dị đến vậy chứ. Mọi người đờ ra như hóa đá, không ai động đậy gì.

    Một lúc lâu sau, Trương Dã mới lè lưỡi:

    - Điều này, điều này hình như hơi thú vị đấy.

    Nói xong bèn định đi ra ngoài đó. Ngụy Cầu Hỉ vội chặn lại, nói:

    - Đừng động đậy. Ở đây giờ ít nhất cũng phải mấy nghìn độ, anh mà qua đó đảm bảo sẽ thê thảm như những người kia.

    Trương Dã sợ hãi vội thu chân về, nói:

    - Mệt cả một đêm rồi, tôi thấy giờ tôi đi ngủ thì hơn, dù sao thì cũng chẳng còn việc gì làm nữa.

    Một đêm tĩnh lặng.

    Sáng ngày hôm sau, Ngụy Cầu Hỉ đứng dậy, dùng kiếm tiền động chọc thử vào đám cát đỏ bên ngoài rồi mới nói:

    - Có lẽ được rồi, nguội rồi đấy.

    - Hạn Bạt đâu rồi?

    - Có lẽ vẫn chưa luyện được ra. Tôi cũng không biết nữa. Ôi, thật đáng thương, tâm huyết mấy chục năm nay của người này đã đổ xuống sông xuống biển cả. Ôi…

    Ngụy Cầu Hỉ nhìn nơi trước đó người đó đứng giờ biến thành một đám bột đỏ, bèn thở dài.

    - Hừ, nói tóm lại là cả đêm vừa rồi chúng ta chẳng làm nên được tích sự gì?

    Trương Dã chửi.

    - Giờ đây Hỉ Thần của ông cũng được hỏa táng theo lời kêu gọi của Đảng rồi, ông sẽ không cầm lấy nắm tro này, rồi quay về nói với ông chủ của mình rằng, thứ tôi mang đi là Hỉ Thần, mang về là tro, giờ chúng ta phải phá vỡ quan niệm mê tín, tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của nhà nước, ủng hộ việc hỏa tháng chứ? Ha ha.

    - Điều này tôi sẽ về giải thích, không cần mọi người phải lo. Cả đời này tôi sẽ nhớ ơn giúp đỡ của mọi người trong ngày hôm nay. Nếu về sau có việc cần giúp, cứ đến tìm Ngụy gia của tôi. Dù tôi không có ở đó, chỉ cần là người của Ngụy gia, nhất định sẽ dốc sức giúp đỡ.

    - Thôi, chỉ cần về sau ông không nói oan cho chúng tôi là được.

    Trương Dã xua tay.

    - Giờ cả nước đang thực hiện chính sách một con rồi, tôi thấy về sau Ngụy gia các ông cũng chỉ còn thằng nhóc này thôi. Có muốn dựa vào nó cũng chẳng được nữa rồi.

    Lúc này, Trương lão tứ bỗng nhiên chen miệng vào:

    - Tôi nhớ hôm qua ông nói đánh cược mạng sống, nghĩa là gì vậy? Có phải là nếu lúc đó phù chú của ông không chặn được Địa Hỏa, thì chúng ta giờ cũng sẽ giống với những người kia, biến thành một đống tro đỏ rồi không?

    - Đây chẳng còn là điều quan trọng nữa rồi. Quan trọng là chúng ta vẫn còn sống.

    Trương lão tứ gật đầu:

    - Tôi biết rồi.

    Rồi không nói gì nữa.

    - Vậy chúng ta tạm biệt nhau nhé, trời đất mênh mông, rồi sẽ có ngày gặp lại.

    Ngụy Cầu Hỉ chắp tay nói.

    - Ừm, Trương Dã, bố nó nữa, chúng ta đi thôi.

    Nói xong Trương lão tứ bèn đi xuống núi.

    Trương Dã đến cạnh Ngụy Ninh cười hì hì:

    - Nhóc, thứ đó của nhóc cũng được lắm chứ nhỉ, về sau phải gắng lên đấy, đừng thấy cô nào cũng nhảy lên người, chọn đứa nào được chút, hì hì, có cần anh dạy cậu dùng nó thế nào không.

    Nói xong bèn giơ tay thò ra chỗ đó của Ngụy Ninh, khiến Ngụy Ninh vội núp sau người Ngụy Cầu Hỉ, mặt đỏ bừng, quát:

    - Đồ lưu manh!

    Trương Dã thấy dáng điệu xấu hổ của Ngụy Ninh, bèn rất hài lòng, cười ha ha sảng khoái.

    Nhưng khi anh ta nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của cha, bèn không cười nổi nữa.

    - Đúng rồi.

    Ngụy Cầu Hỉ như nhớ ra điều gì, nói:

    - Trên người tôi không còn phù nữa, chỉ còn chút Thần Sa, mọi người hãy cầm lấy, dùng để bôi lên người. Mọi người từng động vào Hỉ Thân, đã trúng thi độc, lúc đầu chưa kịp cho mọi người. Bôi một hai lần là khỏi thôi.

    Trương lão tứ nhận lấy Thần Sa, nhìn Ngụy Cầu Hỉ bằng ánh mắt khác, Ngụy Cầu Hỉ ho khan một tiếng, cố giấu sự lúng túng trong lòng.

    Nhìn bóng người dần khuất của ba người họ Trương, Ngụy Cầu Hỉ nói với Ngụy Ninh:

    - Chúng ta cũng đi thôi, về nhà khách đưa thây trước đã.

    Lúc này, không biết từ bao giờ, trong tay Ngụy Ninh cầm nghịch một hòn đá gì đó. Hòn đá này đỏ au, nhưng lại rất bóng, Ngụy Cầu Hỉ ngạc nhiên nói:

    - Đây là gì vậy, con lấy ở đâu ra?

    - Con vừa nhặt được trên mặt đất đó. Con thấy nó thật thú vị, còn hay hơn cả bi nữa, nên nhặt nó lên.

    - Ừm.

    Ngụy Cầu Hỉ cầm viên bi tròn đỏ này lên nhìn một lúc rồi trả lại cho Ngụy Ninh:

    - Con cất cho kỹ nhé.

    Ngụy Ninh vui vẻ cất hòn đá đi, rồi nhảy chân sao ở phía trước. Ngụy Cầu Hỉ ở phía sau thở dài, dường như trong mũi có một chất lỏng màu đỏ chảy ra. Ngụy Cầu Hỉ giơ tay sờ, rồi thở dài thườn thượt. Đứa cháu đang vui vẻ vì có đồ chơi mới đâu biết rằng lòng ông nó lúc này đang sóng gió dữ dội.

    Sau khi hai ông cháu Ngụy Cầu Hỉ đi khỏi, Trương Dã lại thập thò quay lại, nhặt thứ vĩ đại đó của Địa Lang lên, rồi ngoắc ra phía sau.

    - Có tác dụng hay không, phải thử mới biết được.

    Dứt lời, hai tay ngoắc lên chiếc dao, lắc lư đi xuống núi.
    Chen...

  4. The Following 5 Users Say Thank You to chenchen For This Useful Post:

    hadinhphu (15-03-2017), nghedo (05-12-2016), riversedge (07-01-2017), viettranhung (23-05-2017)

  5. #3
    Dịch Giả chenchen's Avatar
    Ngày tham gia
    Sep 2013
    Bài viết
    1,043
    Thanks
    22
    Thanked 2,240 Times in 971 Posts
    Chuyện Ma ở Tương Tây
    Tác giả: Ngưng Mâu Thất Huyền Thương

    Chương 12: Giặt da ngườit
    Người dịch: Chenchen
    Biên tập: thienthucac.com
    Nguồn truyện: qidian

    Ngụy Cầu Hỉ dẫn cháu mình trở lại khách sạn đưa thây, hai người cứu được một ông già và một đứa trẻ từ căn phòng phía sau. Hóa ra ba người họ Trương trói họ ở sân sau, chưa kịp cởi trói cho họ.

    Người già họ Phương, là chủ nhân thực sự của khách sạn đưa thây này. Vì những năm gần đây không còn người hành cước nào qua đây nữa, vì vậy ngôi nhà khách này đã dần trở nên hoang phế, chỉ còn được coi như căn nhà bình thường. Đứa nhỏ là một cô bé, hình như lớn hơn Ngụy Ninh vài tuổi, tính cách hướng nội, một nửa gương mặt bị tóc dài che mất, hình như rất sợ người lạ, nó nép mình phía sau ông nội.

    Ngụy Cầu Hỉ nói rõ mục đích tới đây xong, ông Phương mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lắc đầu, nói rằng không ngờ, trước khi chết còn có thể gặp được tiên sinh hành cước. Ngụy Cầu Hỉ nói với ông Phương rằng mình vẫn phải ở nhờ một đêm, ông Phương cũng là một người nhiệt tình, không từ chối họ, bèn sắp xếp một căn phòng cho hai ông cháu Ngụy Cầu Hỉ.

    Lúc này, trên trấn Quan Trang đã rộn rã tiếng người. Mặc dù Ngụy Ninh thức trắng đêm, nhưng tinh thần của cậu vẫn rất phấn chấn. Cậu vồn vã đòi ông đưa đi dạo phố. Ngụy Cầu Hỉ không từ chối được, hai ông cháu bèn đi dạo cả nửa ngày, Ngụy Ninh mới ôm về đống lớn đống bé đồ chơi và đồ ăn vặt, hài lòng trở lại nhà khách. Một lúc sau, cơn buồn ngủ ập đến, cậu nằm lên giường rồi thiếp đi.

    Khi tỉnh lại, không biết đã là lúc nào, chỉ thấy bên ngoài cửa sổ đã là một màn đen kịt. Có lẽ đã mười một, mười hai giờ đêm rồi. Ngụy Ninh buồn tè, nhưng phát hiện ra ông nội mình không nằm cạnh, bèn lật người đi ra khỏi cửa tìm chỗ giải quyết.

    Lúc trở về, dường như phát hiện ra trong vườn có bóng người đang động đậy. Ngụy Ninh hiếu kỳ, lòng thầm nghĩ, muộn thế này rồi, là ai được chứ? Cậu bèn ngồi sụp xuống góc tường, thì mới phát hiện ra, hóa ra là cháu gái của ông Phương. Vì từ lúc gặp, cô bé đó luôn trốn sau lưng ông nội, Ngụy Ninh có trêu thế nào, cô bé cũng không nói lấy nửa lời, nên Ngụy Ninh thấy chơi với cô bé đó không vui gì hết, khi đi dạo phố cậu cũng chẳng gọi cô đi cùng. Muộn thế này rồi, cô ấy vẫn chưa ngủ ư?

    Hình như cô ấy đang nhón chân phơi quần áo, ở Tương Tây này, khi phơi quần áo đều dùng hai cây gậy cắm xuống đất, sau đó đặt một thanh trúc nằm ngang ở phía trên. Vì thế độ cao không quá cao. Bình thường người ta phơi quần áo cũng không cần mắc. Nhưng, cô bé không cao, nên vẫn phải đặt một chiếc ghế đẩu bên dưới.

    Dưới ánh trắng, hình như bên trên cây phơi có phơi rất nhiều đồ. Chúng còn đang nhỏ lõng bõng nước, nhưng lại không nhìn rõ.

    - Cái chị này cũng thật là, quần áo giặt từ sáng thì không phơi, giữa đêm giữa hôm, làm vậy ồn ào ảnh hưởng tới người khác quá. Thôi, dù sao mình cũng tỉnh ngủ rồi, đến giúp chị ấy phơi vậy. Để chị ấy ngủ sớm hơn chút.

    Nghĩ tới đây, Ngụy Ninh bước tới, gọi:

    - Chị ơi.

    Nhưng cô bé không hề để ý đến cậu, vẫn tiếp tục phơi quần áo của mình. Ngụy Ninh làu bàu một câu, nhưng khi cậu bước đến gần cô bé, nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trước mặt thì…

    - Chị…

    Ngụy Ninh gọi được một nửa, rồi cả người đờ ra.

    Hóa ra trên thanh trúc kia không phải là quần áo, mà là nội tạng của người! Có ruột, gan, phèo, phổi…, giống như vừa xẻo trên người xuống vậy, máu nhỏ tí tách lên mặt đất. Điều khiến người ta kinh sợ hơn nữa là, bên trên còn phơi một lớp da người như vừa mới bóc xuống vậy!

    Cô bé chầm chậm quay người lại, nhìn sang Ngụy Ninh. Cô bé ấy không có da! Khắp người là những mảng thịt đỏ hỏn, khoang bụng thì rỗng không. Hóa ra cô ấy vừa giặt cơ thể mình, và phơi lên cây phơi.

    - Cậu gọi tôi à?

    Cô gái quay đầu nói với Ngụy Ninh.

    - Đừng nhìn.

    Ngụy Cầu Hỉ bên cạnh dùng đôi bàn tay bịt chặt lấy mắt Ngụy Ninh, Ngụy Ninh thì hự một tiếng, rồi ngã vào lòng ông.



    - Ma ma ma…

    Ngụy Ninh tỉnh dậy, nhớ lại những điều kinh khủng đêm qua, ngay lập tức hét lớn.

    Ngụy Cầu Hỉ vội ôm cháu vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cậu rồi an ủi:

    - Không sao, không sao đâu, ông đây rồi.

    Ôi, vì Ngụy Ninh vốn đã dũng cảm, lại xuất thân từ một gia đình đưa thây mới thế này, nếu là những đứa trẻ bình thường khác, nhìn thấy cảnh tượng đêm qua, có lẽ đã sợ hãi mà phát điên mất rồi.

    - Ông ơi, ông ơi, hôm qua, cái chị ấy…

    Ngụy Ninh muốn nói lại cho ông những gì mình thấy đêm qua, nhưng phát hiện ra lưỡi mình như cứng lại, không nói được nữa.

    - Ông biết.

    Ngụy Cầu Hỉ an ủi cháu mình. Đúng lúc đó, ông Phương bê một bát cháo đi vào.

    Ngụy Ninh ngay lập tức sợ hãi nép vào lòng ông nội.

    Ông Phương đặt bát cháo ở đầu giường Ngụy Ninh, thở dài nói:

    - Chúng tôi cũng không phải cố ý đấy, đêm qua thứ đó lại xuất hiện…làm cho cậu bé…sợ rồi.

    - Ma ma ma.

    Ngụy Ninh vẫn rất sợ hãi, chỉ vào ông Phương rồi kêu thất thanh.

    Ngụy Cầu Hỉ chau mày nói:

    - Hôm qua tôi cũng cảm thấy bất thường, nên mới ra ngoài xem, không ngờ, Ngụy Ninh cũng ở đó, hai người có phải là…

    - Ôi…Là Cổ…Ôi, Thất Thất đáng thương của nhà tôi.

    - Cổ?

    Ngụy Cầu Hỉ chau mày:

    - Chẳng lẽ hai người đã đắc tội ai đó sao.

    - Ôi…

    Ông Phương lắc đầu nói:

    - Cũng không trách được người khác, chỉ trách Thất Thất nhà tôi mạng không tốt. Nó, nó là Vô Thường.

    - Vô Thường?

    - Lúc đầu bọn tôi cũng không biết, nhưng dần đà, phát hiện ra có lúc tự nhiên nó ngất đi, rồi sau khi bật dậy, sẽ nói rằng có người chết vào lúc nào, tại đâu, và nói được ra cả tên của họ nữa. Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, sau này hỏi những người có tuổi trong thôn, mới biết, nó là Vô Thường, chịu trách nhiệm thu hồn.

    - Vô Thường chẳng phải là quỷ sao, sống ở âm gian, Vô Thường đen trắng, đầu trâu mặt ngựa.

    Ngụy Ninh dần trở nên dũng cảm hơn, nhớ lại những phim ma mình xem trước đó, rồi ngạc nhiên hỏi.

    - Cái này.

    Ông Phương xoa hai tay vào nhau:

    - Những nơi khác thì tôi không biết, nhưng ở Tương Tây chúng tôi, những người có tuổi đều nói thế này, bình thường, có hai Vô Thường “mời” người, một sống ở âm gian, một sống ở dương gian. Vô Thường ở dương gian đó, chỉ khi có người chết, mới hồn lìa khỏi xác, đi bắt hồn thôi, còn bình thường không khác gì với người thường. Nhưng Vô Thường ở dương gian bình thường chỉ quản lý nơi mình ở, vì vậy mỗi nơi đều có một Vô Thường. Trước kia tôi cũng nghe nói thôi, đến tận khi Thất Thất…

    - Điều này có liên quan gì tới Cổ chứ?

    Ngụy Cầu Hỉ ngắt lời.

    - Nói tới điều này, phải kể đến khoảng ba năm trước, một người trung niên tìm tới Thất Thất nhà chúng tôi, hình như bảo chúng tôi tha cho mẹ ông ta, muốn dùng dương thọ của mình để đổi lấy 10 năm dương thọ của mẹ mình. Sau đó hình như Thất Thất không đồng ý, ông ta bèn sinh lòng thù hận, hạ Cổ với Thất Thất, thế là Thất Thất đã trở thành…trở thành bộ dạng như bây giờ.

    - Tại sao không đi tìm người đó?

    - Trời đất rộng lớn thế này, biết đâu mà tìm chứ.

    Ông Phương cười khổ nói:

    - Hơn nữa, những người biết hạ Cổ đều là những người có thâm niên, tìm được cũng đâu có tác dụng gì, chúng tôi chỉ là loại phàm phu tục tử thôi.

    - Chẳng lẽ không nghĩ được cách gì sao?

    Ngụy Ninh hỏi.

    - Những cách nghĩ được đều nghĩ cả rồi, nhưng, ôi…

    Đột nhiên, ông Phương quỳ sụp xuống mặt đất, nói:

    - Xin ông hãy cứu đứa cháu tội nghiệp của tôi, nó mới 13 tuổi, thật không biết nó đã gây oan nghiệp gì trong kiếp trước, mà kiếp này phải trả thế này.

    Ngụy Cầu Hỉ vội đỡ ông Phương dậy, chau mày nói:

    - Cổ Thuật của Miêu Cương rất tinh thâm, lại vô cùng thần bí, tôi cũng chỉ biết sơ qua thôi, thật sự là lực bất tòng tâm, hơn nữa…Ôi.

    Ông Phương nói:

    - Tôi biết Ngụy gia của Thần Châu là gia tộc tinh thông nhất Tương Tây, nếu mọi người còn không có cách, vậy thì đứa cháu gái đáng thương của tôi…

    Ông Phương đau lòng, nước mắt túa ra.
    Chen...

  6. The Following 5 Users Say Thank You to chenchen For This Useful Post:

    hadinhphu (15-03-2017), nghedo (05-12-2016), riversedge (07-01-2017), viettranhung (23-05-2017)

  7. #4
    Dịch Giả chenchen's Avatar
    Ngày tham gia
    Sep 2013
    Bài viết
    1,043
    Thanks
    22
    Thanked 2,240 Times in 971 Posts
    Chuyện Ma ở Tương Tây
    Tác giả: Ngưng Mâu Thất Huyền Thương

    Chương 13: Mượn vỏ nuôi Cổ
    Người dịch: Chenchen
    Biên tập: thienthucac.com
    Nguồn truyện: qidian

    Ngụy Cầu Hỉ vội nói:

    - Ông ơi, đừng làm thế.

    Ngụy Cầu Ninh cũng xúc động, lắc tay ông nội nói:

    - Ông nội ơi, chúng ta giúp người ta đi được không, chị đó…

    Ngụy Ninh nhớ lại cảnh tượng đêm qua, lòng lại rét run.

    - Không phải ông không muốn giúp, mà thực sự là, ôi…

    Ngụy Cầu Hỉ thở dài rồi nói:

    - Thôi, gọi Thất Thất nhà ông tới đây, tôi xem thế nào, nhưng không dám chắc…

    Chưa nói dứt lời, ông Phương đã vội gọi cô cháu gái ở ngoài vào. Ngụy Cầu Hỉ nheo mắt, giúp Thất Thất nắn gân, trầm ngâm một lát, đột nhiên ông nhìn vào tóc của Thất Thất rồi nói:

    - Cháu phát hiện ra mình như vậy từ bao giờ…

    Ngụy Cầu Hỉ không muốn động sâu vào nỗi đau của Thất Thất, nên không nói ra vế phía sau.

    Thất Thất cúi đầu không nói, nấp sau lưng ông nội. Ông Phương bắt đầu nhớ lại:

    - Người đàn ông đó không được Thất Thất đồng ý, trước khi đi bèn dọa rằng, không giúp ông ta, thì Thất Thất nhà chúng tôi cũng đừng hòng thoát. Ngày hôm sau, cả người Thất Thất bèn nổi ban đỏ, rất ngứa, về sau ngày càng ngứa, da khắp người đều gãi đến toét ra cả.

    Ông Phương nhớ lại chuyện cũ, đau lòng nhìn đứa cháu gái, rồi nói tiếp:

    - Mấy tháng sau, một ông già mù đến đây, nói rằng có cách giúp Thất Thất giảm bớt sự đau đớn, nhưng Thất Thất phải bái ông ấy làm thầy. Tôi vừa nghe có cách cứu Thất Thất, bèn đồng ý ngay. Sau đó, ông già mù ấy ở chỗ chúng tôi bảy ngày, và truyền cho cháu gái tôi một vài đạo pháp. Trước khi đi, ông ta để lại cho Thất Thất một cái lọ gì đó, nói rằng hàng ngày phải dùng thứ trong lọ pha với nước để tắm. Sau đó vào lúc âm khí thịnh nhất trong ngày phải lấy ra, ưm, lấy ra, là được, ưm, ưm, có điều từ sau đó, Thất Thất quả là không còn ngứa nữa. Nhưng cách này thật là tà ác, hơn nữa, cũng chỉ là trị ngọn chứ không trị gốc. Hơn nữa…

    Nói đến đây, ông Phương giơ tay vén lọn tóc xõa phía má phải của Thất Thất, lúc này, ông cháu Ngụy gia mới nhìn rõ bên má phải bị tóc che đi của Thất Thất, nửa gương mặt của cô bé bị lấy kim chỉ khâu lại, giống như vá chằng vá đụp trên mặt vậy. Những đường chỉ màu đỏ loằng ngoằng trên mặt Thất Thất như những con rết, trông rất kinh khủng.

    Lúc đó, Thất Thất bắt đầu run rẩy, đầu giụi vào sâu trong lòng ông.

    Đôi mắt ông Phương đỏ sọc, khóc run lên.

    Ngụy Cầu Hỉ cười lạnh:

    - Lấy Cổ trị Cổ, thả một chiêu, giữ lại một chiêu, quả là thủ đoạn hay.

    Ông Phương nhận ra Ngụy Cầu Hỉ có ẩn ý, dường như có cách, vội nói:

    - Xin ông cứu lấy Thất Thất nhà tôi. Tôi lạy ông.

    Nói đoạn rồi quỳ sụp xuống.

    - Ông à, đừng, hà tất phải vậy.

    Ngụy Cầu Hỉ vội đỡ lên:

    - Thật ra, tôi cũng không biết, nhưng tôi có thể khẳng định rằng, hai người này đều là cao thủ dùng Cổ, và ông già mù kia lợi hại hơn, chỉ là, hình như ông ta không thành tâm giúp hai người, mà còn…

    Nói xong, Ngụy Cầu Hỉ chuyển chủ đề, nhìn chằm chằm vào Thất Thất một hồi lâu rồi chầm chậm nói:

    - Bao lâu rồi cháu chưa cắt tóc?

    Thất Thất sợ hãi, nép vào phía sau ông nội. ông Phương nghĩ một lúc rồi đột nhiên nói:

    - Đúng rồi. Hình như lâu lắm rồi chưa cắt.

    Ông Phương đột nhiên vỗ đùi rồi lẩm bẩm:

    - Đúng rồi, ba năm rồi, từ sau khi xảy ra chuyện, đâu có cắt nữa. Sao trước kia tôi không để ý đến điều này chứ?

    - Cháu lại đây.

    Ngụy Cầu Hỉ vẫy tay với Thất Thất, Thất Thất nhìn sang ông nội, rồi mới chầm chậm bước qua đó.

    Ngụy Cầu Hỉ giơ tay sờ vào mặt phải và mái tóc của Thất Thất, rồi đột nhiên giật mạnh, Thất Thất hét toáng lên, cả bộ tóc bị Ngụy Cầu Hỉ giật phăng cả gốc. Cảnh tượng trước mắt làm ông Phương và Ngụy Ninh phải đứng người.

    Hóa ra trên da đầu Thất Thấy đang lồm cồm vô số con sâu nhỏ xíu màu đỏ, chúng ngọ nguậy không ngừng, khiến ông Phương và Ngụy Ninh nhìn vào cũng phải đờ người, thậm chí Ngụy Ninh còn quay đầu ra chỗ khác, nôn thốc tháo.

    - Quả nhiên đúng như những gì tôi dự đoán, là mượn vỏ nuôi Cổ! Thủ đoạn thâm hiểm thật! Ác độc thật!

    Ông Phương sợ đến độ ngồi sụp xuống đất, nói:

    - Xin ông cứu lấy Thất Thất nhà tôi.

    - Đưa cho tôi lọ thuốc người đó để lại cho ông.

    Ông Phương vội lấy một cái bình sứ màu trắng. Ngụy Cầu Hỉ rút ra một chiếc kim trong suốt rất dài, chọc vào bình, rồi lấy ra xem kỹ, đưa lên mũi ngửi, gật đầu nói:

    - Quả nhiên là mỡ thây!

    - Nếu tôi không đoán nhầm, có lẽ người mà ông gọi là sư phụ kia cũng không phải người tốt gì. Ông ta chỉ lợi dụng Thất Thất, bởi lẽ Thất Thất là Vô Thường dương gian, vốn dĩ đã là người tích tụ âm khí thuần khiết nhất, là nơi thích hợp nhất để nuôi Cổ trên thế gian này. Vì vậy, sư phụ mà ông nói có lẽ đã nhắm vào cơ thể Thất Thất, muốn mượn cơ thể Thất Thất để nuôi Cổ. Vì vậy đã truyền cho Thất Thất vài “Đạo Thuật”. Thật ra đó đều là những tà thuật để nuôi Cổ. Nếu tôi đoán không lầm, có lẽ bọn họ cá mè một lứa thôi, cùng thông đồng với nhau để hai người tin tưởng sư phụ của Thất Thất.

    Ông Phương nghe vậy, sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, nói:

    - Xin sư phụ hãy ra tay cứu Thất Thất đáng thương nhà chúng tôi.

    Ngụy Cầu Hỉ lắc đầu nói:

    - Đám Cổ này chưa thành hình,vì vậy nếu muốn tiêu diệt chúng, là việc rất dễ dàng. Nhưng, Thất Thất là chủ ký sinh của chúng, nếu làm vậy nhất định cô bé cũng phải chết, nên tôi không có cách gì.

    Ông Phương vội quỳ xuống, dập đầu nói:

    - Xin sư phụ hãy chỉ đường đi nước bước cho tôi.

    Ông Phương là người lớn tuổi, ông hiểu rằng, Ngụy Cầu Hỉ có thể nhận ra bản chất sự việc, thì nhất định cũng có cách phá giải. Có lẽ là “thành ý” của mình chưa đủ mà thôi.

    - Chỉ cần có thể cứu mạng Thất Thất, tôi nguyện khuynh gia bại sản, đại sư cứ nói đi, dù phải mất hết tất cả, tôi cũng đồng ý.

    Ngụy Cầu Hỉ thở dài nói:

    - Ông à, không phải tôi không muốn giúp hai người. Chỉ là…Ôi, thế này đi, tôi chỉ cho ông một con đường, còn đi được hay không thì tùy vào số kiếp của ông.

    Ông Phương ngay lập tức dập đầu nói:

    - Xin sư phụ chỉ giáo.

    - Đến đó.

    Ngụy Cầu Hỉ chỉ về phía tây.

    - Nơi nào?

    - Chỗ đó.

    - Ông nói chỗ đó ư?

    Ngụy Cầu Hỉ gật đầu nói:

    - Trong thiên hạ này, người có thể giải được Cổ này, có lẽ chỉ một mình người đó mà thôi.

    - Nhưng…

    - Ông thấy ông giờ còn có thể lựa chọn cách khác sao?

    - Đến đó, chỉ còn có thể đến đó.

    Ông Phương đứng dậy, lầm bầm:

    - Thực sự phải đến đó sao? Tại sao số Thất Thất lại khổ đến vậy.

    Dứt lời bèn ôm lấy Thất Thất, nước mắt tràn mi.

    - Ôi.

    Ngụy Cầu Hỉ thở dài:

    - Không phải tôi không muốn giúp ông, thật là hổ thẹn, hơn nữa, giờ đây chính bản thân tôi cũng…

    Ông Phương như người mất hồn, không để ý đến những lời Ngụy Cầu Hỉ nói:

    - Thực sự phải đến đó sao? Có thể không đi không…

    Mặc dù Ngụy Ninh không hiểu nơi ông nội và ông Phương nói tới là đâu, nhưng nghe ngữ điệu và sắc mặt sợ hãi của ông Phương, cậu cũng có thể đoán được đó chẳng phải là một nơi tốt lành gì. Nói không chừng nó còn rất nguy hiểm, nếu không, ông Phương đã biết có một nơi như vậy, nhưng tại sao vẫn chần chừ không dẫn cháu gái đi.

    - Đa tạ ông đã chỉ dẫn. Tôi sẽ về suy nghĩ.

    Ông Phương đờ dẫn, dẫn cháu gái ra ngoài.

    Sau khi ông Phương đi khỏi, Ngụy Cầu Hỉ nói với Ngụy Ninh:

    - Ngày mai con tự về một mình nhé, ta còn chút việc, mấy ngày nữa sẽ về sau.

    - Tại sao ạ.

    Ngụy Cầu Hỉ cười khổ:

    - Làm mất Hỉ Thần của người ta rồi, phải có lời với người ta chứ.

    - Con cũng đi.

    Ngụy Cầu Hỉ xoa đầu Ngụy Ninh nói:

    - Lần này con đừng theo nữa, sau khi về nhà, con phải lễ phép với mẹ con, học hành cho cẩn thận. Để sau này thi được vào trường đại học tốt.

    - Không, con muốn học đưa thây, dẫn một đàn Hỉ Thần đi qua chợ, thế mới hay.

    - Ha ha. Con ngoan, ngủ đi, sáng mai dậy, con đi chuyến xe sớm về nhà nhé.

    - Không, con muốn đi đưa thây, bắt ma.

    Ngụy Ninh nhảy lên, bắt chước động tác của Ngụy Cầu Hỉ.

    Ánh trăng chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, rọi trên gương mặt đỏ hồng của Ngụy Ninh. Cậu ngủ rất ngon, không biết đang nằm mơ giấc mơ đẹp gì. Ngụy Cầu Hỉ nằm bên cạnh, yên lặng nhìn đứa cháu trai duy nhất của mình, tay nhẹ nhàng xoa mái tóc đen nhánh của cậu. Một lúc lâu sau, đột nhiên một giọt nước rơi lên mặt Ngụy Ninh, Ngụy Ninh tưởng là muỗi, lấy tay gạt đi, sau đó ậm ừ một câu, rồi quay người, tiếp tục giấc mơ đẹp của cậu.

    Nhưng cậu không bao giờ biết rằng, ông và cháu, lần này chia tay, không biết sau này còn được gặp lại hay không.
    Chen...

  8. The Following 4 Users Say Thank You to chenchen For This Useful Post:

    hadinhphu (15-03-2017), nghedo (05-12-2016), viettranhung (23-05-2017)

+ Trả lời Chủ đề

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình