- Trời!
Tiểu mập chợt kêu lên, nhận ra điều gì đấy nên nói nhỏ:
- Chuôi kiếm này ít nhất cũng trăm lượng bạc, lão đạo sĩ thì quá nghèo, làm gì có chuyện giết người xong thì vứt thanh bảo kiếm lại? cho dù là gia đình nông dân giàu đi chăng nữa, cũng không thể là có hai trăm lạng bạc để trong nhà, trên đời này làm gì có người ngốc đến nỗi vì cướp mấy lượng bạc mà vứt bảo kiếm đi?!
Tần Lâm nhẹ nhàng đặt Thất Tinh bảo kiếm lại chỗ cũ, lại quan sát bốn phía một lần nữa, khi thấy hình dáng và vị trí các vết máu tung tóe chung quanh thi thể thì nụ cười cổ quái lại một lần nữa xuất hiện trên mặt hắn.
Cuối cùng hắn mới thận trọng kiểm tra thi thể.
Nạn nhân Mã Đường Thị tuổi khoảng ba mươi, làn da trắng nõn, dung mạo cũng có thể coi là xinh đẹp, trên mặt có một lớp phấn mỏng, Tần Lâm mở lòng bàn tay của nàng ra, phát hiện nàng ta không có vết chai của người nhà nông quanh năm làm việc.
Ngưu Đại Lực ở bên cạnh giải thích:
- Người trong thôn ta đều có quan hệ họ hàng với nhau, Mã gia đại ca còn là biểu ca của ta, y là một người buôn cây trẩu, quanh năm chạy hết vùng Tứ Xuyên lại Sơn Đông mua trẩu, sau đó xuôi theo Trường Giang vận chuyển đến hạ du bán, trong nhà cũng không làm nông, cuộc sống cũng coi là khá đầy đủ so với những gia đình trong thôn.
Người chị dâu này của ta tính tình rất tốt, bình thường cũng chăm lên chùa, chỉ tiếc là cho đến bây giờ cũng không sinh được một mụn con mà chưa gì đã mất mạng. Ai, Mã đại ca bên ngoài buôn bán, vẫn chưa biết ở nhà chị dâu đã mất...
Đang nói chuyện thì có một cặp vợ chồng già lao vào, khóc lóc ầm ĩ, hóa ra là bố mẹ chồng của Mã Đường thị.
Sáng sớm, hai ông bà đi sang thôn bên cạnh thăm người thân, được nửa đường thì nghe được tin con dâu ở nhà bị giết hại, vội vàng quay trở về, nhìn thấy người con dâu sáng nay còn sống sờ sờ mà bây giờ đã biến thành một thi thể lạnh cứng, nhất thời lòng đau như cắt, muốn hung thủ phải đền mạng.
- Tên tặc đạo sĩ trời đánh kia, hại chết tính mạng con dâu ta, chúng ta liều cái mạng già này với ngươi.
Hai người lao vào Uy Linh Tiên.
Cái áo bào đạo sĩ trên người Uy Linh tiên vốn chỉ là may qua loa, ngay lập tức bị hai vợ chồng già một tay kéo cho tan tành, trên người chỉ còn lại vài mảnh, lại phải trốn chạy hai vợ chồng già đang liều mạng khiến cho y cuống cuồng chân tay.
Không Thanh Tử thấy sư phụ đang gặp khó khăn, vội vàng lao đến khuyên giải:
- Đại bá, đại thẩm, con dâu của mọi người thật sự không phải do gia sư giết hại, có gì từ từ nói, đừng nên động tay động chân. Hiện tại, con dâu hai người đã chết rồi, dĩ nhiên không thể sống lại được, sư đồ chúng tôi sẽ tụng kinh thay cho nàng ấy, để cho nàng ấy có thể đến được tây thiên cực lạc, như vậy được không?
- Sư huynh không phải chứ?
Vân Hoa tử chau mày, ngắt lời nói:
- Thế giới tây thiên cực lạc phải nhờ hòa thượng niệm kinh mới có thể tới, chúng ta là đạo sĩ, chủ yếu là cầu phúc trừ tà...ai nha!
Còn chưa nói hết, bố chồng Mã lão gia đã tức giận cầm giầy rơm đánh vào miệng y.
Tần Lâm nhíu mày, mạch suy nghĩ điều tra hiện trường đã bị tiếng ồn cắt đứt, Ngưu Đại Lực phải chạy đến hết lời khuyên giải mới khiến hai lão nhân gia bình tĩnh trở lại, để bọn họ đợi ở bên ngoài cửa, chờ quan phủ đến điều tra, điều tra xong tự sẽ có công đạo.
Râu của Uy Linh Tiên bị kéo rơi mất mấy nhúm, búi tóc cũng bị xõa xuống, mắt trái bị tím bầm, áo bào cũng bị kéo rách không khác gì khăn lau, nhìn vô cùng chật vật.
Cố gắng nở nụ cười, y chắp tay với Tần Lâm, cảm tạ hắn một lần nữa tương trợ.
Tần Lâm không để ý đến Uy Linh Tiên, đưa tay vén quần áo trên thi thể một chút, phát hiện ra vẫn còn chưa xuất hiện thi ban (vết lốm đốm trên tử thi).
Người sau khi chết, dưới làn da sẽ xuất hiện đốm màu đỏ tím, gọi là “thi ban”, sau khi người chết, sự tuần hoàn dừng lại, máu trong mạch máu không còn tim co bóp đẩy đi,nên sẽ tích tụ lại ở những vị trí thấp, mạch máu ở vị trí cao trên cơ thể thì trống rỗng, mạch máu ở những vị trí thấp thì đầy tràn máu chảy dồn về, , trên da xuất hiện những đốm màu đỏ sậm cho tới đỏ tím.
Thời điểm thi ban xuất hiện là từ hai đến bốn giờ, nếu tạm thời không phát hiện ra thi ban, chứng tỏ thời gian tử vong đích thực là khoảng thời gian sư đồ Uy Linh Tiên ăn sáng tại Mã gia cho đến khi Ngưu Biển Mao và thợ mộc Trần phát hiện ra thi thể, sư đồ Uy Linh Tiên có xuất hiện trong thời gian gây án cho nên không thoát khỏi bị nghi ngờ.
Thấy Tần Lâm vén quần áo người chết, mấy người đứng ở cửa sân viện lộ vẻ phẫn nộ, gã thanh niên cầm xiên hô:
- Này, sao ngươi lại vạch quần áo tam thẩm lên?
Tần Lâm cười:
- Ta xem vết thương, tìm manh mối.
- Ngươi cũng không phải người khám nghiệm tử thi!
gã thanh niên bĩu môi, nhưng mà Ngưu Đại Lực là người đứng đầu trong thôn, rất được trọng vọng, y lại ủng hộ Tần Lôi, những người đứng bên cạnh chỉ có thể nuốt những oán giận vào bụng.
Tần Lâm cẩn thận quan sát vết thương, ánh mắt đột nhiên sáng lên, thần sắc có chút thay đổi, giơ tay vẫy vẫy tiểu mập.
Lục Viễn Chí thấy chỗ những vết thương lớn nhỏ trên ngực và bụng thi thể, vết máu trào ra đã biến từ màu đỏ tươi sang màu đỏ sậm, y đương nhiên không biết, lộ ra ngoài không khí, sắt trong máu bị o xy hóa thành ion sắt, làm cho màu máu bị thay đổi.
Về phần miệng vết thường, dường như cũng không có gì là khác thường, Lục Viễn Chí hoang mang lắc đầu.
Thầm cười lạnh hai tiếng, Tần Lâm chỉ vào một miệng vết thương dài hơn một tấc (tấc cổ, chừng 3, 5 cm):
- Mập mạp, ngươi nhìn kỹ một chút, miệng vết thương này có chút gì đó cổ quái?
Lục Viễn Trí mở to hai mắt, cẩn thận nhìn lại, lập tức ngạc nhiên nói:
- Ý, không đúng, đây là vết đâm sau khi nạn nhân đã chết mà!
Lúc này đến lượt Tần Lâm giật mình, giơ tay ra hiệu cho mập mạp nhỏ giọng một chút không để người khác nghe thấy.
Trong pháp y học cóthuật ngữ gọi là phản ứng sống, chỉ cơ thể khi còn sống, cơ năng tuần hoàn và hô hấp của cơ thể khi bị kích thích sẽ phát sinh phản ứng, đó là manh mối quan trọng khi phá án giết người.
Thí dụ, người đang sống sờ sờ bị thiêu chết, bởi vì hít phải khói bụi nóng, phổi sẽ hình thành những bọng nước do bị tổn thương, đồng thời còn có khói bụi bám vào, nếu như sau khi giết người, thủ phạm còn phóng hỏa thiêu xác với ý đồ xóa bỏ chứng cớ phạm tội, vậy thì tuy bên ngoài thi thể bị thiêu nhưng phổi cũng sẽ không có loại phản ứng sống này.
Hiện tại người bị hại Mã Đường Thị, nếu như nàng ta bị chết do Thất Tinh kiếm đâm, như vậy miệng vết thương lẽ ra phải có phản ứng sống, ít nhất là về lượng máu chảy và độ mở của vết thương.
Người sống bị ám sát hoặc là bị chém thương ngoài việc chảy máu thì các cơ quan tổ chức như da, cơ bắp, gân, huyết quản, thần kinh… đều có tính đàn hồi nhất định, lúc hình thành vết thương, hai bên của những cơ quan này đều co rút lại, kéo miệng vết thương ra hai bên, làm cho miệng vết thương mở ra.
Vết thương mà Tần Lâm đang chỉ, không chỉ lượng máu chảy ra cực nhỏ, bản thân miệng vết thương cũng không giống cơ thịt ở miệng các vết thương khác, hiển nhiên là sau khi chết mới hình thành.
Nhưng mà, Lục Viễn Chí không học qua pháp y, làm sao y biết được?
Mập mạp ngượng ngùng nở nụ cười:
- Nhà ta mở hàng bán thịt heo, một dao cắt, vết dao trên thịt heo và miệng vết thương trên thi thể này cũng khá tương đương nhau, da thịt hai bên cong lại, vết máu cũng nhiều, đến khi heo chết rồi, lấy máu, cạo lông cuối cùng là phanh bụng, lúc đó thì vết dao cắt mới giống miệng vết thương mà Tần huynh chỉ, miệng vết thương bằng phẳng, da thịt không cong lại, cũng không có máu.
Tần Lâm bừng tỉnh, thì ra Lục Viễn Chí rút ra kinh nghiệm từ trong thực tế cuộc sống, quả thực là phản ứng sinh lý của heo cũng khá giống với phản ứng sinh lý của người, đời sau nhằm có cơ quan cấy ghép còn thành lậpmột ngành chuyên biến đổi gien heo, chuẩn bị dùng các cơ quan heo để thay cho thế cho các cơ quan của người bệnh, chính là vì kết cấu sinh lý heo cũng không khác so với người là mấy.
Nhưng mà có thể từ mổ heo suy luận đến giết người, ai nói là mập mạp ngốc, người ta là “thành thật” mà thôi!
Được Tần Lâm cho phép, Lục Viễn Chí càng thêm chắc chắn:
- Hừ, hung thủ chính là Ngưu Biển Mao.
Nếu trên thi thể có vết kiếm đâm sau khi chết, như vậy qua quá trìnhvụ án, dường như có thể nhận định là Ngưu Biển Mao đã giết hại Mã Đường Thị, sau đó đang trong lúc đang lẩn trốn lại phát hiện thợ mộc Trần đi đến hiện trường vụ án, sợ vụ án nhanh chóng bị bại lộ, Ngưu Biển Mao lại giả vờ là cùng thợ mộc Trần phát hiện ra thi thể, nhằm lấy thân phận người phát hiện ra vụ án để che dấu hành vi tội ác----- cái cách làm này đã quá cũ rồi.
Đến khi nghe thấy thôn dân bàn tán là sáng nay có ba đạo sĩ đến Mã gia ăn cơm, Ngưu Biển Mao lại nhanh chóng nghĩ đổ hết tội lên người sư đồ Uy Linh Tiên, lặng lẽ lấy ra bảo kiếm, đâm một kiếm vào người Mã Đường thị để thanh kiếm bị dính máu, sau đó lại giả bộ như tìm được “hung khí”, như vậy đã thành công vu oan giá họa cho người khác.
Lúc nói ra suy luận của mình, Lục Viễn Chí nhìn Tần Lâm không nháy mắt.
- Suy luận lần này của ngươi có thể coi là khá tốt, nhưng vẫn có một lỗ hổng không thể giải thích.
Tần Lâm vỗ vỗ bả vai của mập mạp:
- Hiện tại không nói cho ngươi, để cho ngươi từ từ suy nghĩ
Lục Chí Viễn vẻ mặt đau khổ, lẩm bẩm phàn nàn:
- Tần ca chỉ thích thừa nước đục thả câu...
Bên ngoài có tiếng chiêng dẹp đường, từ xa đã nghe thấy tiếng oang oang trách móc như vịt đực:
- Ngươi làm bảo vệ trị an địa phương kiểu gì vậy, hử? Vừa bình được Bạch Liên Giáo, giờ lại là một vụ án giết người. Đại lão gia ta cũng không muốn ở lại Kỳ châu một ngày nào nữa, may mà còn có Thạch đại nhân hỗ trợ. Thạch đại nhân, hôm nay thế nào ông cũng phải giúp vãn sinh một tay, chúng ta thi là thi cử nhân tiến sĩ của Hoàng thượng, nói chuyện đều là những học thuyết của thánh nhân, tu dưỡng đều là chính tâm thành ý, mấy chuyện giết người cướp của này, ta chưa bao giờ thấy.
Thấy tri châu đại lão gia đã đến, Lục Viễn Chí kéo kéo vạt áo Tần Lâm, ý bảo hắn lui ra ngoài, Tần Lâm lui lại hai bước, nghĩ nghĩ rồi lại dừng lại, đứng dựa vào tường sân.
Tri châu Trương Công Ngư vốn là người đỗ hàng tam giáp (ba hạng đầu trong khoa thi), khoa thi Quý dậu, năm đầu Vạn Lịch, sau khi làm quan hộ Bộ được ra ngoài làm tri huyện, trong vòng sáu năm thăng Thông phán, thăng Tri châu, con đường làm quan mặc dù không tính là thẳng tới mây xanh nhưng cũng có thể coi là thuận buồm xuôi gió
Không ngờ đến Kỳ Châu nhận chức, đầu tiên là bình loạn Bạch Liên Giáo, khó khăn lắm mới bình thường trở lại, lại phát sinh án giết người, Trương Công Ngư tức giận vô cùng, ngồi trong kiệu lắc lư lao đến hiện trường.
Tục ngữ nói: Mạng người vô cùng quan trọng. Quan lại địa phương của Đại Minh sợ nhất hai chuyện, thứ nhất là không thể trưng thu thuế, thứ hai là không phá được án mạng, hơn nữa so với điều thứ nhất, thì án mạng càng kinh sợ hơn.
Bởi vì không thu đủ thuế mặc dù sẽ ảnh hưởng đến đánh giá thành tích, nhưng còn có được cái thanh danh “thương yêu dân chúng”, lúc sắp rời đi, thân sĩ còn rơi mấy giọt nước mắt, nhưng khi tra xét không rõ án mạng, thì mỗi năm một lần “ khảo sát” sẽ bị đánh giá “xử án không rõ”, ảnh hưởng nhiều đến con đường tiến thân, lúc đi thân sĩ địa phương còn trước mặt sau lưng mắng là quan hồ đồ, khiến cho sống không ra sống.
Cho nên đầu của Trương lão gia Trương Công Ngư khi xông vào hiện trường vụ án, đã đổ đầy mồ hôi
Tần Lâm chỉ nhìn y một cái, sự chú ý đã bị người đang được đại lão gia nắm chặt không thả thu hút: dáng người cao lớn, râu quai nón, mặc một bộ quần áo màu vàng, chính là Cẩm y vệ chức Bách hộ của thành, Thạch Vi Thạch đại nhân.
Thạch Vi cảm thấy kỳ lạ, tại sao Tần Lâm lại ở đây, nhưng mà Tần Lâm vẫn ung dung gật đầu với y, Thạch Vi cũng cười chắp tay.
Trương Công Ngư đang đoán lai lịch Tần Lâm, ngay cả ban đầu thuộc hạ của mình cũng phải cung kính lễ phép với hắn, lại nhìn thấy Thạch Vi cũng chào hỏi hắn, chỉ nghĩ là một người trong hệ thống Cẩm Y vệ.
“Trong Cẩm Y vệ có rất nhiều chuyện kỳ quái, người này không rõ lai lịch, Thạch Vĩ cũng không giới thiệu, bổn quan cũng không muốn hỏi”
Trương Công Ngư liền gật đầu với Tần Lâm, coi như là có chào hỏi.
Vừa rồi Thạch Vi lại hiểu sai ý, nếu Tri châu nhận biết người thanh niên kia, thái độ còn rất tự nhiên tùy ý, vậy thì mình phán đoán không sai, hơn nửa phần đúng là vương tôn công tử rồi, ngay hiện trường án mạng không có thời gian đi hỏi lại Trương Công Ngư, hơn nữa, thân là Cẩm Y vệ, y cũng không nên để ý vị “quý công tử” trẻ tuổi này quá mức.
Trương Công Ngư lòng như lửa đốt, vừa đến nơi này xem xét, tốt rồi, hung thủ giết người bắt được, hung khí cũng có, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, phá án cũng không cần tốn nhiều công sức, lập tức chuyển buồn sang vui, nói với Thạch Vi:
- Thạch Vi, hôm nay làm ngươi tốn công vô ích một chuyến rồi, hôm khác bổn quan mời ngươi uống rượu, xem kịch.
Thạch Vi gật đầu không nói gì, y vốn đang ở châu nha uống rượu, đột nhiên bị Trương Công Ngư kéo đi, vốn dĩ Cẩm Y vệ chỉ phụ trách những vụ án mưu phản, phản nghịch, những vụ án phổ thông ở những địa phương không phải là việc y quản lí.
Trương Công Ngư tỏ rõ uy phong, hai mắt trợn lên, thần sắc nghiêm nghị, giống như Bao Long Đồ (1), Địch Nhân Kiệt trong các vở kịch trên sân khấu, hất tay áo rộng lên, hết sức quát:
- Người đâu, bắt ba tên tặc đạo sĩ giết người này lại cho ta.
Uy Linh tiên sợ đến mức siết chặt cây hoa cúc, cũng cố sức kêu oan Đậu Nga, kéo dài âm thanh hết sức thê lương:
- Thanh Thiên đại lão gia, bần đạo bị oan.
(1) Bao Long Đồ: Bao là Bao Công, Long Đồ là chức quan của vua Tống Nhân Tông phong cho Bao Công. Tương truyền, vì Bao công làm quan thanh liêm, được dân chúng cảm ân đức mà gọi là “Bao Thanh Thiên”, hơn nữa ông còn có công giúp mẹ con Tống Nhân Tông được đoàn viên, vua đã tự tay vẽ tặng Bao công một bức tranh bán thân, vì là tranh do vua vẽ nên gọi là long đồ. Do tranh không thể mang theo bên mình, vua cho xay một tòa lầu, treo tranh long đồ bên trong, để Bao công dùng làm phủ quan, Về sau, Bao công nhiều lần lập công, Tống Nhân Tông phong cho Bao Công chức “Long Đồ Các Đại học sĩ”. Từ đó Long Đồ dùng để chỉ một chức quan.