- Tự thú? Đồng chí trẻ tuổi! Đây là ban chính trị, vụ án cụ thể thế nào, các anh phạm phải chuyện gì, tôi kêu Tiểu Chung dẫn mọi người tới các ban ngành hữu quan nhé.
Phó chủ nhiệm chính trị Chu Khúc Bằng mỉm cười nhìn ba người trẻ tuổi trước mặt, kiên nhẫn giải thích. Bên cạnh, có một thanh niên chừng 30 tuổi nghe gọi tên liền chạy vào:
-Mọi người đi theo tôi.
-Chủ nhiệm Chu, tôi cảm thấy, chúng tôi tìm chỗ nào đó nói chuyện..
Liễu Cương vừa nói vừa lấy cây côn ra, khiến Chu Khúc Bằng và người trẻ tuổi kia hoảng sợ.
-Cậu, cậu định... làm cái gì?
Chu Khúc Bằng đứng bật dậy, theo bản năng, lùi về phía sau từng bước.
-Tôi đã nổ súng làm Đại đội trưởng đội Cảnh sát hình sự huyện Trúc bị thương. Đây là côn của anh ta.
Liễu Cương đặt cây côn lên bàn.
-Đến tột cùng cậu... cậu là ai?
Chu Khúc Bằng nhìn Liễu Cương, nhận ra hình như hắn cũng không có mưu đồ gì, lúc này mới hơi yên tâm hơn một chút. Ông ta trầm giọng hỏi.
-Tôi là Liễu Cương – đại đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự huyện Lâm Sơn, tỉnh S. Là phó tổ trưởng tổ chuyên án liên tỉnh 418 công an thành phố Hải Châu, tỉnh G. Trên đường đến tỉnh A để chấp hành nhiệm vụ, thì gặp sự cố ở huyện Trúc. Nội dung cụ thể như thế nào, có ở trong này hết...
Vừa nói, Liễu Cương vừa lấy ra một hộp băng ghi hình. Trên chiếc xe hammer có trang bị thiết bị ghi hình, khi bắt đầu xảy ra xung đột Liễu Cương đã bấm nút ghi.
-Đại đội trưởng Liễu, các anh nghỉ ngơi chút đi.
Chu Khúc Bằng nhận băng ghi hình, đồng thời dặn người trẻ tuổi kia:
-Tiểu Chung, cậu dẫn Đại đội trưởng Liễu đi nghỉ ngơi.
Nói xong cũng không đợi mấy người kịp trả lời, ông ta lập tức đi ra ngoài. Lúc này, ông ta đã hiểuv vì sao người thanh niên trước mặt này bỗng nhiên đến xin tự thú. Căn bản, bản cáo trạng này khiến đáy lòng ông ta rất khó chịu, nhưng khó chịu thì khó chịu, ông ta cũng không dám chậm trễ. Người ta chủ động đến ban chính trị báo cáo trạng, ít nhất là thu hút sự chú ý, họ lại chủ động họ nổ súng vào người khác, chì chắc chắn, đội trưởng đội cảnh sát hình sự Trúc kia rất có thể đã phạm phải tội gì đó vô liêm sỉ.
Ông ta bật máy ghi hình ngồi xem, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Cái đồ chó má Hồ Chí Hàng kia, đúng là tên khốn. Nhưng mà, điều khiến ông ta tức giận chính là người trẻ tuổi này cũng có chút kỳ cục. Toàn bộ sự việc bé như cái mắt muỗi thôi. Nếu bọn họ để lộ thân phận thì đám người kia đâu dám chọc vào. Nếu tên du côn cắc ké này chịu xuống xe phối hợp, quang minh lỗi lạc giới thiệu thân phận của mình, không cố ý chọc giận Hồ Chí Hàng, Hồ Chí Hàng chắc chắn sẽ không dám chặn xe lại. Nếu tên du côn cắc ké này không cố ý đánh người, Hồ Chí Hàng cho dù hồ đồ cũng không dám nổ súng. Hơn nữa, Hồ Chí Hàng chỉ dọa hắn, mà hắn lại ác hơn, trực tiếp đả thương...
Chẳng qua là, chuyện sẽ chẳng có gì đáng để bé xé ra to. Mấy khúc mắc ngày thường ở trạm thu phí bỗng trở thành cục diện như thế này thật đúng là điên đầu. Càng khiến ông ta tức giận là, toàn bộ câu chuyện, mặc dù đều cho đối phương cố ý tạo thành, nhưng bọn họ lại hoàn toàn không tìm ra bất cứ điểm nào để chỉ trích đối phương. Người khác không nạp phí qua đường vốn không có gì sai. Mấy tên đó là đang thu phí bất hợp pháp. Về phần nhân viên trạm thu phí lời nói thiếu căn cứ hoàn toàn. Đối phương không chỉ có người, người khác cũng có thể không xuống xe, đội cảnh sát hình sự thì lại không đưa ra bất kỳ chứng cớ nào, cũng không xuất trình căn cước, người khác hoàn toàn có thể coi như không biết. Càng ngu ngốc nhất là lại đi đập bể xe người ta. Đập xe người ta thì bị đánh lại, là hoàn toàn tự nhiên. Cảnh sát làm sao vậy? Ai cho phép cảnh sát đập xe?
Mà cái tên Hồ Chí Hàng kia lại càng ngu xuẩn, dám nổ súng. Ban đầu nổ súng cảnh cáo thì cũng còn chấp nhận được, sau lại còn dám nổ súng uy hiếp. Tuy rằng ai cũng có thể nhận ra đó chỉ là nổ súng uy hiếp, nhưng người ta vẫn có thể gán cho cái tội nổ súng tấn công. Về phần bị đánh trên mặt đất kia, thì hoàn toàn có thể nói là do bản thân đánh đấm quá kém. Người khác đánh trả là điều hợp lý. Anh có thể nổ súng, chỉ là người khác không thể nổ súng đáp trả mà thôi.
Tức giận càng tức giận, phẫn nộ càng phẫn nộ, Hồ Chí Hàng hết cách rồi. Tuy rằng ông ta là chủ nhiệm ban công tác chính tri của sở công an, một đội trưởng đội cảnh sát hình sự nho nhỏ căn bản không để vào mắt. NHưng ông ta không quản được tỉnh S, cũng không quản được tỉnh G, chuyện này nếu xử lý không tốt, có thể nói là bôi tro trát trấu vào mặt hệ thống công an tỉnh H. Đương nhiên, chuyện này, ông ta cũng không dám tự tiện quyết định.
-Trưởng ban Tôn, băng ghi hình này là băng gốc à?
Đứng dậy đi ra ngoài, Chu Khúc Bằng quay đầu lại hỏi.
-Không phải, đây là băng sao lại.
Trưởng ban kỹ thuật Tôn khẳng định chắc chắn.
-Đúng là đồ du côn đểu giả.
Chu Khúc Bằng tức giận văng tục. Trưởng ban kỹ thuật Tôn sững sốt. Y chưa từng thấy Chu Chủ nhiệm vốn lúc nào cũng mềm mỏng nhẹ nhàng này nổi cáu.
-Đại đội trưởng Liễu, các anh uống trà hay là đồ uống...
Tiểu Chu nhiệt tình mời mọc. Gã biết, mấy người này đến đây không có chuyện tốt, không những không nên đắc tội mà còn cần hầu hạ chu đáo.
-Cậu ra ngoài đi, chúng tôi muốn nghỉ ngơi một chút.
Liễu Cương phẩy tay rồi nằm dài ra trên ghế sofa dài. Trương Mông cũng học theo, nằm ở ghế bên cạnh. Trò đùa này của Liễu Cương rất hợp khẩu vị của gã. Lúc này, gã vô cùng sùng bái Liễu Cương. Nói gì thì nói, gã chỉ là một hiệp cảnh, nếu có gì bất trắc, cùng lắm gã phủi đít chạy lấy người. Đối với nhiệm vụ lần này, gã cũng không quá mức toàn tâm toàn ý. Nếu không phải là muốn cha gã quan tâm đến mình, gã sớm đã đi rồi.
-Thực xin lỗi, từ chập tối chúng tôi đã xuất phát rồi, tính ra cũng đã chạy xe một mạch gần hai mươi giờ đồng hồ.
Tô Sắc lại lo lắng, dù sao đây cũng là sở tỉnh, cho dù không trực tiếp quản lý bọn họ nhưng cấp bậc vẫn cao hơn hẳn.
-À, tôi sẽ không làm phiền mọi người nghỉ ngơi.
Cho dù đáy lòng Tiểu Chung chán ghét đến cỡ nào thì bên ngoài vẫn phải tỏ ra thân thiện. Gã cung kính lui ra ngoài. Trong phòng nghỉ, Tô Sắc cũng tựa vào ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần.
Bọn họ thì nghỉ ngơi. Còn trong phòng hội nghị của sở công an, khói thuốc bay mờ mịt. Hồ như ai cũng đều đang đốt thuốc. Nhưng lại không có mở miệng nói chuyện. Sắc mặt mỗi người, cực kỳ khó coi.
-Thật sự là quá kiêu ngạo rồi. Tôi đề nghị thông báo ngay cho tỉnh S và tỉnh G.
Cả nửa ngày, Phó bí thư Đảng ủy, Phó cục trưởng thường vụ Lý Kỳ nổi giận đùng đùng, phá vỡ bầu không khí yên lặng trong phòng.
-Không thể thông báo vụ này được, thông báo chẳng khác nào công khai rồi. Tôi vừa gọi điện hỏi thăm qua người bạn ở sở tỉnh S, nghe nói người này có quan hệ rất tốt với truyền thông. Mấy lần báo chiều Tĩnh Nguyên tăng đột biến lượng phát hành đều liên quan đến anh ta. Hơn nữa, anh ta còn có lần xuất hiện trên nhật báo Pháp luật.
Chu Khúc Bằng Bằng vốn không có tư cách tham gia hội nghị đảng ủy, nhưng, ông ta là người tiếp Liễu Cương. Hơn nữa, Chủ nhiệm ban Chính trị cũng không có mặt ở đây, nên ông ta được đặc cách tham gia hội nghị.
-Việc này..
Lý Kỳ nghẹn họng. Hiển nhiên, không thể để lộ chuyện như thế này ra ngoài. Hệ thống công an của họ vốn có thể một vốn bốn lười can thiệp vào truyền thông trong tỉnh, nhưng đối với tỉnh S thì ngoài tầm với.
-Đúng đấy cho dù họ không có quan hệ với truyền thông thì cũng không thể thông báo được. Chuyện này liên quan đến cả tỉnh G, hơn nữa, vốn là chuyện chúng ta quản lý không tốt, nếu vỡ lỡ ra, chẳng khác nào quăng mặt mũi đi. Còn bọn họ thì lại không hề hấn gì, tối đa cũng chỉ bị phê bình vài câu mà thôi.
Giang Phó giám đốc sở tỉnh nói.
-Đây cũng chỉ là lời nói một phía, tôi cho rằng, chuyện này, liệu có thể...
Trong ánh mắt Mạc Phó giám đốc sở có chút chua chát. Ông ta là chủ quản hình sự, cũng có liên đới, nên đương nhiên trong những hội nghị như thế này, không thể không lên tiếng.
-Làm thế mạo hiểm quá. Nếu họ lưu lại chứng cớ, thì càng rắc rối to.
Phó cục trưởng thường vụ Lý Kỳ lắc đầu.
-Tôi đã hỏi kỹ bên khoa kỹ thuật, bọn họ nói băng ghi hình này là băng sao lại.
Chu Khúc Bằng vội lên tiếng.
-Nếu không thì, cứ đấm cho bọn họ ít tiền, khiến bọn họ ngậm miệng lại.
Lý Kỳ nói.
-Khả năng này không lớn. Vừa rồi tôi đã thấy chiếc xe của bọn họ. Một chiếc Hummer cải trang, không có mấy trăm vạn thì không thể mua được.
Mạc Phó giám đốc sở lắc lắc đầu. Mọi người im lặng. Cho dù xe là hắn ta đi mượn, nhưng cái kiểu quan hệ với nhà giàu cỡ đó, thân phận tất nhiên cũng không đơn giản. Nếu không, người ta sẽ không thèm quan tâm tới một tên cảnh sát nho nhỏ, nói chi là giao cho hắn một đống tài sản lớn như thế. Dù thế nào thì đối phương cũng là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, khả năng nhận tiền hối lộ là không lớn. Ai có lá gan cầm tiền của sở công an?
-Vậy cũng chỉ có thể thỏa mãn yêu cầu của hắn rồi. Rõ ràng là con sâu làm rầu nồi canh.
Giang Phó giám đốc sở nói. Chỉ cần xem lại băng ghi hình là có thể hiểu được mục đích của đối phương. Nghiêm trị người gây ra họa thì mọi chuyện sẽ xong xuôi. Nếu không người khác cũng sẽ chẳng tới/ có điều dù sao thì họ cũng là lãnh đạo cấp sở, bị một viên đội trưởng cảnh sát hình sự áp chế làm cho bản thân cũng cảm thấy uất.
- Loại bỏ những con sâu làm rầu nồi canh. Có thể khẳng định một người như vậy ở đội cảnh sát, hơn nữa còn là đội trưởng đội cảnh sát hình sự thì đúng là điều sỉ nhục đối với hệ thống công an tỉnh H chúng ta.
Mạc phó giám đốc sở nói đầy căm giận.
- Không ngờ mấy cái tên du côn đó lại dám chặn được thu tiền, thậm chí mỗi một chiếc xe phải bỏ ra năm trăm, nếu hơi phản kháng thì phải một ngàn. Người ta nói chặn đường cướp bóc cũng hoàn toàn đúng. Mà đường đường một viên đội trưởng cảnh sát hình sự lại cung cấp sự bảo vệ cho mấy tên cướp đó. Mọi người có nghe bọn họ chạy xe hú còi là chào người khác đồng thời kháng nghị với những đồng chí trong ngành công an chúng ta. Một chuyện như vậy lại xảy ra ở tỉnh H của chúng ta, không chỉ sỉ nhục cho hệ thống công an mà còn sỉ nhục cả tỉnh H. Tôi cảm thấy chuyện này phải điều tra thật kỹ xem ai để cho một người như vậy trở thành đội trưởng đội cảnh sát hình sự, xem ai bao che dung túng khiến cho họ cướp bóc mà chẳng hề kiêng nể. Tôi đề nghị cần phải tiến hành chỉnh đốn đối với hệ thống công an ở Hành Châu.
Thư ký ban thanh tra kỷ luật mở miệng.
- Đó chỉ là những đồng chí có hành vi cá biệt, không liên quan gì tới Hành Châu ....
Phó giám đốc Lý Kỳ lên tiến phản đối bởi vì Hành Châu là địa bàn của mình.
- Đặt điểm thu phí trên quốc lộ không có lý do nào thị cục lại không biết. Hoàn toàn có thể nghi ngờ thị cục dung túng.
Mạc phó giám đốc cũng mở miệng. Ngay sau đó Giang phó giám đốc cũng tán thành việc chỉnh đốn lại Hành Châu. Ba thành viên đảng ủy bỏ phiếu. Trong số tám người tham gia cuộc họp, cục trưởng và phó giám đốc thường trực đối đầu với nhau. Nên cái kết quả không cần phải nói cũng biết.
[/CHARGE][/JUSTIFY]