Sở Tây Hàng không chịu nghe theo,
- Cho anh đi, mấy ngày nay anh nhớ em lắm, nhớ lắm, nhớ lắm.
Lâm Phỉ Phỉ nghe vậy lòng không khỏi mềm nhũn, không từ chối nữa. Mấy ngày nay, cô cũng rất nhớ anh.
Không ngờ, Sở Tây Hàng lại một đường sờ thẳng xuống, tham lam tiến vào trong quần Lâm Phỉ Phỉ.
Lâm Phỉ Phỉ kẹp hai chân lại, muốn ngăn anh tiến tới, nhưng đã chậm. Ngón tay của Sở Tây Hàng đã chạm vào hạt đậu nhỏ hồng hồng của cô. Dù cô cố gắng kẹp chặt hai chân, cũng không cản được bàn tay anh bắt đầu hoạt động.
- Ưm...
Toàn thân Lâm Phỉ Phỉ run lên, tiếng rên nhẹ bất giác tràn ra khỏi miệng, hai chân vô thức buông lỏng.
Ngón tay Sở Tây Hàng thừa cơ hội chen vào cơ thể Lâm Phỉ Phỉ, bên trong truyền đến sức hút và nhiệt độ ấm áp khiến tâm thần anh không kìm được chấn động.
- A... đừng... chúng ta đang lái xe, thế này xảy ra tai nạn đấy...
Lâm Phỉ Phỉ lại kẹo chặt hai chân, quay đầu trừng mắt liếc nhìn Sở Tây Hàng.
- Đừng sợ, anh sẽ chú ý.
Sở Tây Hàng lái chậm lại, ngón tay lại lách vào trong lượn lờ vòng vòng.
- Anh... anh xấu chết đi được...
Lâm Phỉ Phỉ thực sự không cách nào nói được anh, bị chọc cho đôi môi mềm mại run rẩy, cả người ngứa ngáy nóng rực.
- Anh muốn vào.
Sở Tây Hàng vừa hôn cái cổ thon dài của Lâm Phỉ Phỉ, còn lưu lại một dấu hôn đẹp tuyệt trên đó.
- A, không được, đang lái xe mà...
Lâm Phỉ Phỉ kinh hãi vội đứng dậy, định đào tẩu.
Không ngờ khi cô đứng dậy, vừa hay lại điều chỉnh tư thế, Sở Tây Hàng ôm lấy eo cô, nhấn xuống một cái, dục vọng thẳng đứng liền vọt thẳng vào trong.
- A...
Lâm Phỉ Phỉ kêu lên một tiếng sợ hãi, nhưng lại có cảm giác, lúc này, đúng là quá thoải mái.
- Ưm...
Bị sự ấm áp chặt chẽ bao vây, cảm nhận được vô số sức hút như muốn hút cạn linh hồn, Sở Tây Hàng hơi ngửa đầu, khóe môi tràn ra một tiếng gầm nhẹ sảng khoái.
- Thoải mái không?
Sở Tây Hàng lại thả chậm tốc độ xe, phía bên dưới vẫn kề sát lắc trái lắc phải, lắc trước lắc sau.
- ...
Lâm Phỉ Phỉ cắn chặt môi, khuôn mặt đỏ bừng không trả lời, cố gắng để mình không phát ra chút âm thanh nào.
- Tin tin...
Lúc này, đằng sau đột nhiên vang lên kiếng kèn sắc bén, tốc độ lái xe của Sở Tây Hàng quá chậm, chặn mất chiếc xe phía sau.
Lâm Phỉ Phỉ hoảng hốt, một lần nữa muốn đứng dậy bỏ trốn, đúng là khó xử quá.
- Ngoan, đừng nhúc nhích, để anh.
Sở Tây Hàng dùng một tay ôm lấy Lâm Phỉ Phỉ, một chân nhấn ga, xe tăng tốc lao vút đi.
- Tây Hàng, thế này thật sự không được... đợi đến nhà anh lại làm... có được không?
Lâm Phỉ Phỉ sợ hãi nhìn dòng người vã những cỗ xe hai bên đường. Tuy biết họ không nhìn được tình cảnh trong xe, nhưng Lâm Phỉ Phỉ vẫn cảm thấy rất rất ngượng, không thể thả lỏng mình được.
- Vậy cũng được, cứ thế này đi, anh không cử động nữa, em ngồi ngoan, về nhà anh sẽ xử lý em.
Khóe môi Sở Tây Hàng mỉm cười, tay ôm chặt lấy Lâm Phỉ Phỉ không buông, tốc độ lái xe lại tăng thêm vài phần.
- Anh... sao anh có thể hư hỏng như vậy chứ...
Lâm Phỉ Phỉ bị hành vi vô lại của anh làm cho dở khóc dở cười. Cô đành đành ngoan ngoãn giữ nguyên tư thế xấu hổ này không dám nhúc nhích.
May là, nhà Sở Tây Hàng cũng không xa. Mười phút sau, đã về tới.
Xe dừng lại, Lâm Phỉ Phỉ liền nhảy khỏi đùi Sở Tây Hàng. Cô đang định nhặt chiếc quần lót lúc nãy bị Sở Tây Hàng ném trên ghế phụ lên, ai ngờ Sở Tây Hàng đột nhiên bế thốc cô, đưa thẳng vào biệt thự của anh.
Sau một hồi triền miên điên cuồng, anh mới bằng lòng buông tha cho Lâm Phỉ Phỉ.
Sau cơn cao trào, Lâm Phỉ Phỉ yếu ớt dựa lên lồng ngực cường tráng của Sở Tây Hàng. Mặt đỏ bừng, mồ hôi đầm đìa, nhưng khóe môi lại nở nụ cười hạnh phúc.
Lúc này cô đã vứt Hoắc Minh Lãng và Lâm Tiêu Tiêu ra khỏi chín tầng mây rồi.
- Tối nay em thật sự không về nhà à? Ba mẹ em không lo lắng cho em chứ?
Ngón tay mang theo lớp chai mỏng của Sở Tây Hàng nhẹ nhàng ma sát trên tấm lưng trắng nõn ngọc ngà của Lâm Phỉ Phỉ.
Lâm Phỉ Phỉ khẽ cắn môi nghĩ:
- Đành về vậy, nếu không sáng mai ba mẹ không thấy em ở nhà, thật sự sẽ lo lắng.
Giờ đã gần hai giờ đêm, cô nghĩ chắc là giờ này Hoắc Minh Lãng và Lâm Tiêu Tiêu đã ngủ rồi.
- Vậy cũng được, nghỉ thêm mười phút, anh lái xe đưa em về.
Sở Tây Hàng nuối tiếc nhìn Lâm Phỉ Phỉ.
- Ừm!
Lâm Phỉ Phỉ nhắm mắt lại, chẳng biết tại sao, khi ở cạnh Sở Tây Hàng, cô rất yên tâm. Ở bên cạnh anh, cô không suy nghĩ gì cả, chỉ muốn ôm lấy hắn, dựa sát vào anh, giao tất cả cho anh.
Lúc Lâm Phỉ Phỉ bị Sở Tây Hàng lay dậy, cô thấy mình đã mặc quần áo chỉnh tề, ngồi trên xe của Sở Tây Hàng. Còn xe của Sở Tây Hàng thì dừng trước cư xá nhà cô.
- Tây Hàng, sao anh biết em ở đây?
Lâm Phỉ Phỉ không khỏi kinh ngạc, nhìn bộ quần áo sạch sẽ mình mặc trên người. Có lẽ Sở Tây Hàng đã mặc cho cô lúc cô đang ngủ, sau đó bế cô ra xe. Một loạt động tác như vậy mà vẫn không làm cô tỉnh giấc, có thể thấy anh đã dịu dàng đến mức nào.
[/CHARGE]