TÔN THƯỢNG
Tác giả: Cửu Hanh
Chương 85: Ta chính là trọng tài
Nhóm dịch: BayNacThangVang thienthucac.com
Biên tập: thienthucac.com
Nguồn truyện: https://www.ranwena.com
Printable View
TÔN THƯỢNG
Tác giả: Cửu Hanh
Chương 85: Ta chính là trọng tài
Nhóm dịch: BayNacThangVang thienthucac.com
Biên tập: thienthucac.com
Nguồn truyện: https://www.ranwena.com
TÔN THƯỢNG
Tác giả: Cửu Hanh
Chương 86: Điên cuồng
Nhóm dịch: BayNacThangVang thienthucac.com
Biên tập: thienthucac.com
Nguồn truyện: https://www.ranwena.com
TÔN THƯỢNG
Tác giả: Cửu Hanh
Chương 87: Đập người
Nhóm dịch: BayNacThangVang thienthucac.com
Biên tập: thienthucac.com
Nguồn truyện: https://www.ranwena.com
TÔN THƯỢNG
Tác giả: Cửu Hanh
Chương 88: Tĩnh lặng
Nhóm dịch: BayNacThangVang thienthucac.com
Biên tập: thienthucac.com
Nguồn truyện: https://www.ranwena.com
d/g; 4/9... mình lên tam đường lai châu thăm anh bị nạn, tổ thi công dự án đứt cáp treo du lịch ranh giới tam đường - sa pa, sory đọc gia..
TÔN THƯỢNG
Tác giả: Cửu Hanh
Chương 89: Tử thần lấy mạng
Nhóm dịch: BayNacThangVang thienthucac.com
Biên tập: thienthucac.com
Nguồn truyện: https://www.ranwena.com
Chương 89: Tử thần lấy mạng
---
Nhìn thấy Mộc Đức trưởng lão bị quẳng xuống đất da tróc thịt bong, giờ khắc này, tất cả mọi người rốt cục ý thức được Cổ Thanh Phong đáng sợ đến bực nào, nếu như trước đó bọn hắn còn ôm một tia hy vọng, như vậy giờ khắc này, tất cả mọi người không còn ý nghĩ này nữa, chỉ có tuyệt vọng, chỉ có sợ hãi.
Đây chính là Mộc Đức trưởng lão a, một người tu luyện hơn bảy trăm năm kim đan chân nhân a!
Đơn giản, bị hắn đạp một cước da tróc thịt bong!
Như thế, ai còn dám có ý nghĩ xấu nữa?
Còn có may mắn gì đây?
Còn dám hy vọng may mắn gì nữa?
Không có! Tuyệt đối không có! Một tia cũng không có.
Khi Mộc Đức trưởng lão bay ngang ra ngoài, trong tràng có mấy người bị dọa tê liệt tại chỗ, là Mộ Tử Bạch, Lý Xán, Lý Sâm, Vân Hồng, Diệp Hủy... Bọn hắn trước đó đều có khúc mắc với Cổ Thanh Phong, vừa rồi cũng ôm lấy một tia may mắn, bây giờ không còn, triệt để tuyệt vọng, mặt xám như tro, co quắp trên mặt đất, giờ khắc này bọn họ cũng rốt cục ý thức được mình trước kia đã ngu xuẩn cỡ nào, ngu xuẩn đến mức đi khiêu khích Cổ Thanh Phong.
- Khục! Khục!
Nơi xa, Mộc Đức trưởng lão ôm lấy lồng ngực, cố nén đau đớn toàn thân, đứng lên run run rẩy rẩy, chỉ vào Cổ Thanh Phong, muốn nói cái gì đó.
Lúc này, Cổ Thanh Phong luôn im lặng đứng giữa trời đột nhiên mở miệng, chỉ vào Mộc Đức trưởng lão, trầm giọng nói:
- Ngươi còn dám cử động, lấy mạng ngươi!
Mộc Đức cũng không dám động.
- Quỳ xuống cho ta!
Cổ Thanh Phong quát một tiếng, tiếng như kinh lôi, âm như chớp giật, đinh tai nhức óc, uy lực một tiếng quát, chấn cho Mộc Đức thất khiếu chảy máu, phù một tiếng, quỳ trên mặt đất.
Tĩnh.
Tĩnh vô biên không một âm thanh.
Trong tràng màng nhĩ mọi người oanh minh, một âm uy của Cổ Thanh Phong quanh quẩn trong đầu của bọn họ, vung không được, xua không đi.
Nhân Đức trưởng lão cũng bị âm chấn không nhẹ, bị hù run rẩy, cảm thấy lỗ tai hơi khác thường, lặng lẽ sờ thử, không xem không biết, xem thấy có máu, ngẩng đầu nhìn mọi người, phát hiện tất cả mọi người đều chảy máu tai... Đều tràn máu tươi.
Trời ạ!
Nhìn thấy một màn này, Nhân Đức suýt ngạt thở, kém chút nữa bất tỉnh.
Cũng không biết trải qua bao lâu, không có ai biết, tất cả mọi người quên đi thời gian.
Cổ Thanh Phong hạ xuống mặt đất, ánh mắt nhìn về phía Phi Tuyết.
Phi Tuyết quỳ ở nơi đó, run rẩy, tóc tai bù xù, máu me khắp người, đầu tóc chảy máu.
Nàng không chết, cũng không hôn mê.
Cũng không phải nàng mạnh mẽ ý chí kiên định, mà là Cổ Thanh Phong không làm nàng chết, không để nàng hôn mê, mọi việc phát sinh trong tràng nàng đều biết nhất thanh nhị sở, chỉ là sự sợ hãi của nàng so bất luận kẻ nào là mãnh liệt nhất.
Khi Cổ Thanh Phong đi về phía nàng, Phi Tuyết tựa như nghe thấy bước chân của tử thần.
- Cứu... Cứu ta...
Cứu?
Ai dám cứu?
Ai có thể cứu?
Không có người cứu.
- Phụ thân ta là Cửu Hoa đồng minh...
Nàng lôi thân phận phụ thân của mình ra đỡ, khiêng cả Cửu Hoa đồng minh, nhưng lời còn chưa dứt, Cổ Thanh Phong đã vả cho một cái.
Chỉ một chưởng, đánh cho Phi Tuyết gãy cổ, đầu nằm trên bờ vai, há hốc mồm, không dám nói thêm câu nào.
- Phí Khuê.
Cổ Thanh Phong kêu gọi tên tuổi Phí Khuê.
Phí Khuê khẽ giật mình, ngẩng đầu, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, run giọng hỏi:
- Công... Công tử gia, tiểu nhân... Tiểu nhân ở đây.
- Đem văn thư nàng vừa ghi chữ đồng ý ra đây.
Phí Khuê vội vàng tìm ra bản giấy tờ vừa rồi Phi Tuyết đã ghi chữ, sau đó run rẩy đưa cho Cổ Thanh Phong.
Cổ Thanh Phong cầm nhìn một chút, đưa đến trước mặt Phi Tuyết, nói:
- Thấy rõ chưa, đây là chữ của ngươi đã ghi.
Văn tự...
Hắn muốn... Muốn bắt đầu lấy mạng hay sao?
- Không phải ngươi vẫn luôn muốn biết ta không khách khí sẽ như thế nào hay sao? Hiện tại ta sẽ nói cho ngươi biết.
Cổ Thanh Phong khoát tay,
Tờ văn tự bị hút vào lòng bàn tay, sau đó một bàn tay của hắn chụp lên đầu Phi Tuyết, một trận giòn vang lốp bốp, như âm thanh xương vỡ vụn, ngay sau đó, Phi Tuyết tựa như một bãi bùn nhão sõng xoài trên mặt đất.
Một chưởng.
Kinh mạch đều đứt gãy.
Linh căn tán loạn, đan điền vỡ vụn, xương cốt toàn thân vỡ nát.
- Lưu ngươi một mạng, sau này nằm ở trên giường, nghĩ rõ ràng vấn đề này.
Cổ Thanh Phong xoay người, nói tiếp:
- Lấy văn tự Quảng Nguyên đã ghi cho ta.
Phí Khuê đưa tới.
Quảng Nguyên nghe xong, bị dọa tranh thủ thời gian từ dưới đất bò dậy, quỳ trên mặt đất, cầu xin tha thứ:
- Ta. . . Ta sai rồi! Ta cầu xin tha thứ! Hãy buông tha ta. . . Buông tha ta đi!
Cổ Thanh Phong khoát tay, Thanh Minh Phong Huyệt Qua xuất hiện, Quảng Nguyên bị hút tới.
- Ta đã cho ngươi cơ hội, mà lại không chỉ một lần, chính ngươi không biết quý trọng.
Nơi đây, Cổ Thanh Phong như là tử thần lấy mạng, cánh tay nâng lên, lòng bàn tay giữ giấy, một bàn tay chụp lên đỉnh đầu Quảng Nguyên, một trận giòn vang lốp bốp, toàn thân gân cốt kinh mạch đều đứt gãy, sõng xoài trên mặt đất, như bùn nhão.
- Còn ngươi! Mộc Đức! Quay lại đây!
Cổ Thanh Phong khoát tay, Mộc Đức bị một đạo Thanh Minh Phong Huyệt Qua hút tới.
- Đây là chữ của ngươi đã ghi, thấy rõ chưa!
Một bàn tay hạ xuống, gân cốt kinh mạch đều đứt gãy, Tử Phủ đan điền tán loạn, kin đan của Mộc Đức cũng hóa thành hư không, một thân tu vi đều tán loạn biến mất, chỉ có linh căn còn lưu lại.
- Cũng lưu ngươi một mạng, sau này nằm ở trên giường, dựa vào linh căn của ngươi mà sống đi!
Chết chưa?
Không.
Dù là Phi Tuyết, Quảng Nguyên hay là Mộc Đức, ba người đều không chết, họ còn sống, nhưng cũng chỉ còn lại hơi thở, tu vi bị phế, kinh mạch toàn thân đứt gãy, cuối cùng cả đời chỉ có thể nằm ở trên giường, muốn động cũng khó.
Điều này so với cái chết còn đáng sợ hơn!
Hắn lấy mạng, cầm từng tờ văn tự ghi chữ đồng ý để lấy mạng.
Những ai trong tràng đã từng ghi chữ đồng ý trên giấy đều bị hù hồn phi phách tán, nhao nhao nhún người vọt lên thoát đi.
- Ta nói rồi, hôm nay nếu ta không gật đầu, không ai được rời đi, toàn bộ lăn xuống đây cho ta!
Cổ Thanh Phong quát một tiếng phách tuyệt, thanh thế to lớn, như kinh lôi nổ vang cuồn cuộn tận chân trời, trong nháy mắt đã chấn cho những ai có ý đồ thoát ly đều ngã xuống đất, từng người miệng mũi phun máu.
Cổ Thanh Phong khoát tay, hút năm người dẫn đầu chạy trốn đến trước mặt, năm người này ai cũng bẩn thỉu, áo quần rách nát, khói đen toàn thân, chính là năm người Lý gia.
- Yêu ma ngươi dám! Lý gia chúng ta...
Một người cố gắng giãy dụa, lời còn chưa dứt, Cổ Thanh Phong đã xòe một bàn tay chụp lên đỉnh đầu của hắn, chụp nhấn khiến hắn quỳ trên mặt đất!
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Ngay sau đó bốn người khác cũng không kịp hừ tiếng nào, bị hắn chụp quỳ trên mặt đất.
Cổ Thanh Phong quét mắt nhìn năm người, cầm văn tự ghi chữ trong tay, nói:
- Ai đã viết chữ, ta biết, ngươi cũng biết, bên trên thư bản viết cái gì, ngươi biết, ta cũng biết, một bản một cái mạng, toàn bộ các ngươi thiếu ta một mạng, chỉ là. . .
Lời nói xoay chuyển, Cổ Thanh Phong trầm tĩnh nói tiếp:
- Chỉ là, hôm nay ta lưu các ngươi một mạng, nhưng cũng chỉ hôm nay mà thôi, sau này ai dám tới phạm, tới một người ta giết một người, đến mười người ta giết mười người, đến nhiều ít ta giết nhiều ít, không chút lưu tình!
Trong tập giấy ký Cổ Thanh Phong tìm ra chữ viết của năm nguời Lý gia, ném một tờ giấy lên phía trước mặt một người, một bàn tay chụp xuống đầu, một người Lý gia gân cốt đứt gãy.
- Ta chẳng cần biết ngươi là ai.
Lại một bàn tay chụp xuống! Một người gân cốt toàn thân đứt gãy.
- Không cần biết ngươi ở gia tộc nào bang phái gì, hay là đồng minh gì!
Ầm! Lại một bàn tay chụp xuống, người Lý gia thứ ba gân cốt đứt gãy, người như một bãi bùn nhão.
- Cho dù cha ruột của ngươi là Thiên Vương lão tử, cho dù hậu trường của ngươi là tiên triều, ta cũng giết không tha!
Ầm!
Người Lý gia thứ tư gân cốt đứt gãy, người như bùn nhão!
- Là cảnh cáo cũng tốt, là uy hiếp cũng được, ta chỉ nói lần này, cũng là lần cuối cùng, các ngươi nghe hay không nghe, đó là chuyện của các ngươi, ta không muốn biết.
Cổ Thanh Phong ném tờ giấy cuối cùng có ghi hai chữ đồng ý của người Lý gia, tiếp tục nói:
- Nhưng mà có một điều các ngươi phải nhớ kỹ, hôm nay các ngươi có thể đứng, là ta để cho các ngươi đứng, các ngươi có thể sống sót, cũng là ta để các ngươi sống sót, đừng không biết tốt xấu!
Một chưởng hạ xuống!
Một chưởng này, người Lý gia cuối cùng gân cốt không đứt gãy, bởi vì một chưởng đó của Cổ Thanh Phong đã chấn nát nhục thân người Lý gia này, đích thật là vỡ nát, huyết nhục văng tung tóe. . .
..........
d/g; trở lại phục vụ..
......
8/9.
d/g; sin lôĩ mình say vì tình... ko ra truenj dc
TÔN THƯỢNG
Tác giả: Cửu Hanh
Chương 90: Ai đắc ý
Nhóm dịch: BayNacThangVang thienthucac.com
Biên tập: thienthucac.com
Nguồn truyện: https://www.ranwena.com
Chương 90: Ai đắc ý
---
Cổ Thanh Phong rời đi.
Rất trầm tĩnh.
Khi hắn đến thí luyện đã mặc bộ quần áo trắng tinh, lúc về vẫn bộ dạng cũ, quần áo không nhiễm một hạt bụi, lúc hắn đến thần sắc bình tĩnh, lúc đi về vẫn như cũ, ngay cả một sợi tóc cũng không loạn.
Hắn không thay đổi nhưng sân thí luyện lại thay đổi, đám chưởng lão phụ trách xét duyệt cũng thay đổi.
Đài thí luyên vốn trang trọng giờ phút này đã biến thành một đống phế tích.
Người Lý gia vốn ngang ngược càn rỡ hiện giờ không chết thì phế.
Đệ tử thân truyền cửu điện vốn cuồng ngạo kiêu căng bị đánh tê liệt trên mặt đất đến hiện tại còn chưa đứng dậy được.
Đám chấp sự trưởng lão vốn có thân phận cao quý, tu vi cao thâm đều biến thành đám bùn nhão, không cách nào động đậy, dù một ngón tay cũng không được.
Còn những khách khanh của Vân Hà phái, hoặc là bị hù dọa tê liệt trên mặt đất, hoặc là thất khiếu chảy máu, hôm mê sâu, hoặc là da tróc thịt bong bốc lên khói đen toàn thân...
Không ai nghĩ tới chuyện một cuộc khảo hạch thí luyện tốt đẹp lại biến thành dạng này.
Giờ khắc này cũng không có người để ý những thứ đó, bọn họ chỉ biết đờ đẫn ngẩn người, trong đầu đều là hình ảnh Cổ Thanh Phong hung hãn bá đạo, cùng những câu nói lãnh khốc phách tuyệt và những thủ đoạn kinh thế hãi tục không thể tưởng tượng.
Một cái chớp mắt thu nạp lượng lớn linh khí Viêm Dương.
Một hơi luyện hóa tinh thạch Thanh Quy cứng rắn.
Một mắt nhìn qua đã thi xuất hai mươi bộ tiên nghệ ở cảnh giới đại viên mãn.
Một cước đạp cho người đã tu luyện bảy tám trăm năm kim đan chân nhân tê liệt trên mặt đất.
Một chiêu đánh vào hư không, bạo liệt giữa trời, đánh tan hai ba mươi vị Tử Phủ chân nhân.
Uy âm một tiếng như kinh lôi nổ vang cả vùng trời, chấn cho hơn trăm người rơi xuống.
Quá điên cuồng, cũng quá kinh khủng.
Điên cuồng đến mức cho dò tận mắt nhìn thấy, cũng có cảm giác không thể tưởng tượng.
Kinh khủng đến nỗi khi Cổ Thanh Phong đã rời đi, đám người trong tràng vẫn ngẩn người, không dám động, không dám cất tiếng, thậm chí không dám thở mạnh.
Quả nhiên là gió không thổi chẳng ai thấy mát, một khi bão bùng thì cảnh tượng thê thảm.
...
Chuyện tình phát sinh ở Vân Hà phái người biết cũng không nhiều, thậm chí rất nhiều khách khanh đã không tới tham gia, bởi vì ngày hôm nay tại Thanh Dương địa giới còn có một đại sự, đó chính là, hôm nay là ngày Hồng lão gia tử xuất quan.
Hồng lão gia tử là lão tiền bối đức cao vọng trọng ở Thanh Dương địa giới, tu luyện ngàn năm, cũng là một trong số ít lão tiền bối tu luyện ngàn năm ở Thanh Dương địa giới.
Tuy đã lập được chân thân, mở được Tử Phủ, tu ra kim đan, tốc độ già yếu của thân thể sẽ rất chậm, nhưng điều này cũng không đại biểu cho việc tu ra kim đan liền có thể trường sinh, phải biết tu hành vốn là chuyện nghịch thiên, thời gian lâu dài, sẽ gặp phải lôi kiếp.
Mà thứ gọi là lôi kiếp, cũng là một loại thọ kiếp.
Người tu hành coi trọng chuyện trải qua chín kiếp.
Thọ kiếp cũng không ngoại lệ, phàm là người tu luyện hơn chín ngàn năm, đều sẽ gặp phải thọ kiếp.
Đại bộ phận kim đan chân nhân luôn cẩn thận từng li từng tí, cuối cùng cũng không thể tránh thoát thọ kiếp, đương nhiên, cũng có người có thể vượt qua thọ kiếp đó, Hồng lão tiền bối chính là người thứ nhất.
Thời gian tu luyện của lão tiền bối lâu dài, giao thiệp rộng, vào giờ xuất quan, tự nhiên có không ít người đến chúc mừng.
Rất nhiều người vì chúc mừng mà đã đến dưới chân núi trước đó mấy ngày, Hỏa Đức cũng đến trước một ngày.
Hồng lão tiền bối tại Thanh Dương địa giới có địa vị rất cao, nếu có thể đạt được sự ủng hộ của y, chuyện của Vân Hà phái sẽ dễ làm hơn nhiều, nói thật, Hỏa Đức cũng không đòi hỏi lão tiền bối ra mặt hỗ trợ, hắn chỉ cần lão gia tử không đứng về phía Thủy Đức hay Kim Đức là được.
Chỉ là đã đợi tới đợi lui, chờ đợi cho đến xế chiều, một người đệ tử của lão tiền bối nói hôm nay lão không tiếp khách, nói ngày sau chính là đại thọ ngàn năm của lão gia tử, đến lúc đó sẽ mở tiệc chiêu đãi mọi người.
Đối với Hỏa Đức mà nói chuyện này xem như là một chuyện không xấu nhưng cũng không được tốt lắm.
Không tính xấu là bởi vì lão tiền bối đã không tiếp khách, như vậy Thủy Đức cùng Kim Đức cũng sẽ không có cơ hội.
Không được tốt lắm là bởi vì hắn đã đến đây mất một chuyến vô ích, đương nhiên, nếu như không có chuyện quan trọng khác, đến hay không đến, Hỏa Đức cũng không quan tâm, mấu chốt là mặc dù hắn chờ đợi ở chỗ này, nhưng trong lòng luôn lo âu chuyện sự ở Vân Hà phái.
Không biết Cổ tiểu tử khảo hạch như thế nào rồi.
Hỏa Đức cũng không lo lắng Cổ Thanh Phong không thông qua khảo hạch, hắn biết khảo hạch đối với Cổ Thanh Phong mà nói cũng dễ dàng như chuyện thả cái rắm vậy, điều chân chính khiến hắn lo lắng chính là sợ rối loạn, sợ Cổ Thanh Phong không làm việc theo điều lệ, sợ có ai đui mù làm hắn bực tức...
Hỏa Đức không ngốc, hắn biết bọn Mộc Đức nhất định sẽ cố ý làm khó dễ Cổ Thanh Phong.
Cho nên lúc gần đi hắn đã dặn đi dặn lại để Cổ Thanh Phong làm việc theo điều lệ, có thể nhẫn thì nên nhẫn, vì thế, sau đó hắn còn đi một chuyến nói với sư huynh Nhân Đức của mình, nghĩ rằng có Nhân Đức chủ trì đại cục, đám Mộc Đức coi như làm khó dễ, hẳn cũng không xảy ra chuyện loạn gì lớn, chỉ là, hết thảy mọi việc tiền đề là Cổ tiểu tử có thể nhẫn nhịn.
Vạn nhất tiểu tử đó nổi lên...
Sợ rằng Nhân Đức cũng...
Ai!
Hi vọng đừng sảy ra loạn ẩu gì.
Hỏa Đức vừa muốn ngự kiếm chạy trở về, sau lưng liền truyền đến một giọng nói âm trầm.
- Sư đệ, xem ra lần này ngươi phí công một chuyến rồi.
Quay người nhìn lại, là một lão giả thân hình cao gầy, lão giả sắc mặt âm trầm, khóe môi nhếch lên ý cười, bàn tay vuốt vuốt hai viên bi óng ánh long lanh, chính là sư huynh của hắn, Kim Đức chân nhân.
- Một chuyến tay không chính là ngươi mới phải.
Hỏa Đức cười lạnh một tiếng, nói:
- Lão tử tới cũng không phải mời Hồng lão tiền bối hỗ trợ.
- Ha ha... Nói thực là êm tai.
Lúc này, lại có một lão giả đi tới.
- Hai vị, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.
Lão giả này lưu lại chòm râu dê, ngoài cười nhưng trong lòng không cười, tạo cho người ta một cảm giác rất gian trá, không ai khác, chính là Thủy Đức chân nhân, hắn nhìn Kim Đức, lại nhìn Hỏa Đức, cười nói:
- Ba người sư huynh đệ chúng ta đã lâu rồi không chạm mặt nhau nhỉ... Lần này mặc dù không thể nhìn thấy Hồng lão tiền bối, nhưng mà có thể nhìn thấy hai người cũng coi như không đi uổng chuyến này a.
Nhìn thấy Thủy Đức, Kim Đức liền châm chọc nói:
- Ta tưởng là ai, hóa ra là Cửu Hoa đồng minh Thủy Đức chân nhân!
- Người thường đi chỗ cao, nước chảy chỗ trũng, Cửu Hoa đồng minh hùng bá tứ phương địa giới, trong đó cao thủ nhiều như mây, chấp hơn trăm môn phái, chưởng hơn vạn bang hội, ta thấy hai người chớ có chấp mê bất ngộ nữa.
Thủy Đức cũng không để ý, vuốt vuốt chòm râu dê dưới cằm, cười nói:
- Các ngươi đấu không lại ta, vị trí chưởng trữ Vân Hà phái tất nhiên sẽ rơi vào tay ta.
- Thật sao?
Kim Đức cười lạnh.
- Vậy thì ta sẽ rửa mắt mà nhìn.
Hỏa Đức lười nhác nghe hai người bọn họ ở chỗ này nói nhảm, đang muốn rời đi, Thủy Đức lại hô tên hắn.
- Tên phản đồ, kêu lão tử làm cái gì!
So với Kim Đức, Hỏa Đức rất khó chịu Thủy Đức, Kim Đức vì tư dục của bản thân mà dòm ngó chưởng trữ Vân Hà phái, Thủy Đức lại làm chó săn cho Cửu Hoa đồng minh, cho nên, khi nói chuyện với Thủy Đức, Hỏa Đức tự nhiên không khách khí.
Thủy Đức tựa hồ cũng không tức giận, vẫn luôn vuốt vuốt chòm râu dê, cười nói:
- Sư đệ à, ba người chúng ta thật vất vả mới gặp mặt một lần, chưa tâm sự gì đã chuẩn bị đi rồi sao?
Nói xóng, Thủy Đức đột nhiên cười một tiếng, rồi hình như nhớ ra cái gì đó, nói tiếp:
- Ha! Ta lại quên mất, hôm nay tên họ Cổ đó tham gia thí luyện khảo hạch nha? Thấy bộ dáng gấp gáp của ngươi, chẳng lẽ lo lắng hắn không thể thông qua hảo hạch hay sao?
Không đợi Hỏa Đức đáp lại, Thủy Đức lại cười đắc ý:
- Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, sư đệ, ngươi từ nhỏ đã không an phận, từ trước đến nay làm việc đều qua loa, ngươi cũng không suy nghĩ một chút, Vân Hà phái chúng ta có nhiều chấp sự trưởng lão đều là người của Kim Đức sư huynh, hắn sẽ để Cổ Thanh Phong kia thông qua khảo hạch hay sao?
Kim Đức đứng ở bên cạnh, vuốt vuốt hai viên bi, không chút hoang mang nói:
- Người của ta dù nhiều, cũng không sánh bằng Cửu Hoa đồng minh sau lưng ngươi!
- Vậy cũng chưa hẳn, nếu bàn về chuyện thu mua lòng người, ta không sánh bằng sư huynh ngươi a, không nói Vân Hà phái chúng ta, có hơn nửa gia tộc bang phái ở Thanh Dương địa giới đã bị ngươi lôi kéo, thật sự để sư đệ này bội phục vạn phần rồi!
- Hừ!
Kim Đức hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt lại.
Đối diện, Hỏa Đức nhìn qua Thủy Đức, lại nhìn Kim Đức một chút, cười lạnh nói:
- Nói cho các ngươi biết, tốt nhất hãy thu tay lại cho lão tử, không thì các ngươi sẽ có ngày khóc.
- Ồ? Làm sao lại phải khóc?
Thủy Đức hơi trầm mặt, hỏi:
- Xem ra ngươi rất tin tưởng Cổ tiểu tử đó.
- Các ngươi chờ xem đi.
Dứt câu, Hỏa Đức nhún người rời đi.
- Ha ha...
Nhìn bóng lưng Hỏa Đức rời xa, Thủy Đức vân vê sợi râu dưới cằm, dường như có chút nghi hoặc.
Kim Đức cũng nhíu mày trầm tư, nhìn sang Thủy Đức bên cạnh, hỏi:
- Sư đệ, ngươi có biết Hỏa Đức tìm tới Cổ tiểu tử kia có thân phận thế nào không?
- Làm sao?
Thủy Đức mỉm cười, hỏi:
- Ngươi sợ?
- Buồn cười! Ta sao phải sợ?
Kim Đức khinh thường nói:
- Một phế vật Trúc Cơ thất bại, chẳng lẽ còn có thể tạo ra bọt nước gì hay sao?
- Cũng đứng...
Thủy Đức cũng không đặt chuyện này ở trong lòng, cười nói:
- Nhưng mà sư huynh, nhìn trên phần tình cảm năm xưa, ta lại khuyên ngươi một câu, từ bỏ đi, ngươi đấu không lại ta, càng đấu không lại Cửu Hoa đồng minh, nếu ngươi chịu từ bỏ...
Thủy Đức đang nói, Kim Đức liền xùy cười một tiếng, nói chặn:
- Cuối năm nay chính là kỳ hạn trăm năm, đợi ba vị sư thúc xuất quan, ngươi tự nhiên sẽ biết ai nên từ bỏ.
..........
TÔN THƯỢNG
Tác giả: Cửu Hanh
Chương 91: Sợ hãi
Nhóm dịch: BayNacThangVang thienthucac.com
Biên tập: thienthucac.com
Nguồn truyện: https://www.ranwena.com
TÔN THƯỢNG
Tác giả: Cửu Hanh
Chương 92: Tâm sự
Nhóm dịch: BayNacThangVang thienthucac.com
Biên tập: thienthucac.com
Nguồn truyện: https://www.ranwena.com
Chương 92: Tâm sự
---
Hỏa Đức cảm thấy giật mình trong lòng, nhịn không được sợ run cả người, sau đó xoay người, trưng khuôn mặt tươi cười, nói.
- Nha, tổ tông, nghỉ ngơi à?
Vừa nói, Hỏa Đức đi đến bên cạnh Cổ Thanh Phong rót một ly rượu ngon, nháy mắt với Phí Khuê, ra hiệu cho hắn xéo đi.
Phí Khuê gật gật đầu, biết lão gia tử bảo mình rời đi, hắn thận trọng chào một câu, khi Cổ Thanh Phong nằm ngửa trên ghế xích đu khoát khoát tay, Phí Khuê như một làn khói vắt chân lên cổ chạy xa, sợ bị gọi trở lại.
- Hỏa Đức à.
Cổ Thanh Phong vểnh chân bắt chéo, cũng không mở mắt, hỏi:
- Ngươi thấy ta là người thế nào? Có được tính là một người tốt hay không?
Hỏa Đức khẽ giật mình, dường như không nghĩ tới Cổ Thanh Phong lại đột nhiên hỏi mình như thế, một vấn đề cổ quái.
Có được tính là một người tốt hay không?
Ta phỉ nhổ!
Nếu ngươi là người tốt, vậy trên đời này đã không có người xấu rồi.
Đương nhiên, những lời này cũng chỉ có thể ngẫm nghĩ trong lòng, Hỏa Đức không dám nói ra, chí ít giờ khắc này đối mặt Cổ Thanh Phong đang có tâm tình khó chịu, hắn không dám nói thẳng trước mặt.
- Cổ tiểu tử, lời này còn phải nói nữa sao? Tiểu tử ngươi đích thật là người tốt.
- Ha ha...
Cổ Thanh Phong lắc đầu cười cười, lúc này mới mở mắt ra, ngồi dậy, nâng một chén rượu ngon, uống một hớp, không mặn không nhạt nói:
- Chuyện liên quan tới sân thí luyện...
- Nên giết!
Cổ Thanh Phong vừa mở miệng, Hỏa Đức nhanh nhảu đoạt trước một bước:
- Giết tốt! Lão phu đã sớm muốn làm thịt đám ranh con kia rồi, hừ! Một đám không biết chết sống, bại hoại của Vân Hà phái, nên giết!
- Ha ha..!
Cổ Thanh Phong nhịn không được cười, nhìn Hỏa Đức ra mặt giận dữ, hắn khoát tay, nói:
- Được rồi, không cần giả trang với ta làm gì, ta biết trong lòng ngươi khẳng định đang mắng nhiếc...
Hỏa Đức vội lắc đầu phủ nhận:
- Tổ tông à, ta nào dám! Không có! Tuyệt đối không có! Nếu ta dám mắng thầm ngài, ta chính là vương bát đản!
- Nếu câu nói này hiệu dụng, năm trăm năm trước ngươi đã sớm là con rùa già rồi.
- Ta...
- Được rồi.
Có lẽ nằm nghỉ mệt mõi, Cổ Thanh Phong đứng dậy duỗi lưng, xương cốt trên người vang lên một trận lốp bốp, nói:
- Ta biết phía sau Mộc Đức, Quảng Nguyên, Phi Tuyết đều có gia tộc bang phái ủng hộ, mặc kệ là đả thương hay giết bọn hắn, đối với Vân Hà phái đều là một loại tổn thất, trên thương kinh, trên tài nguyên, trên nhân mạch... Những thứ này Vân Hà phái đã cố gắng chắt góp xây dựng, trong thời gian ngắn không cách nào tích lũy ra được.
Hả?
Hỏa Đức thật không nghĩ tới Cổ Thanh Phong lại đột nhiên nói ra những lời này, trong lúc nhất thời hắn đoán không ra ẩn ý gì.
- Ta biết ngươi luôn dặn ta phải tận lực làm việc dựa theo điều lệ, thứ nhất là không muốn tổn thất đến những lợi ích giao thương của Vân Hà phái, thứ hai, cũng vì suy nghĩ cho ta, có phải ngươi một mực lo lắng thân phận của ta sẽ lộ ra ánh sáng hay không, đến lúc đó có thể sẽ dẫn người tiên triều đến đây...
- Cổ tiểu tử, ngươi...
Hỏa Đức có chút ngạc nhiên, trên thực tế Cổ Thanh Phong nói không sai, Hỏa Đức luôn khuyên hắn làm việc theo điều lệ, có lẽ một phần không muốn tổn thất đến quan hệ lợi ích của Vân Hà phái, nhưng phần nhiều chính là lo lắng thân phận Cổ Thanh Phong bị lộ ra ánh sáng, đến lúc đó coi như không xong...
- Ta lại không phải người ngu, sao lại nhìn không ra chút chuyện ẩn ở bên trong lời của ngươi.
Cổ Thanh Phong vuốt vuốt cổ, ngửa đầu nhìn mặt trời, nói:
- Chỉ là, sự lo lắng của ngươi là dư thừa, những năm nay nhục thể của ta không thương thì chết, phế phế, tàn tàn, trước sau riêng số lần trọng tổ nhục thân đã có mười mấy lần rồi, số lần rèn luyện đếm mãi không hết, giữa thiên địa, nếu ta không nói, không ai có khả năng biết ta là ai.
- Ngươi có thể giấu giếm được người trong thiên hạ, vậy ngươi giấu được thiên đạo không? Lão thiên gia nếu biết ngươi còn sống... Khi đó tiểu tử ngươi chẳng phải sẽ...
- Lão thiên gia nếu không buông tha cho ta, ngươi cảm thấy ta tránh được không?
Ngồi trở lại ghế tựa, Cổ Thanh Phong rót cho mình một chén rượu, lại rót cho Hỏa Đức một chén, đưa cho lão, nói tiếp:
- Số phận đã định, lão thiên gia nếu không buông tha cho ta, vậy để lão ta đến đây đi, đánh thắng được ta sẽ đánh, đánh thua thì chạy, chạy không được lại nói tiếp... Lão ta còn có thể làm gì ta nữa?
Thấy Hỏa Đức im lặng, Cổ Thanh Phong lại nói:
- Không biết tâm tính của ngươi đã già... Hay là thế nào, ta phát hiện những ràng buộc trong lòng ngươi càng ngày càng nhiều, làm việc cũng sợ đầu sợ đuôi, tựa như chuyện sự của Vân Hà phái này, ngươi cảm thấy các loại tài nguyên này do các tiền bối Vân Hà phái các ngươi đã khổ sở gây dựng được, cho nên ngươi không muốn tổn hại chút nào.
- Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngươi trong cục, cũng ở trong đó, Vân Hà phái các ngươi đã sớm thối nát rồi, coi như ta giúp ngươi đoạt lại chưởng trữ, thì như thế nào? Vân Hà phái đã sớm thủng trăm ngàn lỗ, lâu dài, sớm muộn cũng sẽ diệt vong.
- Chuyện này. . .
Lời của Cổ Thanh Phong khiến cho Hỏa Đức không cách nào phản bác, hắn không phải không biết vấn đề này, chỉ là không muốn thừa nhận, cũng không muốn tiếp thu mà thôi.
- Không phá thì không xây được, phá rồi lại lập, quyết đoán, đáng giết thì giết, nên chém thì chém, nên diệt thì diệt, chỉ có như vậy, Vân Hà phái các ngươi mới có thể tiếp tục truyền thừa...
Hỏa Đức bĩu môi, nói:
- Tiểu tử ngươi đứng đấy nói chuyện không đau eo, người đều giết sạch, ai sẽ truyền thừa môn phái? Ai chấp chưởng môn phái? Ai duy trì giữ gìn môn phái?
- Vấn đề là thời gian mà thôi, ngươi yên tâm, ta đã đáp ứng giúp ngươi, trước lúc rời đi nhất định sẽ giúp ngươi giải quyết triệt để vấn đề này, giải trừ hậu hoạn lo lắng cho ngươi.
Cổ Thanh Phong có rất ít bằng hữu, hắn luôn coi Hỏa Đức vừa là thầy vừa là bạn, huống chi Hỏa Đức đã từng là ân nhân cứu mạng hắn, hắn cũng nhìn thấu, Vân Hà phái là ràng buộc của Hỏa Đức, chỉ có giúp hắn giải quyết chuyện này xong xuôi, Hỏa Đức mới có thể giải thoát, nếu không, đời này hắn sẽ bị Vân Hà phái níu giữ đến chết...
- Ngươi nói thật dễ nghe, đến lúc đó tiểu tử ngươi xoa đít bỏ chạy, lão tử muốn khóc cũng không có địa phương mà khóc...
- Nếu ngươi tin tưởng, ta sẽ giúp ngươi, nếu ngươi không tin, ta cũng không có cách nào.
- Ngươi...
Hỏa Đức nhìn chằm chằm Cổ Thanh Phong, có phần hoài nghi, hỏi:
- Thật hay giả?
- Rồi, coi như ta chưa nói...
- Từ đã! Tổ tông, tin tưởng ngươi được chưa.
Hỏa Đức ra mặt cầu xin hỏi:
- Nếu như dựa theo ngươi nói mà xử lý, vậy thì chờ đến lúc Kim Đức và Thủy Đức mang người tới, ngươi sẽ diệt bọn hắn một mẻ ư?
- Kim Đức và Thủy Đức?
Cổ Thanh Phong lắc đầu, nói:
- Bọn hắn sẽ không tới.
- Tại sao? Sao ngươi biết?
- Gia ta tốt xấu gì cũng đã bán tao(làm đĩ) một lần, hai người Kim Đức, Thủy Đức đều không phải người ngu, khi chưa hiểu rõ thân phận của ta, bọn hắn sẽ không hành động mạo muội.
Hỏa Đức cẩn thận suy nghĩ, bằng vào sự hiểu biết của hắn về Kim Đức và Thủy Đức, tựa hồ đúng là như thế, mặc kệ Kim Đức hay Thủy Đức, hai người là dạng người cẩn thận, bây giờ lại là thời khắc khẩn yếu, đột nhiên xuất hiện một người có thân phận thần bí thực lực kinh người, tất nhiên sẽ xáo trộn kế hoạch của hai người, nghĩ như vậy, Hỏa Đức dường như ý thức được điều gì, hỏi:
- Tiểu tử ngươi có phải đã sớm có kế hoạch tốt rồi đúng không? Cố ý chấn nhiếp bọn hắn trên sân thí luyện?
Cổ Thanh Phong nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến.
- Vậy thì bước kế tiếp nên làm cái gì?
- Nói nhảm, thừa dịp lúc này tranh thủ thời gian để chưởng môn sư huynh của ngươi xuất quan, trực tiếp tuyên bố truyền vị trí chưởng trữ cho ta, sau đó ta sẽ giúp ngươi làm chuyện nên làm.
- Vậy thì phải đợi đến cuối năm mới được.
- Ta luôn buồn bực, tại sao cần phải đợi đến cuối năm?
- Cuối năm mới đến kỳ hạn trăm năm, ba vị sư thúc của Vân Hà phái chúng ta mới xuất quan, chuyện chưởng trữ lớn như vậy, không được ba người bọn họ gật đầu khó mà thành, tiểu tử ngươi giết ai cũng được, nhưng không thể giết bọn hắn a, tốt xấu gì họ cũng là sư thúc của chúng ta... Nếu tiểu tử ngươi làm thịt bọn hắn, khi đó chúng ta thành cái gì chứ? Khi sư diệt tổ? Sẽ bị người kéo cột sống...
- Ba vị sư thúc của ngươi?
Cổ Thanh Phong nhíu mày hỏi:
- Là ba tên nào?
- Vân Hà tam lão...
- Vân Hà tam lão?
Cổ Thanh Phong cẩn thận ngẫm nghĩ, cảm thấy có phần quen tai, nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra được.
- Chính là... Chính là...
Hỏa Đức có chút khó khăn, cũng có phần xấu hổ, do dự một lát, mới ngượng ngùng nói:
- Là ba người lão gia tử năm xưa... Năm xưa... Năm xưa quỳ gối dập đầu trước mặt tiểu tử ngươi cầu ngươi xin tha thứ...
Ồ?
Nghe Hỏa Đức nói như vậy, Cổ Thanh Phong mới có chút ấn tượng, cười nói:
- Bọn hắn còn sống ư?
- Năm xưa, được tổ tông ngài khai ân hạ thủ lưu tình, ba người lão gia tử mới có thể sống đến bây giờ.
- Năm xưa sự kiện đó... Ta nhớ bọn hắn có nhiều người mà? Vân Hà phái các ngươi có ba tên, còn có sáu người khác, danh xưng cái gì nhỉ? Thanh Dương cửu đại tông sư... Ba người sư thúc của ngươi còn sống, sáu người khác đâu, đều không vượt qua thọ kiếp lần thứ nhất hay sao?
- Ngược lại, đều vượt qua thọ kiếp... Bây giờ ở Thanh Dương địa giới đều là lão tiền bối đức cao trọng vọng... Ngày hôm nay ta đã đi gặp một người trong số đó.
- Ai?
- Hồng lão gia tử...
- Hồng lão gia tử nào?
- Hồng Huyền chân nhân năm xưa... Chính là... Năm xưa... Năm xưa bị ngươi hù dọa đại tiểu tiện bài tiết không kiềm chế lão đầu nhi ấy...
..........
d/g; hôm qua ngày giỗ ông bác, gặp bạn tửu..
TÔN THƯỢNG
Tác giả: Cửu Hanh
Chương 93: Hậu trường
Nhóm dịch: BayNacThangVang thienthucac.com
Biên tập: thienthucac.com
Nguồn truyện: https://www.ranwena.com
TÔN THƯỢNG
Tác giả: Cửu Hanh
Chương 94: Thuyết luôn hồi
Nhóm dịch: BayNacThangVang thienthucac.com
Biên tập: thienthucac.com
Nguồn truyện: https://www.ranwena.com
Chương 94: Thuyết luôn hồi
Ban đêm
Ánh trăng có chút lờ mờ, gió đêm cũng có chút mát lạnh.
Vân Hà phái, một khu vườn.
Âu Dương Dạ lẳng lặng ngồi trên ghế, hai tay chống cằm, trên gương mặt xinh đẹp giống như thất thần ngây ngẩn phát ngốc.
Tiểu nha đầu tâm tình không tốt, xác thực nói có chút lộn xộn.
Cứ việc nàng một mực không thích sư phụ của mình, nhưng dù sao học Phi Tuyết chân nhân được hai năm, bây giờ Phi Tuyết chân nhân bị Cổ Thanh Phong đánh cho nửa chết nửa sống, tấm lòng tiểu nha đầu chưa nói tới bi thương, nhưng cũng có chút không được tự nhiên.
Chỉ là đó cũng không phải nguyên nhân khiến nàng ngẩn người.
Chân chính khiến nàng lâm vào thất thần chính là Cổ Thanh Phong.
Không biết thân phận? Nhục thân cường hãn? Ngộ tính không thể tưởng tượng nổi? kỳ kỹ thủ đoạn thần kỳ? Lực lượng kinh khủng?
Không!
Hết thảy đều không phải.
Những thứ đó nàng mặc dù hiếu kỳ, nhưng cũng chỉ là hiếu kì mà thôi, khiến nàng lâm vào trầm tư, nhịn không được thất thần chính là không biết vì cái gì từ người Cổ Thanh Phong nàng có cảm giác như từng quen biết.
Loại cảm giác này xuất hiện ba lần.
Lần đầu tiên là tại Hồng Diệp sơn cốc, lần thứ hai là lúc tranh đoạt thủ tịch mười hai viện, lần thứ ba là mấy ngày trước đây tại sân thí luyện khảo hạch.
Nàng không biết vì sao lại có loại cảm giác này, cũng không biết Cổ Thanh Phong đến tột cùng có địa phương gì để cho nàng cảm thấy đã từng quen biết, mà loại cảm giác này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, vì cái gì quen thuộc, nàng không biết, vì cái gì lạ lẫm, lại càng không biết.
Nàng không biết điều gì cả.
Chỉ là có loại cảm giác đó mà thôi, nhất là khi tận mắt nhìn thấy chuyện ở sân thí luyện khảo hạch, loại cảm giác này càng rõ ràng.
- Chẳng lẽ có quan hệ với giấc mơ của mình?
Âu Dương Dạ có một bí mật, nàng từ nhỏ đã có một cái giấc mơ kỳ quái, sở dĩ nói giấc mộng đó kỳ quái, là bởi vì mộng rất mơ hồ, rất phiêu miểu, cũng rất hỗn loạn, ở trong mơ nàng có cảm giác quen thuộc với Vân Hà phái, loại cảm giác đó khiến nàng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, cũng chẳng biết tại sao lại vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao nàng lại bái nhập Vân Hà phái tu hành, nàng chỉ muốn hiểu rõ nguyên nhân mình quen thuộc đối với Vân Hà phái, chỉ là hai năm qua đi, nàng đã đi khắp Vân Hà phái mỗi một góc ngách, nên quen thuộc thì quen thuộc, chỗ xa lạ thì vẫn lạ lẫm.
Thế nhưng những cái này có quan hệ gì với Cổ Thanh Phong chứ?
Mình có cảm giác quen biết với Vân Hà phái bởi vì từ nhỏ đã thấy nó trong mộng cảnh, nhưng trong mộng cũng không gặp Cổ Thanh Phong a.
Nghĩ như vậy, càng nghĩ càng mê hoặc, càng nghĩ càng mờ mịt.
Rất phiền.
Âu Dương Dạ từ trong Túi Trữ Vật móc ra cổ cầm bắt đầu đàn tấu, đàn chính là khúc nhạc Tiêu Hống Trần do Xích Tiêu quân vương sáng tạo.
Những năm gần đây mỗi khi phiền não, nàng chỉ biết đánh đàn.
Tiểu nha đầu thuở nhỏ đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, thư tịch âm luật nhạc nghệ xem qua rất nhiều, đàn nhạc khúc cũng không ít, nhưng chỉ ưa thích nhạc khúc của Xích Tiêu quân vương.
Mọi người đều biết, nhạc khúc của Xích Tiêu quân vương muốn đàn được huyền diệu, có thể đàn hoàn chỉnh được một nhạc khúc cần tạo nghệ âm luật rất cao.
Nhắc tới cũng kỳ, nhạc khúc của Xích Tiêu quân vương, Âu Dương Dạ chưa hề luyện tập, chỉ cần nghe xong nàng đã có thể đàn tấu, hơn nữa còn có thể đàn ra huyền diệu bên trong nhạc khúc, về phần nguyên nhân, chính nàng cũng không biết.
Dù sao cũng đàn, nhưng lại giống như đã luyện tập rồi, mấu chốt là, nhạc khúc của Xích Tiêu quân vương, nàng cũng không chủ động luyện tập, không luyện lần nào, chỉ cần nghe một lần đã đàn được.
Mỗi lần đàn xong bài nhạc Tiều Hồng Trần này, phiền não của nàng cũng sẽ không còn một mảnh.
Chỉ là lần này, chẳng biết tại sao, càng đàn càng loạn.
Bài nhạc Tiếu Hồng Trần này là một bài nhạc rất phức tạp, là hồi ức năm xưa của Xích Tiêu quân vương từ cảnh ly biệt của mình mà tạo ra, mỗi đoạn nhạc mỗi từ đều ẩn chứa tâm tình trải qua hồng trần thế tục của Xích Tiêu quân vương...
Loại nhạc khúc này vốn rất bình thản, chỉ vì hồi ức, chỉ vì ly biệt.
Vậy mà vào giờ phút này Âu Dương Dạ đàn tấu lại vô cùng lộn xộn, càng đàn tốc độ hai tay mười ngón càng nhanh, tiếng đàn không chầm chậm réo rắt, mà như lôi điện đan xen lốp bốp, rất gấp gáp, rất điên cuồng.
- Dạ nhi, hơn nửa đêm ngươi sao lại đàn nhạc khúc làm gì.
Âu Dương Phi Nguyệt vận áo bào trắng đi ra, có lẽ là vừa rồi đang nghỉ ngơi, trên gương mặt xinh đẹp còn có chút nhập nhèm, đi đến ban công, nhìn thấy Âu Dương Dạ tựa như ma đang điên cuồng gảy đàn.
Âu Dương Phi Nguyệt lập tức tỉnh ngủ, vội hô một tiếng gọi tên Âu Dương Dạ.
Không có người đáp lại.
Âu Dương Dạ tăng tốc độ đánh đàn, càng chơi càng thêm điên cuồng, chẳng biết tại sao, trong viện lập tức cuồng phong nổi lên bốn phía.
Nơi đây, tóc dài của Âu Dương Dạ tung bay, gương mặt xinh đẹp cũng trở nên âm tình bất định, đôi mắt dần dần nổi lên màu đỏ thắm, nàng tiếp tục điên cuồng đánh đàn, miệng nỉ non:
- Ta quên không được... Thật quên không được...
- Ha ha... Ngươi căn bản không biết ta là ai! Từ vừa mới bắt đầu ngươi đã không biết...
- Ha ha ha... Ngươi muốn biết ta là ai? Ngươi cũng chỉ nhớ rõ hiện tại ta, lại quên hết ta trước kia...
- Ngươi đã sớm quên ta trước kia, ngươi đã sớm quên...
- Mà ta lại không quên được ngươi...
- Năm đó ngươi rời đi, ngươi nói để ta chờ ngươi...
- Nhưng ngươi cũng không trở về... Ngươi không về...
Âu Dương Dạ nói đứt quãng, là cười chế nhạo, cử chỉ giống như người điên.
Đối diện, Âu Dương Phi Nguyệt nghe nàng nói mà nhíu chặt mày, ngạc nhiên hỏi:
- Dạ nhi! Ngươi đang nói mò nói mê sảng gì đó, không phải ngươi chơi đàn trở nên điên rồ rồi chứ? Ta sớm nói với ngươi đừng chơi nhạc của quân vương...
Âu Dương Phi Nguyệt đi qua muốn thuyết phục, đối diện, Âu Dương Dạ nhìn cũng không nhìn, cánh tay phải gảy dây đàn, tiếng đàn bạo phá thanh âm, ngưng giọng nói:
- Lăn ra ngoài!
Phốc!
Âu Dương Phi Nguyệt căn bản không biết chuyện gì xảy ra, chợt cảm thấy màng nhĩ oanh minh, thể nội khí huyết sôi trào, vội vận chuyển linh lực, lui lại không ngừng, dừng bước vừa muốn mở miệng, chỉ cảm thấy yết hầu ngòn ngọt, tràn ra một ngụm máu tươi, ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch, sợ hãi nói:
- Dạ nhi, ngươi làm sao... Ta là... Ta là cô cô của ngươi mà!
Ngồi ở trong lương đình, Âu Dương Dạ cũng không để ý tới Phi Nguyệt, tiếp tục đánh đàn, điên dại nói một mình.
- Hết thảy đều bắt đầu từ nơi này... Hết thảy hết thảy đều bắt đầu từ nơi này...
- Trở về không được, vĩnh viễn cũng không trở về được...
- Ta là ma. . . chờ các ngươi thành ma...
- Ta chờ ngươi chờ thành ma, ngươi vì cứu ta nghịch thiên thành ma... Ngươi không nợ ta, ta cũng không nợ ngươi...
- Không nên hỏi ta là ai! Ta vĩnh viễn sẽ không nói cho ngươi...
- Ta là ma, từ vừa mới bắt đầu chính là ma, ngươi cho rằng độ ta thành Phật? Tâm ta liền là phật? Ta là ma, trước kia là ma, hiện tại là ma, về sau cũng thế, vĩnh viễn mãi mãi là ma, ta muốn ngươi cả một đời nhớ kỹ ta vì chờ ngươi thành ma...
- Phật đạo không nhận ta là ma, ma đạo không nhận ta là phật... Ha ha ha...
- Không nên ép ta!
- Vĩnh viễn không nên bức ta! Ta nói ngươi không luân hồi, ta cũng sẽ không luân hồi, thiên đạo nếu muốn thẩm phán ngươi, ta sẽ cùng ngươi cùng một chỗ nghịch trời xanh... Ta giúp ngươi... Vĩnh viễn...
- Không nên ép ta... Ta sẽ không luân hồi...
- Ta đã nói... Ngươi không luân hồi, ta cũng sẽ không luân hồi...
..........
editter vs ...