+ Trả lời Chủ đề
Trang 1 của 21 1 2 3 11 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 10 của 312

Chủ đề: Chuyện Ma ở Tương Tây - tg Ngưng Mâu Thất Huyền Thương (Full)

Hybrid View

  1. #1
    Dịch Giả chenchen's Avatar
    Ngày tham gia
    Sep 2013
    Bài viết
    1,043
    Thanks
    22
    Thanked 2,240 Times in 971 Posts

    Chuyện Ma ở Tương Tây - tg Ngưng Mâu Thất Huyền Thương (Full)

    Chuyện Ma ở Tương Tây
    Tác giả: Ngưng Mâu Thất Huyền Thương

    Chương 1: Đón Hỉ Thần
    Người dịch: Chenchen
    Biên tập: thienthucac.com
    Nguồn truyện: qidian

    Trời tờ mờ sáng, trên nền trời xanh nhàn nhạt là những vì sao chưa kịp lặn, đất trời mờ ảo, giống như được đội một chiếc khăn voan bàng bạc.

    Cả thế giới tĩnh lặng như tờ, cái lạnh gần sáng tràn ngập trong không khí.

    Lưu lão tam ngáp một hơi dài, dụi đôi mắt còn đang ngái ngủ. Ông là người canh phu duy nhất còn lại ở thị trấn Quang Trang, sinh sống ở thị trấn cổ kính này đã bảy mươi năm, và làm công việc canh phu này đã năm mươi năm.

    *canh phu: người làm công việc gõ gậy trúc, hoặc chiêng trong đêm, để nhắc thời gian cho mọi người.

    - Coong! Coong! Coong! Coong! Coong! Coong! Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa!

    Lưu lão tam lấy lại tinh thần, gào lớn. Đi xong chuyến này, là coi như đã hoàn thành việc của ngày hôm nay, có thể về nhà ngủ một giấc ngon lành rồi. Đến chiều tìm Trương lão tứ và những người khác đánh Mạt Chượt, lấy lại số tiền thua tối qua.

    Thị trấn Quan Trang là cửa ngõ phía đông của Tương Tây, có thể gọi là một thị trấn cổ kính nghìn năm tuổi. Trung Quốc những năm chín mươi đang đúng lúc kinh tế phát triển nhảy vọt. Phần lớn thanh niên trong thị trấn đã đến miền duyên hải làm việc, khiến cho thị trấn nhỏ vốn đã không nhiều người giờ càng trở nên thưa thớt. Một trận mưa rả rích suốt đêm, khiến con đường hàng ngày bụi tung mờ mịt trông thật sạch sẽ, thỉnh thoảng, một chiếc xe đường dài vọt qua mang theo âm thanh nhộn nhạo, để lại ánh đèn hậu chiếu sáng những hàng quán hai bên đường.

    Đột nhiên, một con chó đen đang rũ tai xuống ngủ bật dậy, sủa vài tiếng, rồi bắt đầu quay xung quanh chỗ nó đứng như đang hoảng loạn, sau đó chạy thẳng về phía trước.

    - Loại chó chết!

    Lưu lão tam giật nảy mình bởi con chó đen chạy vọt ra, ông giơ chân đá lên người nó. Con chó đau hự một tiếng, rồi chạy mất.

    Đột nhiên phía đằng xa vang lên tiếng chuông sắc nét. Lưu lão tam vội dỏng tai nghe, nét mặt ngày càng nghiêm trọng, miệng lẩm bẩm:

    - Hừ, đã bốn, năm mươi năm nay không xuất hiện âm thanh này rồi, chẳng lẽ, chẳng lẽ lại có người bắt đầu làm trò đó rồi sao?

    - Phì phì phì, đại cát đại lợi, đại cát đại lợi.

    Lưu lão tam nói. Mặc kệ công việc còn chưa xong, ông khoác áo khoác lên, rồi rảo bước về nhà, biến mất trong màn sương mỏng manh cuối mùa thu.

    Tiếng chuông mỗi lúc một gần, cùng với đó là một âm thanh già nua vang lên:

    - Hỉ Thần quá cảnh, người quỷ lùi ra.

    Trong màn sương lờ mờ hiện ra bóng của ba người. Đi đầu là một ông già, da ngăm đen, sắc mặt hơi ác, mặc áo vải thô xanh, eo đeo một chiếc dây lưng đen. Mặc dù cuối thu sương rơi nhiều, nhưng ông vẫn chỉ đi một chiếc giày cỏ. Người đi giữa đội nón, che bằng khăn voan. Toàn thân người này mặc một bộ đồ trắng, như đồ của người chết, bộ dạng đi đứng cũng rất kỳ lạ, tay chân cứng ngắc, đi theo sau ông già. Cuối cùng là một đứa bẻ chỉ mười một, mười hai tuổi, mặc bộ quần áo thể dụng như bao đứa trẻ thời đó thích mặc, chỉ là eo cũng đeo một chiếc dây lưng đen, sau lưng đeo cặp sách.

    Điều kỳ lạ là, trong tay đứa bé bưng một chiếc bát ô tô màu trắng, hình như trong bát đựng đầy nước. Đứa bé đi cẩn thận đằng sau hai người, như sợ làm sánh nước trong bát ra ngoài.

    Trong tay ông già cầm một xấp giấy vàng dày, phía trên dùng một đồ vật nhọn hình đồng tiền chọc ra những lỗ nhỏ như xâu tiền. Đây chính là loại tiền âm phủ đặc biệt của Tương Tây. Ông già cầm nắm tiền tung lên trời, nói to:

    - Hỉ Thần quá cảnh, mua đường đi qua, phàm phu tục tử, đừng có lại gần, hãy mau quay về, nhập thổ vi an!

    Ông già dừng lại trước một căn nhà gỗ, ngây người nhìn:

    - Không ngờ, nhiều năm nay không gặp, đã xập xệ đến thế này rồi.

    Căn nhà gỗ này đã đổ nát đến độ không nhận ra tuổi của nó nữa. Mấy cây gậy trúc chống tạm thời, để tránh đổ sập. Hai cánh cửa lớn đóng chặt. Trước căn nhà là một chiếc lồng đèn phủ đầy bụi, ánh sáng lờ mờ. Trên chiếc biển nhập nhằng bốn chữ: “Nhà Khách Hỉ Thần”.

    - Nhiều năm như vậy rồi, không biết lão huynh đệ đó còn sống không. Ninh Nhi, con đi gõ cửa, nhớ cách ta dạy con đó.

    Đứa trẻ vâng một tiếng, cẩn thận đưa chiếc bát trong tay cho ông già. Nó bước lên trước, ưỡn ngực, hắng giọng, sang sảng nói:

    - Trời không nhận, đất không nhận, đông đến tây đi lại về đông, hôm nay mượn nhờ tiệm của người, gạch vàng thu vào trong tủ để.”

    Trong phòng không một tiếng động. Đứa trẻ nhìn ông già, lại nói thêm một lần nữa, tiếng lớn hơn lúc nãy. Nó gọi ba lần, trong phòng vẫn không có người đáp, sắc mặt ông già hơi thất vọng, nói:

    - Quả nhiên không còn ai nữa rồi. Chúng ta đi thôi.

    Dứt lời, ông già gõ một nhát vào chiếc chiêng, chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này, trong phòng vang lên âm thanh chậm chạp:

    - Trời muốn nhận, đất muốn nhận, đông đến tây đi lại về đông, người chết hóa làm một viên gạch vàng, gạch vàng nhận trong tủ của ta.”

    Ông già mừng rỡ, đứa bé vui vẻ vỗ tay, vội nói:

    - Ông ơi, có người, có người kìa.

    Trong phòng lại cất lên tiếng nói:

    - Người đến là tiên sinh răng?

    Đứa trẻ vội đáp:

    - Người đến không phải tiên sinh răng.

    Người trong phòng nói:

    - Người đến là tiên sinh chân?

    Đứa trẻ trả lời:

    - Người đến không phải tiên sinh chân.

    - Người đến là tiên sinh thuyền?

    - Người đến không phải tiên sinh thuyền.

    - Người đến là tiên sinh xe?

    - Người đến chính là tiên sinh xe.

    - Có ăn cháo lú dưới âm gian?

    - Chỉ uống bình trà nơi thượng giới.

    Người trong nhà yên lặng một hồi lâu, rồi cất tiếng:

    - Không ngờ vẫn còn tiên sinh xe đến thăm, xin đợi một chút. Tôi sẽ mời Hỉ Thần vào tủ.

    Trong nhà vang tiếng loạt soạt, người đó đang thu dọn. Một lúc sau, một ông già tóc hoa râm đẩy hai cánh cửa gỗ ra. Ông già cầm một lá bùa làm bằng giấy vàng, gỡ chiếc nón trên đầu người áo trắng. Một gương mặt trắng bệch lộ ra. Trên mặt không còn giọt máu, hai mắt nhắm chặt, nhưng môi lại đỏ như máu, cả cơ thể toát lên sự hãi hùng. Đây là một xác chết.

    Ông già lấy một tờ giấy vàng trong tay ra, dán lên trán thi thể, thay phải cầm kiếm chỉ lên mặt nó rồi lớn tiếng:

    - Mời Hỉ Thần vào tủ.

    Quả nhiên, cỗ thi thể đã động đậy!

    Hai tay xác chết giơ thẳng về phía trước, hai mắt nhắm chặt, như người bị mộng du. Nhưng động tác của nó cứng nhắc hơn người thường rất nhiều. Nó chầm chậm tiến về phía trước. Xương trên cơ thể cọ vào nhau kèn kẹt, chói tai như dao rạch lên một chiếc đĩa sứ. Nó bật thẳng người nhảy qua ngưỡng cửa, rồi đứng lại phía sau cửa.

    May mà lúc này ngoài ba người ra không còn ai khác, nếu không, nhìn thấy cảnh này, chắc chắn họ sẽ hãi hùng ngất mất.

    Hóa ra hai người này là thợ đưa thây đã mất dâu rất lâu ở Tương Tây. Còn người áo trắng đó chính là “Hỉ Thần”. Còn nơi này chính là “nhà khách đưa thây” đã rất nhiều năm không có Hỉ Thần nào xuất hiện.

    Trời vừa sáng.

    Nhà khách đưa thây không có gì khác với những ngôi nhà khác ở Quan Trang. Chỉ là phần nhiều người dân ở đây thích dùng thanh gỗ để đóng cửa, và lấy mười mấy thanh gỗ cùng nhét qua then cửa, rồi dùng gậy gỗ buộc lại. Rất ít nhà làm hai cánh cửa gỗ lớn như thế này. Trong nhà có một chiếc bàn cũ kỹ, vốn được sơn đen nhánh, nhưng giờ đã bạc thếch, dầu trên bàn ánh lên. Bốn chiếc ghế băng cũng mòn các góc, không biết đã dùng bao năm rồi. Cả căn phòng tối mù, len lỏi một cảm giác rùng rợn đáng sợ.

    Ông chủ mở cửa đầu hói, không biết có phải do thường xuyên ở trong nhà hay không, mà mặt ông ta trông trắng bệnh, môi hơi tím tái. Ông nhìn Hỉ Thần bước vào, đầu tiên trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó trấn tĩnh lại, nhìn hai ông cháu thật lâu, rồi bước thẳng vào trong nhà.

    Tiểu Ninh bưng bát cả một đêm, cánh tay mỏi nhừ, cậu vội vàng bước lên trước. Vừa định đặt mông xuống, bèn bị ông nội gọi:

    - Tiểu Ninh, ông dặn con thế nào?

    Tiểu Ninh chu mỏ, lấy ra một chiếc đèn dầu cổ kính từ trong cặp sách, đến góc đông nam căn phòng. Ở đây có treo một đồ vật như chiếc giỏ mây, Tiểu Ninh đặt chiếc đèn trong tay vào giỏ mây. Ông già rút một tờ giấy vàng trong ngực ra, hai tay xoa vào nhau, tờ giấy bùng cháy trong tay ông. Tiểu Ninh nhìn trầm trồ. Ông già đọc lầm rầm:

    - Thiên mệnh cho ta, ta mệnh cho ngươi, nếu ngươi phụ ta, thiên mệnh không dung, đốt ngọn đèn âm, rọi đường tiến bước, ngươi không phụ ta, xin đừng thổi tắt.

    Nói xong, ông lấy tờ giấy trong tay châm đèn, chiếc đèn tỏa ra ánh sáng le lói, nhưng dù gió thổi thế nào, ngọn lửa cũng không lay động.

    - Tiểu Ninh, con trông chừng nhé, không được để đèn tắt. Nếu như đèn tắt, sẽ hỏng việc đấy.

    Tiểu Ninh chu miệng:

    - Con mệt cả một buổi tối rồi. Sớm biết đi bộ mệt thế này, con chẳng theo đâu.

    Ông già hiền từ xoa đầu Tiểu Ninh, cười nói:

    - Lúc đó là con đòi đi kia mà, giờ con lại không chịu rồi. Ngoan nào, hết một đêm nữa, đưa Hỉ Thần tới nơi, chúng ta sẽ về nhà. Ông hứa với con, sẽ dạy con cách châm đèn mà không dùng lửa vừa rồi.

    Tiểu Ninh nhảy chân sáo, vỗ tay cười nói:

    - Ông nội nhớ giữ lời nhé.


    Last edited by Chí Thăng; 10-08-2014 at 08:59 PM.
    Chen...

  2. The Following 7 Users Say Thank You to chenchen For This Useful Post:

    hadinhphu (15-03-2017), haimuoi (17-08-2014), nghedo (03-12-2017), riversedge (07-01-2017), viettranhung (23-05-2017), vniso (06-01-2017)

  3. #2
    Dịch Giả chenchen's Avatar
    Ngày tham gia
    Sep 2013
    Bài viết
    1,043
    Thanks
    22
    Thanked 2,240 Times in 971 Posts
    Chuyện Ma ở Tương Tây
    Tác giả: Ngưng Mâu Thất Huyền Thương

    Chương 2: Nhà khách đưa thây
    Người dịch: Chenchen
    Biên tập:thienthucac.com
    Nguồn truyện: qidian

    Ông chủ nhà khách đưa thây lấy chiếc giẻ lau điện thờ phủ đầy bụi, lấy ba nén nhang rồi đốt lên. Đương nhiên ông ta không dùng tay để đốt, mà dùng bất lửa, sau đó lạy ba lạy trước điện, cắm nhang vào.

    Người tinh mắt sẽ phát hiện ra rằng, ông chủ không thờ Quan Âm hay Như Lai như những người bình thường, mà là một quái vật có đầu trâu thân người.

    Ông chủ cười nói:

    - Nếu tôi nhớ không nhầm, thì ông là người của Ngụy gia tại Thần Châu đúng không.

    Ông già hơi khom lưng:

    - Trí nhớ của ông thật tốt, tôi là Ngụy Cầu Hỉ, đây là cháu trai của tôi, Ngụy Ninh. Ninh Nhi, chào ông đi con.

    Ngụy Ninh ngoan ngoãn cất lời chào. Dường như ông chủ rất thích cậu, ông xoa đầu cậu, rồi cười nói:

    - Dáng bộ được lắm, thật không hiểu tại sao ông nội cháu lại nỡ để cháu theo cái nghiệp này.

    Ngụy Cầu Hỉ mỉm cười nói:

    - Thứ tổ tiên truyền cho, không thể để mất được.

    Tính cách ông chủ có vẻ khá cởi mở, ông tự giới thiệu:

    - Tôi họ Trương, những người quen tôi ở Quan Trang này đều gọi tôi là Trương lão tứ. Từ đời ông tôi, ngôi nhà khách Hỉ Thần này cũng đã mở một trăm năm rồi, và cũng đi vào dĩ vàng từ thời cách mạng văn hóa. Ôi…

    Thần sắc Trương lão tứ buồn rầu, miệng xuýt xoa:

    - Không ngờ rằng chính sách trợ giúp cải cách được đưa ra, mà thứ của tổ tiên cha ông lại trở về, chính sách của Đảng tuyệt thật.

    Ngụy Cầu Hỉ nói:

    - Từ đời ông tôi, tôi đã nghe nói tới Trương gia của Quan Trang. Trước kia những sư phụ hành cước của Tương Tây, đi qua Quan Trang, không ai là không đến dừng chân ở nơi này. Vốn hai ông cháu tôi đã không làm nghề này rất nhiều năm rồi, nhưng lần này thật sự là có người nhờ, mới phải đi chuyến này. Tư tưởng của thanh niên bây giờ thoáng lắm. Còn ai coi những ông già suốt ngày qua lại với Hỉ Thần như chúng tôi ra gì nữa đâu.

    - Đúng vậy, thời đại thay đổi rồi.

    Trương lão tứ thở dài, rồi chuyển chủ đề:

    - Hỉ Thần vẫn chưa ăn gì phải không, tôi sẽ đi nấu ngay.

    Trương lão tứ là người chân chất, tính cách cổ quái, rất ít khi nói chuyện. Ngoài mấy người như canh phu Lưu lão tam, rất ít người trong thị trấn Quan Trang này muốn bắt chuyện với ông ấy. Dần dần, người trong thị trấn dường như đã quên mất sự tồn tại của ông. Hôm nay hiếm hoi có một sư phụ hành cước đến đây, Trương lão tứ rất vui vẻ, một lát sau đã nấu cả một bàn thức ăn.

    Ba món, một món khoai tây xào, một món cà tím và một bát ớt tương đặc sản của Tương Tây, cộng thêm hai bát cơm, xem ra Trương lão tứ không hề giàu có.

    Ngụy Ninh đã đói từ lâu, cậu không hề khách sáo, vội cầm bát lên định ăn, thì bị ông nội gọi lại:

    - Hỉ Thần còn chưa ăn, con vội gì chứ.

    Ngụy Ninh vội dừng lại. Ngụy Cầu Hỉ dùng đũa chấm lên các món ăn, miệng đọc lầm rầm, như đang mời Hỉ Thần ăn cơm vậy. Sau đó ông đốt một tệp tiền giấy ở góc đông nam, Trương lão tứ lại mang tất cả đồ ăn vào trong nấu lại lần nữa mới bê ra. Như vậy được coi là Hỉ Thần đã dùng cơm.

    Sau bữa ăn, Ngụy Cầu Hỉ gọi Ngụy Ninh tới dặn:

    - Con đi xem bảy huyệt của Hỉ Thần, xem thần sa đã rơi ra chưa. Nếu bị rơi hoặc tróc ra, thì phải dùng thần sa bôi lên, bảy huyệt không được thông sinh khí.

    Ngụy Cầu Hỉ lấy ra một tập bùa gỗ đào như làm phép, đưa cho cháu trai, rồi nói:

    - Con cầm bùa này dán lên trán, ngực, hai tay, hai đầu gối. Hãy nhớ, dán bùa mới lên rồi mới được bóc bùa cũ, nếu không tử thi sống dậy, thì không lường được hậu quả đâu.

    Ngụy Ninh vâng một tiếng. Vì người Hỉ Thần cao lớn, Ngụy Ninh kéo một chiếc ghế băng để đứng lên trên. Hai mắt Hỉ Thần nhắm chặt, bảy huyệt đều được bít chặt bằng loại thần sa đặc biệt chỉ có ở Tương Tây. Ngụy Ninh còn nhỏ nhưng rất gan dạ, đứng trước xác chết mà không hề sợ hãi. Sau khi kiểm tra Hỉ Thần cẩn thận một lượt, Ngụy Cầu Hỉ nhìn chằm chằm vào ngọn đèn góc đông nam. Ngọn lửa đứng thẳng, không hề động đậy.

    Ngụy Ninh biết mọi việc rất quan trọng, nên không dám bất cẩn. Cậu dán bùa Thần Châu vào những vị trí chỉ định như ông nội nói, sau đó xé bùa cũ đi. Ngụy Cầu Hỉ nhận lấy số phù, xoa hai tay vào nhau, chúng cháy lên trong không trung, hóa thành một dám tro rơi xuống đất.

    Ngụy Cầu Hỉ thở phào một hơi. Mặc dù Ngụy Ninh còn nhỏ, nhưng làm việc nhanh nhẹn linh lợi, không hề kém người lớn. Dù là người lớn bây giờ, có lẽ cũng không dám ở cùng một phòng với một cỗ thi thể, chứ đừng nói là đổi bùa cho thi thể.

    Đột nhiên một ngọn gió thổi vào. Ngọn lửa góc đông nam lay động. Ngụy Cầu Hỉ tái mặt, ông vội vàng bước đến, hi vọng bảo vệ cho ngọn lửa đang không ngừng lay động. Lúc này Ngụy Ninh đang quay lưng về phía Hỉ Thần, lấy ghế rồi ngồi xuống.

    Vù, Ngụy Ninh chỉ cảm thấy phía sau lưng rợn gai ốc, quay đầu nhìn, đột nhiên cậu sợ đến độ hồn bay phách lạc. Không biết từ lúc nào, Hỉ Thần đã đứng đằng sau lưng cậu. Nhưng đôi mắt vốn đóng chặt giờ đã mở ra, thở khí trắng phì phò, nhìn chằm chằm vào Ngụy Ninh.

    - Ông ơi.

    Ngụy Ninh sợ hãi kêu rối rít, nhưng lúc này Ngụy Cầu Hỉ đã bước tới bên ngọn đèn dầu, cách Ngụy Ninh bốn, năm mét, sao kịp chạy đến chỗ Hỉ Thần đang đứng sau Ngụy Ninh.

    - Hỉ Thần sống dậy rồi.

    Trương lão tử hét toáng, bật dậy, chạy về phía sau nhà.

    Hỉ Thần thò tay ra từ trong chiếc áo quan. Đôi tay trắng dã xanh lét, không hề có chút máu, móng tay dài và sắc, thâm đen. Trên tay lông trắng mọc dài cả cen-ti-mét, hai tay nó nắm lấy Ngụy Ninh rồi nhấc ngược lên.

    - Hỉ Thần bớt giận.

    Ngụy Cầu Hỉ lấy ra một chiếc kiếm nhỏ xâu bằng tiền đồng, tay trái đốt một xấp bùa như làm phép. Lúc này, Hỉ Thần dường như không hề nghe thấy tiếng của Ngụy Cầu Hỉ, đầu lắc lắc một cách cứng ngắc, phát ra tiếng cót két. Nó nhấc Ngụy Ninh lên cao hơn nữa, như muốn tóm lấy hai chân xé toạc Ngụy Ninh ra vậy. Ngụy Ninh ra sức giãy giụa, nhưng dường như xác chết này có sức lực rất lớn. Nó nắm chặt lấy hai chân Ngụy Ninh, mặc cậu giãy giụa.

    Ngụy Ninh sắp bị xác chết này xé tan!

    -Phập!

    Ngụy Cầu Hỉ xiên chiếc kiếm vào đám bùa đang cháy, nhanh chóng chạy về phía trước, chiếc kiếm tiền đồng đâm thẳng vào trán xác chết, rồi xuyên qua cả đầu nó!

    Điều kỳ lạ hơn là, xác chết này không chảy máu.

    - Coong!

    Một âm thanh lớn vang lên. Chiếc kiếm tiền đông xuyên qua đầu xác chết cắm lên cột gỗ phía sau. Ngụy Cầu Hỉ cầm lấy chiếc bát trắng mà Ngụy Ninh vẫn bưng đặt ở trên bàn, uống một ngụm lớn, rồi phun lên bùa Thần Châu đang cháy.

    Phừng, phù Thần Châu gặp nước không những không tắt, mà còn cháy lớn hơn.

    Ngụy Cầu Hỉ quát:

    - Mời Hỉ Thần về chỗ!

    Hỉ Thần như bị đóng băng, hai tay dừng lại trong không trung. Ngụy Cầu Hỉ vội cứu Ngụy Ninh xuống.

    Ngụy Cầu Hỉ gõ vài nhát lên ngực, lưng, hai tay, hai chân của Hỉ Thần bằng chiếc kiếm tiền đồng, rồi lấy ra một chiếc đinh bằng gỗ đóng thẳng vào chỗ bảy tấc giữa cổ họng, thở dài:

    - Trước kia ông là một người nổi danh, không ngờ chết rồi mà vẫn sống dậy thế này. Ta đành phải lấy gỗ hòe để khóa hồn phách ông lại. Sau khi đưa ông về với suối vàng, ta sẽ thả hồn phách ông ra, để ông đi đầu thai. Nếu đắc tội, xin hãy tha cho ta.

    Ngụy Cầu Hỉ đốt thêm mấy lá bùa, nhúng bùa đã đốt vào trong chiếc bát trắng, đồi nói với Ngụy Ninh vẫn chưa kịp hoàn hồn:

    - Con uống đi, để không bị nhiễm thi độc.

    Ngụy Ninh nhìn thứ đen sì trong bát nước rồi chau mày, nhưng vẫn cố gắng uống.

    Đúng lúc này, không biết Trương lão tứ ở đâu ló đầu ra, nói:

    - Vừa gặp phải ma thổi đèn à?

    Ngụy Cầu Hỉ gật đầu, Trương lão tứ nói:

    - Tôi bằng tuổi này rồi, mà lần này coi như được mở mắt. Chẳng lẽ sư phụ đã gặp phải gian thương, bán bùa và thần sa giả cho ông. Con người thời nay ấy à, dám lừa cả tiền của người chết. Đâu như thời đại chúng ta, sợ bị báo ứng.

    Trương lão tứ thở dài, ròi lắc mạnh đầu.

    Ngụy Cầu Hỉ điềm đạm nói:

    - Đây đều là thứ tổ tiên truyền lại, chứ không phải tôi đi mua.

    Trương lão tứ xoa đầu Ngụy Ninh, nói:

    - Anh bạn nhỏ, cháu có bị thương không, vừa rồi cháu thật dũng cảm.

    Ngụy Ninh rất bất mãn về việc vừa rồi Trương lão tứ chạy mất, cậu quay ngoắt đầu đi, không để Trương lão tứ xoa, hừ một tiếng. Trương lão tứ không chấp, mà nói:

    - Sư phụ mệt cả đêm rồi. Đã giải trừ được Hỉ Thần sống dậy, hãy nghỉ sớm đi. Tôi sẽ trông đèn cho sư phụ như trước kia.

    Ngụy Cầu Hỉ chau mày:

    - Không ổn, Hỉ Thần sống lại, tôi chưa bao giờ gặp từ khi hành cước đến nay. Đừng nói là tôi, dù là mấy đời Ngụy gia cũng chưa từng gặp. Gần đây nhất định có vật gì khiến xác chết sống lại. Trương lão tứ, ông có nghe nói gần đây có thứ gì không sạch sẽ không?

    Trương lão tứ lắc đầu nói:

    - Chỗ chúng tôi luôn sạch sẽ, tôi chưa từng nghe nói được điều gì.

    Ngụy Cầu Hỉ lẩm bẩm:

    - Vậy thì kỳ lạ thật. Không nên như vậy chứ.

    Ngụy Cầu Hỉ nhìn sang Hỉ Thần. Lúc này nó đang đứng thẳng ở chỗ đó, chiếc đinh gỗ hòe rất nổi. Ngụy Cầu Hỉ không hiểu, tưởng rằng mình quá đa nghi, bèn nói với Trương lão tứ:

    - Vậy phiền ông trông giúp ngọn đèn này, đừng để nó tắt. Dù là có chút động tĩnh, cũng phải gọi tôi dậy ngay.

    Trương lão tứ nói:

    - Đâu phải lần đầu tiên tôi trông đèn, tôi biết được việc này quan trọng thế nào mà. Mọi người cứ nghỉ ngơi đi.

    Ngụy Ninh bị Hỉ Thần dọa, cách Hỉ Thần rõ xa, nằm trong lòng Ngụy Cầu Hỉ, một lát sau bèn ngủ mất. Ngụy Cầu Hỉ cũng mệt, sau khi dặn Trương lão tứ mấy câu, bèn dựa lên bàn ngủ mất.

    - Không xong rồi.

    Ngụy Cầu Hỉ giật mình tỉnh giấc, ngồi bật dậy. Lúc này ngụy Ninh còn đang say ngủ. Ngụy Cầu Hỉ rời Ngụy Ninh ra, nhưng ngọn đèn góc đông nam đã tắt từ bao giờ!

    Còn Trương lão tứ thì ngủ mất!

    Ngụy Cầu Hỉ vội gọi Trương lão tứ, lo lắng nói:

    - Ông, sao ông lại ngủ!

    Trương lão tứ lơ mơ ậm ừ một tiếng. Ngụy Cầu Hỉ tức giận tát một cái đánh bốp rồi nói:

    - Sao đèn Tầm Hương lại tắt rồi!

    - Gì cơ.

    Trương lão tứ giật bắn mình, quả nhiên thấy đèn dầu đã tắt.

    Ngụy Cầu Hỉ tức giận:

    - Chẳng phải tôi bảo ông trông sao, ông, sao ông lại để nó tắt! Xảy ra chuyện lớn rồi!

    - Tôi cũng không biết, tự nhiên ngủ thiếp đi mất, tối qua tôi ngủ rất sớm mà, hơn nữa, hơn nữa ban ngày ban mặt, sao tôi lại ngủ mất.

    - Tôi chán quanh co với ông rồi, Hỉ Thần đâu?

    - Hỉ Thần, Hỉ Thần làm sao?

    - Hỉ Thần biến mất rồi!

    Mặt Ngụy Cầu Hỉ xanh lét.

    Gì kia, Hỉ Thần biến mất rồi. Đến giờ Trương lão tứ mới tỉnh ra, nhìn về phía sau cột gỗ, nhưng đã không còn ai nữa.

    Hỉ Thần chạy mất rồi.

    - Ôi.

    Ngụy Cầu Hỉ thở dài, bình tĩnh lại sau cơn giận lôi đình, nói:

    - Ông cũng biết đấy, nếu Hỉ Thần sống lại sẽ xảy ra chuyện gì. Vừa ông cũng thấy rồi đấy. Đó còn là tôi dốc sức chế ngự, và bảy huyệt bị thần sa bít chặt. Nếu bảy huyệt của Hỉ Thần mở hết, biến thành cương thi, thì sẽ có kết quả thế nào.

    - Ông còn nhớ Vương gia ở Tự Phổ 100 năm trước chứ.

    Trương lão tứ toát mồ hôi hột. Một trăm năm trước, Vương gia là một gia tộc lớn nhất trong số những người đưa thây. Do làm mất một xác chết, biến thành cương thi, trong vòng một đêm giết sách hơn hai mươi người ở một thôn làng, Vương gia trở thành người trọng tội. Bảy mươi tư người cả gia tộc, gồm cả hơn ba mươi người đưa thây đều tự sát. Từ đó Vương gia ở Tự Phổ vĩnh viễn biến mất khỏi lịch sử của người đưa thây.

    - Bây giờ phải làm thế nào.

    Trương lão tứ hỏi.

    - Tìm đi, trước khi trời tối nhất định phải tìm được Hỉ Thần. Giờ là ban ngày, chưa biến thành cương thi được. Nếu trời tối, hậu họa rất khó lường.

    - Đúng, còn đợi gì nữa chứ, mau đi tìm.

    Trương lão tứ vỗ trán.

    - Đợi một chút. Từ lúc đầu tôi đã thấy việc này kỳ lạ. Ông chắc chắn chỗ các ông không có thứ gì không sạch sẽ chứ?

    Trương lão tứ trầm tư một lúc lâu, rồi nói:

    - Thật sự là không có.

    - Thật kỳ lạ.

    Ngụy Cầu Hỉ nói.

    - Vậy có ai chết oan không.

    Trương lão tứ cười khổ:

    - Vậy thì nhiều rồi. Thời kỳ cách mạng văn hóa, chết bao nhiêu người, có ai không oan uổng chứ. Nếu tất cả đều biến thành ma ác, vậy thì người ở trấn Quan Trang đã bị ma hại chết hết rồi.

    Ngụy Cầu Hỉ nghĩ một lúc lâu, đột nhiên nói:

    - Người cuối cùng đến nhà khách của ông là ai?

    Trương lão tứ nghĩ một lát rồi đáp:

    - Gần bốn, năm mươi năm rồi. Lúc đó là thời kỳ cách mạng văn hóa. Lúc đó hình như người tới đây là một chàng thanh niên, cũng chỉ nhận một vị Hỉ Thần. Sau đó…

    - Sau đó làm sao.

    Ngụy Cầu Hỉ hỏi.

    - Sau đó bị các cán bộ thôn biết được, nói anh ta tuyên truyền mê tín dị đoan, bèn đem nhốt anh ta trong lồng lợn, ngày nào cũng đưa ra giễu phố và họp phê bình. Anh chàng đó gầy guộc, chưa tới một năm đã chết.

    - Còn Hỉ Thần thì sao?

    - Hình như là chôn rồi.

    - Chôn ở đâu?

    - Hình như là ở Mục Tử Ngũ Táng. Người chỗ chúng tôi chết đều chôn ở đó.

    - Vậy thì đúng rồi.

    Ngụy Cầu Hỉ gật đầu nói:

    - Nhất định là nó đang tác oai tác quái. Như vậy thì dễ giải quyết hơn rồi. Xem ra, xác chết đó đã thối rữa lâu ngày, trở thành có hồn mà không có xác. Nhưng Hỉ Thần thì lại có xác mà vô hồn, nếu chúng hợp thể, thì…

    - Thì sẽ ra sao, sống lại à.

    - Nếu thật sự trở thành người và sống lại còn đỡ, thì cũng coi như làm công đức. Nhưng nếu chúng hợp thể, sẽ trở thành một loại “hành thi”, không thuộc về lục đạo, gây hại cho mọi người. Đến lúc đó, chúng ta có chết cả trăm lần cũng không hết tội.
    Last edited by Chí Thăng; 10-08-2014 at 08:59 PM.
    Chen...

  4. The Following 7 Users Say Thank You to chenchen For This Useful Post:

    hadinhphu (15-03-2017), haimuoi (17-08-2014), nghedo (03-12-2017), riversedge (07-01-2017), viettranhung (23-05-2017), vniso (06-01-2017)

  5. #3
    Dịch Giả chenchen's Avatar
    Ngày tham gia
    Sep 2013
    Bài viết
    1,043
    Thanks
    22
    Thanked 2,240 Times in 971 Posts
    Chuyện Ma ở Tương Tây
    Tác giả: Ngưng Mâu Thất Huyền Thương

    Chương 3: Hỉ Thần mất tích
    Người dịch: Chenchen
    Biên tập:thienthucac.com
    Nguồn truyện: qidian

    - Ninh Nhi, chúng ta đi thôi.

    Ngụy Cầu Hỉ không giải thích thêm, dẫn cháu trai vội vàng rời khỏi nhà khách đưa thây.

    Ngụy Cầu Hỉ dẫn Ninh Nhi đi khỏi đó, nhưng không vội tìm Hỉ Thần, mà dừng lại ở một góc của nhà khách đưa thây.

    Ngụy Ninh thắc mắc:

    - Ông, chẳng phải chúng ta đi tìm Hỉ Thần sao, sao lại không đi nữa.

    Ngụy Cầu Hỉ mỉm cười:

    - Hỉ Thần, chúng ta cứ đứng đợi ở đây, nó sẽ tới.

    - Gì cơ ạ?

    Ngụy Ninh không hiểu.

    - Ôi.

    Ngụy Cầu Hỉ thở dài rồi nói:

    - Về sau con lớn rồi sẽ hiểu. Có lúc trên thế giới này, thứ đáng sợ nhất không phải là yêu ma quỷ quái, mà là lòng người!

    Ngụy Ninh còn nhỏ, đâu hiểu được hàm ý trong lời nói của Ngụy Cầu Hỉ. Thấy ông nội không nói gì nữa, cậu cũng ngoan ngoãn không hỏi thêm. Một lát sau, cánh cửa nhà khách đưa thây mở ra, Trương lão tứ thập thò thò đầu ra ngoài. Hai ông cháu Ngụy Cầu Hỉ vội nấp vào. Trương lão tứ thấy bên ngoài không có người, lại quay vào trong. Một lát sau, Trương lão tứ và hai người lạ mặt khiêng quan tài bước ra ngoài.

    “Ta quả nhiên là không đoán nhầm”.

    Ngụy Cầu Hỉ tự nhủ.

    Sau khi ba người khiêng quan tài ra ngoài, Ngụy Cầu Hỉ và Ngụy Ninh mới ung dung bước ra. Ngụy Cầu Hỉ vờ cười nhìn Trương lão tứ, nói:

    - Chẳng phải tôi bảo ông đợi trong nhà sao? Ông định đi đâu vậy?

    Trương lão tứ thấy Ngụy Cầu Hỉ chưa đi xa, biết rằng “việc tốt” của mình đã bị Ngụy Cầu Hỉ phá vỡ, vẻ mặt mất tự nhiên, ho khan một tiếng rồi nói:

    - Ừm, chẳng phải Ngụy sư phụ đã đi tìm Hỉ Thần rồi sao. Sao vẫn ở đây. Chút nữa mặt trời xuống núi, là càng khó tìm hơn.

    Ngụy Cầu Hỉ cười lạnh nói:

    - Nếu tôi thật sự tin lời ông, thì có lẽ cả đời này cũng không tìm thấy Hỉ Thần.

    Trương lão tứ gượng cười:

    - Ngụy sư phụ nói gì vậy, ba ông cháu chúng tôi còn có chút việc gấp, chúng tôi đi đây.

    Trong số hai người khiêng quan tài, người phía trước khoảng bốn mươi tuổi, trông mặt hiền lành, là một người làm nông chính gốc. Người phía sau là một thanh niên trẻ tuổi. Ba người trông hơi giống nhau, có lẽ là ba thế hệ.

    Ngụy Cầu Hỉ nhướn đôi lông mày, nói:

    - Bên trong quan tài là gì vậy?

    Trương lão tứ đáp:

    - Còn có thể là gì nữa chứ. Hôm qua trong trấn có người chết, hôm nay chúng tôi giúp khiêng quan tài đi mai táng. Phiền Ngụy sư phụ nhường đường, nếu lỡ mất giờ hạ huyệt thì phiền lắm.

    Ngụy Cầu Hỉ nói:

    - Có thể cho tôi xem chút không?

    Trương lão tứ nghe thấy Ngụy Cầu Hỉ muốn mở quan tài ra kiểm tra, thần sắc trở nên căng thẳng, nói:

    - Như vậy đâu được. Người đã chết rồi, đừng làm chấn động đến họ nữa.

    Ngụy Cầu Hỉ lạnh lùng:

    - Có lẽ bên trong này không phải là người nào khác, mà chính là Hỉ Thần tôi dẫn tới.

    Trương lão tứ nói:

    - Không thể nào, Ngụy sư phụ thật khéo đùa.

    Ngụy Cầu Hỉ thở dài, nói:

    - Ông có biết các ông làm lộ ở chỗ nào không?

    - Quả nhiên các ông đã chuẩn bị rất kỹ, dù là những khẩu hiệu của người hành cước chúng tôi hay phương thức đón Hỉ Thần, các ông đều bắt chước rất giỏi, có thể khiến người khác tưởng thật. Nhưng lại xảy ra vấn đề ở một chi tiết nhỏ…

    - Không thể nào, chúng tôi đã học đến cả ba ngày.

    Người thanh niên khiêng quan tài phía sau không nhịn nổi, nói chen vào.

    Trương lão tứ thất vọng, biết rằng lần này họ đã bại lộ hoàn toàn.

    - Nếu tôi đoán không lầm, các ông không phải là chủ nhân của nhà khách Hỉ Thần, thậm chí không phải là người Nguyên Lăng, có lẽ là người Trường Sa hoặc Ích Dương.

    - Bà tôi là người Nguyên Lăng, từ nhỏ chúng tôi đã nói tiếng Nguyên Lăng, ông không thể nào nhận ra được.

    Người thanh niên tưởng rằng bị lộ do giọng nói, vội vàng giải thích.

    Ngụy Cầu Hỉ gật đầu nói:

    - Giọng của các anh thật sự rất giống người bản địa, nhưng các anh đã quên mất một điều tối kị của những người làm nghề này như chúng tôi. Đó chính là, tất cả những người hành cước hay ông chủ của nhà khách Hỉ Thần, đều không bao giờ có người họ Trương, càng không bao giờ nhận một đồ đệ họ Trương.

    - Tại sao?

    Trương lão tứ hỏi.

    - Hừ, có lẽ ông cũng biết người bên Giang Tây có họ gì. Mạch Thần Châu của tôi và mạch Mao Sơn từ lâu đã là oan gia, sao có thể có đệ tử họ Trương chứ.

    Bên Giang Tây mà Ngụy Cầu Hỉ nói chính là vị Trương Thiên Sư ở Long Hổ Sơn Giang Tây.

    Ngụy Cầu Hỉ nói tiếp:

    - Vốn dĩ tôi cũng rất nghi ngờ, bởi lẽ mấy chục năm trở lại đây, mạch Thần Châu của tôi đã lụi bại rồi, có một ông chủ nhà khách Hỉ Thần họ Trương cũng không phải là điều không thể. Nhưng, tôi đã đón Hỉ Thần cả một đời, chưa từng gặp phải hiện tượng Hỉ Thần sống lại. Khi Hỉ Thần sống lại, tôi phát hiện ra lá bùa phía sau nó bị ai đó xé mất. Lúc đó, ngoài tôi, ông và Ninh Nhi, không có người nào khác, ngoài ông ra còn có thể là ai khác chứ.

    - Lúc đó đó tôi cũng chỉ nổi hứng, muốn xem đưa Hỉ Thần đã lưu truyền mấy trăm năm liệu có phải sự thật hay không, không ngờ nó sống lại thật.

    Ngụy Ninh nói chen vào:

    - Hóa ra người hại tôi bị Hỉ Thần hại chết chính là ông.

    Đúng lúc đó, người trung niên im lặng từ trước đến giờ bèn nói:

    - Cha, lắm lời với ông ta làm gì. Ba người chúng ta mà phải sợ một ông già và một thằng nhóc này sao. Về sớm đi, Hỉ Thúy còn đang đợi mua khuyên tai vàng nữa đó.

    Ngụy Cầu Hỉ thở dài nói:

    - Tôi đoán không sai, các người quả nhiên là vì xác chết này.

    Người thanh niên nói:

    - Đúng vậy, vậy thì đã sao. Tôi cứ muốn lấy nó đấy, biết điều thì mau cút đi, hôm nay tôi đang vui vẻ, không muốn nhiều lời với ông.

    Ngụy Cầu Hỉ nói:

    - Tôi biết các người muốn kiếm tiền. Nhưng người quân tử phải kiếm tiền bằng con đường chính đạo. Những người hành cước như chúng tôi cũng có quy tắc của mình, các người kiếm tiền cũng phải có quy phép của kiếm tiền. Sao các người lại làm trò lấy thi thể để uy hiếp tiền người khác như vậy.

    - Hì hì, thế thì đã sao. Giờ việc làm ăn đang khó khăn. Chúng ta không đạo mộ từ lâu rồi. Trò gì kiếm tiền nhanh, thì chúng ta làm trò đó.

    Người thanh niên nói.

    Ngụy Cầu Hỉ nghiêm nghị nói:

    - Các người làm thế này là phạm pháp, các người biết không!

    - Hì hì, bọn ta phạm pháp, bọn ông cũng đâu khá khẩm gì hơn? Đem theo một cái xác chết đi hết vùng này đến vùng khác, giả ma giả quỷ. Chẳng phải cũng lừa tiền như nhau cả sao. Không bằng thế này đi, chúng ta hợp tác, lấy chút tiền từ người nhà bí thư Dương. Đến lúc đó chia cho ông một ít, còn hơn là cõng theo cái xác chết này đi từ Thường Đức đến Nguyên Lăng.

    - Chúng tôi kiếm ăn bằng nghề ông cha truyền lại, không cướp, không trộm của ai, cây ngay đâu sợ chết đứng.

    - Thôi đi.

    Gã thanh niên coi thường nói.

    - Ông tưởng mình đức cao vọng trọng sao. Ai biết các ông dùng cái quái gì. Lừa trẻ con còn được. Nào là xác chết sống lại, nào là đưa xác chết. Ông tưởng tôi là đồ ngốc à, tưởng tôi tin rằng trên đời có ma thật sao.

    Ngụy Cầu Hỉ thở dài:

    - Không nhìn thấy không có nghĩa là không có. Anh còn nhỏ, trên thế giới này có rất nhiều thứ anh còn không biết đến.

    - Lắm lời làm gì.

    Người trung niên bực bội.

    - Chúng ta đi thôi, để xem lão ta làm được gì, chẳng lẽ dám báo cảnh sát thật sao.

    Nói đoạn, rồi khiêng quan tài lên.

    - Đặt quan tài xuống! Các người có biết mình đang làm gì không! Nếu các người đi thật, Hỉ Thần sống lại, các người đừng hòng toàn mạng.

    Gã thanh niên sống ở thời đại Trung Quốc mới, là một thanh niên sống dưới lá cờ Đảng, chủ nghĩa duy vật của Mác-Lê nin ăn sâu trong óc, không hề tin trên thế gian này lại có ma. Gã nói:

    - Ông đừng dọa người nữa. Tôi đây bị dọa quen rồi. Từ nhỏ tôi đã lớn lên ở nghĩa địa đấy. Có xác chết nào mà chưa từng nhìn thấy chứ.

    Lời này không hề giả, ba người họ là đội trộm mộ nổi tiếng ở Ích Dương, thực sự nhìn thấy rất nhiều thi thể.

    Ngụy Cầu Hỉ biết ba người này nhất định không tin, bèn lo lắng nói:

    - Các người, các người đã động vào Hỉ Thần chưa?

    Gã thanh niên đắc ý nói:

    - Tôi không những động vào, mà còn đái lên người lão ta nữa. Bí thư huyện ủy thì sao chứ, trước kia thì oai như cóc, giờ cũng phải uống nước tiểu của ta thôi. Loại tham quan, tham được mà không hưởng được. Khi lão ta chưa chết, tham bao tiền của. Bọn ta làm thế này là trừ gian diệt ác, trừ hại cho dân.

    Ngụy Cầu Hỉ giậm chân nói:

    - Chết rồi, Hỉ Thần vừa sống dậy, tiếp xúc với sinh khí, sẽ sinh ra thi độc. Các ngươi hãy nhìn cánh tay mình xem, có gì thay đổi không?

    Trương lão tứ đã nhìn thấy Ngụy Cầu Hỉ làm phép, vì vậy ông ta không phải hoàn toàn không tin như con trai và cháu trai mình. Hơn nữa, khi còn trẻ, ông ta cũng đã từng gặp những hiện tượng khoa học không giải thích nổi, nên cũng bán tín bán nghi về chuyện đưa thây. Ông ta lo lắng giơ tay lên. Không biết từ bao giờ, trên cùi trỏ xuất hiện một đốm trắng lớn, ấn vào không đau cũng không ngứa, chỉ hơi có mùi thối. Nhìn sang hai người còn lại, cũng mọc đốm trắng ở vị trí tương tự.
    Last edited by Chí Thăng; 10-08-2014 at 08:59 PM.
    Chen...

  6. The Following 6 Users Say Thank You to chenchen For This Useful Post:

    hadinhphu (15-03-2017), haimuoi (17-08-2014), nghedo (03-12-2017), riversedge (07-01-2017), viettranhung (23-05-2017)

  7. #4
    Dịch Giả chenchen's Avatar
    Ngày tham gia
    Sep 2013
    Bài viết
    1,043
    Thanks
    22
    Thanked 2,240 Times in 971 Posts
    Chuyện Ma ở Tương Tây
    Tác giả: Ngưng Mâu Thất Huyền Thương

    Chương 4: Á Cẩu Công
    Người dịch: Chenchen
    Biên tập: thienthucac.com
    Nguồn truyện: qidian

    Trương lão tứ hơi lo lắng, nhưng đứa cháu vẫn không coi ra gì:

    - Ông à, đừng nghe tên đạo sĩ rởm này dọa ma, không chừng ông ta có một vài thủ đoạn trên giang hồ để lừa người đó. Làm hết vụ này ít nhất cũng phải được 100000 Tệ, xong việc là ông có thể yên tâm dưỡng lão rồi.

    Trương lão tứ bị đứa cháu thuyết phục, 100000 Tệ đâu phải con số nhỏ. Ông ta không thèm để ý nữa, hai ông cháu bắt đầu khiêng quan tài dậy, không thèm để tâm tới hai ông cháu Ngụy Cầu Hỉ, chuẩn bị rời đi.

    Ngụy Cầu Hỉ thở dài, biết rằng để thuyết phục ba người này, không thể hiện những bản lĩnh thực sự là không thể được. Ngay lập tức bèn lấy ra một chiếc là trúc, nhấp vào môi, thổi lên một giai điệu rất kỳ quái.

    Con chó đang nằm kềnh tắm nắng ở bên cạnh, đột nhiên như nghe thấy mệnh lệnh, tinh thần phấn chấn hẳn lên. Hai tai nó dựng dậy. Nhanh chóng chạy đến bên người Trương lão tứ, sủa ầm ỹ với Trương lão tứ. Trương lão tứ thấy hơi rợn. Giai điệu của Ngụy Cầu Hỉ réo lên cao, con chó đột nhiên lao tới, cắn chặt vào tay Trương lão tứ. Trương lão tứ vội lấy tay đánh con chó túi bụi, nhưng dù Trương lão tứ đánh thế nào, nó vẫn cắn chặt, không buông ra.

    - Mẹ kiếp.

    Gã thanh niên nhanh chóng nhặt một hòn đá lên, đập mạnh vào con chó. Con chó đau đớn nhưng vẫn không nhả ra. Người còn lại đá bụp vào người nó, mới khiến nó bay ra đằng xa. Con chó bị thương, kêu ông ổng trên mặt đất, không lết dậy được nữa.

    Trên tay Trương lão tứ có mấy nốt răng sâu hoắm, máu rịn ra. Con trai ông ta vội bó vết thương lại. Gã thanh niên nói:

    - Đồ chó, hóa ra ông còn mang theo cả anh em.

    - Anh mới là đồ chó.

    Ngụy Ninh không phục, cãi lại.

    Ngụy Cầu Hỉ không đáp, tiếng kèn lá trúc ngày một réo rắt, ba ông cháu Trương lão tứ mới phát hiện ra tình hình không ổn. Bên cạnh họ, không biết từ bao giờ đã xuất hiện thêm ba con chó, mà dường như chúng vẫn đang chạy tới từ phía đằng xa, tiếng gầm gừ vang lên tứ phía.

    Chó ngày càng nhiều. Chỉ một lát sau, đã có mười mấy con chạy tới, vây xung quanh Trương lão tứ. Con nào cũng nhìn chằm chằm về phía họ, phát ra tiếng gầm gừ trong cổ họng, cơ thể chúi về phía trước, nước bọt chảy trong miệng. Dường như chúng đang đợi Ngụy Cầu Hỉ ra lệnh tấn công vậy.

    Nếu cứ tiếp tục thế này, liệu Ngụy Cầu Hỉ có gọi được toàn bộ chó trong thị trấn đến hay không. Ba người Trương lão tứ ngày càng lo, họ biết rằng, Ngụy Cầu Hỉ thổi sáo trúc kia là để điều khiển đám chó này.

    Một hai con thì không sợ, nhưng khi mười mấy con chó cùng vây lấy anh, chỉ riêng tiếng gầm gừ của chúng đã đủ khiến anh dựng tóc gáy. Hơn nữa, đám chó này là chó hoang gần đây, bình thường chúng cắn xé quen rồi, nên không hề nương tay.

    Mới bắt đầu, Ngụy Ninh còn hơi sợ, cơ thể không ngừng tựa sát lại chỗ ông nội. Nhưng khi phát hiện ra đám chó này bị ông nội điều khiển, chịu sự sai bảo của ông, bèn vỗ tay nói:

    - Ông nội giỏi quá, con cũng muốn học, con cũng muốn học.

    Ngụy Cầu Hỉ bỏ kèn trúc xuống. Đám chó hoang cũng yên lặng hơn nhiều, nhưng vẫn không rút đi, mà có thể tấn công bất kỳ lúc nào.

    Ngụy Cầu Hỉ xoa đầu Ngụy Ninh nói:

    - “Á Cẩu Công” là kỹ thuật sơ đẳng nhất của người đưa thây, sau này, đợi con đến mười lăm tuổi, chính thức “qua tam quan”, ta sẽ truyền kỹ thuật này cho con.

    Hóa ra là do Hỉ Thần rất sợ chó, nếu gặp phải chó trên đường đưa thây, nhẹ thì sẽ không đi nữa, nếu nghiêm trọng sẽ dẫn tới việc sống lại. Vì vậy, những người đưa thây nhập môn phải học thuật Á Cẩu đầu tiên, để đuổi đám chó ở gần đi. Khi đến trình độ như Ngụy Cầu Hỉ, thậm chí còn có thể điều khiển chó theo ý muốn.

    Giờ đây, ba người Trương lão tứ đang đập trống ngực thình thịch. Những gì Ngụy Cầu Hỉ làm khiến họ phải giật mình. Xem ra ông già kỳ dị này thật sự có chút bản lĩnh, những gì ông ta làm đã vượt ra khỏi những hiểu biết của họ.

    Làm ông ta giận, ông ta bèn gọi chó tới. Thử hỏi rằng ông ta có thể gọi thứ khác tới được không? Nói không chừng ông ta gọi một con quỷ dữ tới, thì ba người họ coi như xong mạng.

    Càng huống hồ, một đống chó thế này, cũng khiến ba người họ phải phiền phức rồi.

    - Thôi.

    Trương lão tứ bị thương thở dài, nói:

    - Ta đã nói với hai đứa bay rồi, ở Thần Châu này có vài thứ không được động vào. Hai đứa bay lại nói ta mê tín, không tin ta, hừ, thôi, chúng ta trả thi thể lại cho người ta đi, còn ông hãy để chúng tôi đi.

    Không biết từ đâu, gã thanh niên rút ra một cây gậy, vẫn cứng đầu nói:

    - Ông, ông và cha khiêng quan tài đi trước đi, để cháu ứng phó với đám khốn kiếp này.

    Nói xong gã huơ cây gậy trong tay, thị uy với đám chó. Giờ đã có bốn, năm mươi con xúm lại đây, cùng sủa về phía gã thanh niên, lộ ra hàm răng trắng ởn.

    Ngụy Cầu Hỉ thở dài nói:

    - Con có biết trên thế giới này, điều đáng sợ nhất là gì không?

    Ngụy Ninh buột miệng:

    - Đương nhiên là chết, người chết là đáng sợ nhất.

    Ngụy Cầu Hỉ buồn bã nói:

    - Nếu chết rồi, đi đầu thai, hóa thành kiếp khác, thì là một việc tốt. Nhưng, điều đáng sợ nhất trên thế gian không phải là chết, mà là không chết được.

    - Không chết được?

    Ngụy Ninh không hiểu.

    Ba người Trương lão tứ cũng dỏng tai nghe cuộc đối thoại giữa hai người, lòng đầy ngờ vực.

    - Trên thế giới này, có hai loại người không chết được. Một loại là chịu nỗi oan lớn khi còn sống, sau khi chết không cam tâm, hồn phách không chịu vào vòng luân hồi, nên đi ra tác quái. Đây là quỷ xấu mà chúng ta thường nói. Loại quỷ này thường thì sau khi báo thù xong sẽ rời khỏi nhân gian, vì vậy không đáng sợ. Nhưng loại thứ hai là bị người khác dùng đạo pháp khóa chặt hồn phách, không cho phép đi luân hồi, muốn chết mà không chết được. Loại quỷ này mới là đáng sợ nhất.

    Ngụy Cầu Hỉ ngừng một lát rồi tiếp lời:

    - Thần Châu chúng ta đưa thây là dùng thần sa bít chặt bảy huyệt của xác chết, khóa chặt hồn phách trong cơ thể một thời gian, sau khi Hỉ Thần trở lại quê hương, sẽ siêu độ cho hồn phách của nó, như vậy cũng được coi là viên mãn rồi.

    - Nhưng, nếu Hỉ Thần bị sư phụ đưa thây làm lạc mất, không trở về quê được, hồn phách cũng sẽ không có ai siêu độ, khi thần sa rơi hết, Hỉ Thần không đầu thai được, sẽ trở thành cô hồn dã quỷ trên thế gian này.

    - Nếu anh là Hỉ Thần, anh sẽ thế nào.

    Gã thanh niên nghĩ một lát rồi nói:

    - Nếu tôi là Hỉ Thần, tôi không thể luân hồi, tôi không sống nổi, thì người khác cũng đừng hòng sống nổi. Tôi nhất định sẽ hại người khác.

    - Đúng vậy.

    Ngụy Cầu Hỉ thở dài nói:

    - Hỉ Thần không thể luân hồi, dần dà, Hỉ Thần sẽ bị lệ khí trong ngực xâm nhập vào, biến thành cương thi, gây hại cho mọi người. Đến lúc đó, tôi cũng không thu phục được nó.

    Trương lão tứ sợ sệt, ông ta hiểu lời nói của Ngụy Cầu Hỉ. Vốn dĩ ông ta không đồng ý làm vụ này, chỉ là con trai và cháu trai năn nỉ, thêm vào đó, 100000 Tệ quả thực là một con số quá lớn, nên mới nén lương tâm xuống để làm. Giờ đây Ngụy cầu Hỉ nói vậy, ông ta biết rằng mình đã gây nghiệp chướng lớn, vội vàng chắp tay, xấu hổ nói:

    - Ngụy sư phụ, lương tâm của Trương lão tứ tôi bị chó ăn mất rồi, nên mới muốn kiếm lời từ người chết. Ba người chúng tôi sẽ trả lại thi thể cho ông ngay. Trương lão tứ tôi không phải là người, có lỗi với bí thư Dương. Sau khi Ngụy sư phụ đưa ông ấy về quê, hãy thay tôi đốt cho bí thư Dương một nén nhang.

    - Ông.

    Gã thanh niên vội ngăn lại, rồi nhìn sang cha mình, thấy cha mình không lên tiếng.
    Last edited by Chí Thăng; 10-08-2014 at 08:58 PM.
    Chen...

  8. The Following 6 Users Say Thank You to chenchen For This Useful Post:

    hadinhphu (15-03-2017), haimuoi (17-08-2014), nghedo (03-12-2017), riversedge (07-01-2017), viettranhung (23-05-2017)

  9. #5
    Dịch Giả chenchen's Avatar
    Ngày tham gia
    Sep 2013
    Bài viết
    1,043
    Thanks
    22
    Thanked 2,240 Times in 971 Posts
    Chuyện Ma ở Tương Tây
    Tác giả: Ngưng Mâu Thất Huyền Thương

    Chương 5: Trấn Thi Văn
    Người dịch: Chenchen
    Biên tập: thienthucac.com
    Nguồn truyện: qidian

    - Mở quan tài ra đi, Trương Dã, nghĩa tử là nghĩa tận, dù khi còn sống ông ấy thế nào, chết rồi hãy để ông ấy được yên nghỉ.

    Người trung niên nói với gã trai.

    - 100000 đó, hai người không muốn kiếm nữa à?

    Trương Dã lớn tiếng nói.

    - Mẹ kiếp, bảo mày mở thì cứ mở đi, kêu cái gì.

    Cha Trương Dã tức giận quát.

    Trương Dã có vẻ rất sợ cha, nhưng miệng vẫn không khỏi lầm bầm, rất khó chịu với quyết định của ông và cha.

    Ngụy Cầu Hỉ bước lên, chắp hai tay nói:

    - Được vậy thì xin cảm ơn.

    Nói xong, ông bèn đẩy nắp quan tài ra, đột nhiên mặt biến sắc, kêu thất thanh:

    - Hỉ Thần đâu rồi?

    - Ở trong đó.

    Trương Dã vừa nói vừa chúi người vào, nhưng quan tài trống không, đâu còn bóng dáng Hỉ Thần!

    - Hỉ Thần đâu!

    Dù Ngụy Cầu Hỉ cố nín nhịn đến đâu, giờ cũng giận không gì kìm nổi.

    - Rõ ràng là ở trong mà, tôi cùng hai đứa Trương Dã đích thân bỏ vào trong mà. Tôi nhớ là thi thể này rất nặng, gần 100 cân, khó khăn lắm chúng tôi mới bỏ nó vào trong được.

    Người trung niên gãi đầu, nghi hoặc nói.

    - Gặp ma thật rồi.

    Trương lão tứ lầm bầm.

    - Tôi tận mắt nhìn thấy bỏ vào trong mà…

    - Các người chắc chứ?

    Trương Dã ưỡn ngực nói:

    - Ông nghi ngờ chúng tôi sao?

    Ngụy Cầu Hỉ thầm nghĩ, mặc dù ba người nhà này từng làm nghề trộm cướp, nhưng trông thần sắc của họ không giống như đang nói dối.

    - Trừ phi, trừ phi…

    Trương lão tứ cúi thấp đầu lẩm bẩm.

    - Trừ phi cái gì?

    - Trừ phi đúng như những gì ông nói, nó đi tới Lục Tử Ngũ Tàng rồi.

    Ngụy Cầu Hỉ trầm giọng:

    - Chẳng lẽ những điều ông nói lúc đầu là thật ư?

    Trương lão tứ nói dứt khoát:

    - Đây là những điều mà ông chủ nhà khách đưa thây nói, có lẽ không phải là giả.

    Ngụy Cầu Hỉ gật đầu:

    - Sự việc đến nước này, thôi thì còn nước còn tát vậy, Ninh Nhi, chúng ta đi tới Lục Tử Ngũ Tàng thôi.

    Lục Tử Ngũ Tàng là một khu mộ tập trung lớn nhất của trấn Quan Trang, gần như những người mất ở trấn Quan Trang đều được an táng tại đây. Mấy năm năm rồi, khu mộ trở nên rất rộng, khắp nơi là những ngôi mộ cao thấp khác nhau. Vì Lục Tử Ngũ Tàng nằm ở phía sau núi, ánh nắng rất khó chiếu tới, hơn nữa, rất nhiều việc đáng sợ đã từng xảy ra quanh khu vực này, khiến nó càng trở nên tối tăm lạnh lẽo hơn. Ngoài dịp Thanh Minh và Tết nguyên đán, rất ít người lên núi. Khi hai ông cháu Ngụy Cầu Hỉ đi xe tới đây, đã là buổi chiều. Nói thế nào người lái xe cũng không chịu lên núi, để mặc bọn họ ở chân núi.

    Ngụy Cầu Hỉ đứng ở chân núi, nhìn những ngôi mộ trải dài dày đặc, thấp giọng nói:

    - Thật kỳ lạ.

    Ngụy Ninh hỏi:

    - Sao vậy ạ?

    Ngụy Cầu Hỉ lắc đầu nói:

    - Ông cũng không biết, ông có một cảm giác rất lạ. Hình như ở đây có gì đó không sạch sẽ, nhưng lại không biết là thứ gì, đi, chúng ta đi lên tìm xem. Hi vọng có thể tìm được Hỉ Thần ngày trước, có điều, ôi…

    Ngụy Cầu Hỉ thở dài, không nói thêm nữa, dẫn Ngụy Ninh lên núi.

    Hỉ Thần đó đã tồn tại cách đây ba, bốn mươi năm, dù là người chôn vào lúc bấy giờ cũng không nói được đã chôn ở chỗ nào, Ngụy Cầu Hỉ đi lòng vòng trên núi hai tiếng đồng hồ vẫn không tìm được gì. Mặt trời sắp xuống núi, lòng ông như lửa đốt.

    Đúng lúc này, dường như có một luồng sáng màu đỏ xẹt qua, Ngụy Cầu Hỉ vội kéo Ngụy Ninh trốn sau một ngôi mộ.

    Sau đó, một con chó chui ra từ giữa đám mộ. Nói nó là một con chó, bởi lẽ nó giống như những con chó khác, có người, có tai. Nhưng Ngụy Cầu Hỉ phải thề rằng, cả đời này ông ta chưa từng nhìn thấy một con chó nào đáng sợ hơn vậy. Lông trên người nó rụng sạch, lộ ra mảng thịt đỏ hỏn. Một bên tai không biết đã bị ai cắn mất một nửa, lủng lẳng trên đầu. Người nó gầy đét, da bọc xương, nhưng đầu lại rất to, hai cái răng nanh nhe ra, chất nước vàng ghê tởm cháy xuống. Đáng sợ hơn nữa là, hai mắt nó màu đỏ, ánh lên vẻ hung ác, như có thể cắn đứt cổ người khác bất kỳ lúc nào.

    - Là Địa Lang. Không ngờ nơi này lại có thứ tà vật đó.

    Nhìn con chó, Ngụy Cầu Hỉ càng chắc chắn về phán đoán của mình.

    - Địa Lang là gì vậy ạ.

    Ngụy Ninh nhìn con chó hung hãn, cơ thể run rẩy, dựa sát vào ông nội.

    - Là một vật rất rất tà ác.

    Ngụy Cầu Hỉ thấp giọng nói.

    - Đây cũng là lần đầu tiên ông gặp phải, trong truyền thuyết, Địa Lang là chó dẫn đường, có lẽ nó đã dẫn Hỉ Thần chúng ta đi.

    Con Địa Lang vòng vòng ba vòng quanh một ngôi mộ, đột nhiên ré lên một tiếng, rồi ngửi khắp nơi, rồi nó kêu lên, chạy về phía Ngụy Cầu Hỉ đang nấp.

    - Chết rồi, bị nó ngửi được mùi người sống rồi.

    Ngụy Cầu Hỉ vội lấy ra một chiếc ô từ trong người, mở ra, che hai người lại.

    Địa Lang dừng lại, lắc lắc đầu, như đang nghĩ gì đó. Sau đó nó lại lắc đầu, gầm gừ mấy tiếng về phía Ngụy Cầu Hỉ, rồi chạy mất.

    - Đi theo nó mau.

    Ngụy Cầu Hỉ thấp giọng gọi, dẫn Ngụy Ninh đuổi theo.

    Trời đã ngả tối, trên ngôi mộ, một dải vải trắng được dựng lên bằng thanh trúc bay phần phật theo gió, như một con quỷ ác, hai ông cháu đi theo sau Địa Lang, đột nhiên con Địa Lang xoay một vòng quanh một ngôi mộ, rồi lè cái lưỡi đỏ lòm ra liếm bia mộ, quay người chạy ra phía sau ngôi mộ, như biến mất vậy.

    - Đuổi theo!

    Ngụy Cầu Hỉ thấp giọng nói, rồi vội đuổi theo. Đột nhiên, Ngụy Ninh đang chạy phía sau kêu ối một tiếng, rồi ngã xuống đất.

    Ngụy Cầu Hỉ vội chạy tới đỡ Ngụy Ninh dậy, thì phát hiện ra Ngụy Ninh vấp phải một góc của quan tài.

    Ngụy Cầu Hỉ vội phủi sạch bụi trên chiếc quan tài. Chiếc quan tài này được chôn nghiêng trong đất, chỉ hở ra một góc của nắp quan tài. Bên trên khắc một vài ký hiệu, không biết chiếc quan tài này đã chôn bao lâu, nhưng không hề thấy nó phân hủy.

    - Dưỡng thi, dưỡng thi, không ngờ lại có người gây trò tà ác như vậy ở nơi đây, chẳng lẽ không sợ tổn thọ, không sợ trời tru đất diệt sao?

    - Dưỡng thi là gì vậy ạ?

    Ngụy Ninh hỏi.

    - Là một loại yêu thuật rất tà ác, ta cũng chỉ nghe người khác nhắc tới thôi. Không ngờ hôm nay lại tận mắt nhìn thấy. Ninh Nhi, con có để ý thấy không, những chữ này này.

    Ngụy Cầu Hỉ chỉ tay vào những chữ khắc trên nắp quan tài.

    - Đây là Trấn Thi Văn, do người dưỡng thi khắc lên đó, để tránh việc thi thể sống dậy.
    Chen...

  10. The Following 6 Users Say Thank You to chenchen For This Useful Post:

    hadinhphu (15-03-2017), haimuoi (07-09-2014), nghedo (03-12-2017), riversedge (07-01-2017), viettranhung (23-05-2017)

  11. #6
    Dịch Giả chenchen's Avatar
    Ngày tham gia
    Sep 2013
    Bài viết
    1,043
    Thanks
    22
    Thanked 2,240 Times in 971 Posts
    Chuyện Ma ở Tương Tây
    Tác giả: Ngưng Mâu Thất Huyền Thương

    Chương 6: Đất dưỡng thi
    Người dịch: Chenchen
    Biên tập: thienthucac.com
    Nguồn truyện: qidian

    Ngụy Cầu Hỉ nhặt một chút đất lên, liếm trên đầu lưỡi, rồi nhìn thật tỉ mỉ. Đám đất biến thành màu đen, đặt vào lưỡi thấy hơi lạnh, bèn nói một cách khó hiểu:

    - Nơi này đâu phải vùng đất dưỡng thi tốt nhất, tại sao lại có người dưỡng thi ở đây chứ? Đúng rồi, đất dưỡng thi rất khó kiếm, xem ra người đó không còn sự lựa chọn nào khác, phải dưỡng thi ở đây. Hèn gì người đó còn nuôi Địa Lang. Rốt cuộc người này là ai, mà lại biết tà thuật này.

    - Đúng rồi!

    Ngụy Cầu Hỉ vỗ trán.

    - Hèn gì người đó cần Hỉ Thần…Chết rồi

    Ngụy Cầu Hỉ mặt biến sắc:

    - Nếu, người đó nuôi thành công, thì chẳng phải là…

    Ngụy Ninh nhìn ông nội bình thường rất trấn tĩnh, đột nhiên trở nên lo lắng khi nhìn thấy cỗ quan tài đặt nghiêng này, bèn kéo tay áo ông nội hỏi.

    Ngụy Cầu Hỉ nhìn sang tứ phía, rồi dẫn Ngụy Ninh trốn sau một ngôi mộ khá lớn, sau đó bắt đầu giải thích:

    - Người có ba hồn bảy vía, hồn thì thiện mà vía thì ác. Đáng lẽ ra, con người chết như đèn tắt, hồn vía tiêu tan, mới có thể nói rằng đời người thực sự đã kết thúc, đi vào vòng luân hồi. Nhưng, nếu con người chỉ có hồn lìa khỏi xác, mà vía vẫn ở lại trong cơ thể, thì sẽ trở thành cương thi. Dưỡng thi thuật có nghĩa là ép vía của con người ở lại trong cơ thể, khiến thi thể trở thành cương thi. Dưỡng thi thường lựa chọn những nơi âm u tà ác nhất trong phong thủy, để hở một phần của quan tài ra ngoài, hấp thụ thiên địa linh khí. Hàng ngày dùng cơm trắng, máu gà để nuôi. Cách một thời gian cần phải giết một con mèo đen, để “thôi thi”. Tuổi con mèo đen càng lớn càng tốt. Lấy máu của nó tưới lên trên mộ, và chôn xác nó ở phần đuôi quan tài. Làm như vậy, nếu tìm được một vùng đất dưỡng thi vô cùng hung hiểm, cộng thêm thiên thời địa lợi, bốn mươi chín ngày sau sẽ thấy được hiệu quả ngay. Bốn mươi chín ngày sau, người dưỡng thi mở quan tài ra kiểm tra vào lúc trời chạng vạng tối, nếu trên người thi thể có lông tơ trắng, thì được gọi là “Bạch Hung”, nếu có lông đen, thì gọi là “Hắc Hung”. Dưỡng thi là một loại tà thuật lớn, hơn nữa, rất khó để khống chế cương thi, nếu không sẽ bị cương thi cắn lại. Thứ mà cháu nhìn thấy trên quan tài, chính là “Trấn Thi Văn”, dùng để ngăn cương thi cắn lại. Nhưng dường như cỗ quan tài này đã được chôn mấy chục năm rồi, có lẽ có liên quan tới việc nơi đây không phải là đất dưỡng thi.

    - Ông, tại sao người đó lại chọn nơi đây để dưỡng thi?

    - Để thi thể ở đâu là khó bị người ta phát hiện nhất?

    Ngụy Ninh phùng má rồi nói:

    - Đương nhiên là nơi người khác không thể phát hiện ra rồi.

    - Hà hà.

    Ngụy Cầu Hỉ mỉm cười:

    - Để trong một đám thi thể là khó phát hiện nhất, cũng như vậy, làm việc này trong một khu mộ là điều rất dễ dàng, con nói xem, ai lại đến đây chơi cơ chứ?

    Ngụy Cầu Hỉ lại nói:

    - Người này nhất định có oán thù rất lớn, nếu không tại sao lại dùng loại tà thuật này để báo thù chứ?

    - Báo thù?

    - Đương nhiên rồi, nhất định là người đó muốn nuôi một cương thi để báo thù cho mình. Ôi, trên thế giới này, ngoài thù hận ra, còn sức mạnh nào có thể khiến một con người không ngại trời tru đất diệt để tu luyện môn tà thuật này chứ?

    Đúng lúc đó, có người lên núi, Ngụy Cầu Hỉ không nói nữa, co người nấp vào.

    Hai người vừa tới đi thẳng về phía Ngụy Cầu Hỉ, người đi phía trước cầm một chiếc túi da rắn trong tay, tay còn lại cầm một chiếc gậy màu trắng, chiếc gậy được bọc bằng vải trắng, trên đầu gậy còn một dải vải trắng nữa.

    Phía sau là một người quần trắng áo trắng, cơ thể cứng ngắc, vừa đi vừa nhảy phía sau người cầm gậy. Chiếc gậy trong tay người đó không ngừng động đậy về trước và sau, dường như đang điều khiển hành động của người cứng ngắc kia vậy.

    Khi bước lại gần, mới thấy nét mặt người áo trắng trắng bệch đến đáng sợ, ngũ quan đã hoàn toàn méo mó, mắt lõm vào trong quầng mắt, gần như không nhìn thấy gì nữa, một chiếc đinh gỗ hòe đâm thẳng vào giữa yết hầu, đây chẳng phải chính là Hỉ Thần của Ngụy Cầu Hỉ-Bí thư Dương sao.

    - Quả nhiên là ở đây, ông à.

    Thấy Hỉ Thần, Ngụy Ninh mừng thầm, gần như kêu lên thành tiếng. Ngụy Cầu Hỉ vội bịt miệng cậu lại, áp chặt cơ thể cậu vào dưới đống mộ. Hai ông cháu nhìn tất cả cảnh tượng trước mắt qua một khe hở nhỏ giữa những tảng đá.

    Ngụy Cầu Hỉ làm động tác tay ra hiệu yên lặng, nói bằng âm thanh mà chỉ Ngụy Ninh mới nghe thấy được:

    - Đừng động đậy, xem hắn muốn làm gì. Nhìn thấy chiếc gậy đuổi thây kia chưa, đó là người của Ô Gia ở Ma Dương đấy.

    Người đó bước đến chỗ dưỡng thi, rồi ngồi xổm xuống, ánh mắt lộ chút kinh ngạc, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất. Y lấy ba ngọn nến từ chiếc túi da rắn rồi châm lên, cắm trên mặt đất, sau đó vái ba vái trước quan tài. Tiếp đến, y lấy ra một con mèo đen trong túi, dùng móng tay cứa mạnh vào cổ nó. Máu con mèo đen phụt ra, người đó vội dùng một chiếc bát hứng lấy. Con mèo đen giãy giụa, tiếng kêu thảm thiết kinh hãi len lỏi khắp bãi tha ma, sau đó âm thanh yếu dần, rồi tắt hẳn.

    Trời đang tối dần, cả bãi tha ma âm u như vào một vùng đất chết, vô số ngôi mộ như những bóng ma, có những ngôi mộ bắt đầu xuất hiện những đám lửa ma trơi, khiến nơi này càng trở nên rợn da gà.

    - Ông ơi, hắn đang làm gì vậy?

    Ngụy Ninh hỏi nhỏ.

    - Thôi thi, đừng lên tiếng, con xem đi.

    Ngụy Cầu Hỉ nhẹ nhàng nói, sợ làm kinh động đến y.

    Người đó dùng ngón trỏ chấm vào bát máu mèo đen, rồi ấn vào giữa trán Hỉ Thần, rồi ngậm máu trong miệng, phun mạnh lên nắp quan tài.

    Trấn Thi Văn trên nắp quan tài bắt đầu sáng lên, rồi ngày càng đỏ. Máu mèo rớt xuống đất nhưng kỳ lạ thay, nó không ngấm vào đất, mà dần lan ra như thủy ngân, lan đầy khắp khoảng đất cỡ bằng một chiếc quan tài. Máu ngày một nhiều, rồi dần biến thành màu đen, sau đó đột ngột biến mất không thấy đâu nữa.
    Chen...

  12. The Following 5 Users Say Thank You to chenchen For This Useful Post:

    hadinhphu (15-03-2017), haimuoi (07-09-2014), nghedo (03-12-2017), viettranhung (23-05-2017)

  13. #7
    Dịch Giả chenchen's Avatar
    Ngày tham gia
    Sep 2013
    Bài viết
    1,043
    Thanks
    22
    Thanked 2,240 Times in 971 Posts
    Chuyện ma ở Tương Tây
    Tác giả: Ngưng Mâu Thất Huyền Thương

    Chương 14: Thảo Quỷ Bà
    Người dịch: Chenchen thienthucac.com
    Biên tập: thienthucac.com
    Nguồn truyện: book.zongheng.com



    Ngày hôm sau, Ngụy Cầu Hỷ dặn dò Ngụy Ninh đi đường cẩn thận, cho cậu tiền xe, rồi đưa Ngụy Ninh lên chuyến xe về nhà. Chào tạm biệt ông Phương xong, Ngụy Cầu Hỷ cũng vội lên đường, chỉ thấy đôi mắt ông Phương đỏ sọc, chắc chắn đêm qua ông ấy mất ngủ, vì suy nghĩ về ý kiến của Ngụy Cầu Hỷ.

    Ngụy Cầu Hỷ thở dài, rồi vội vã rời đi.

    Đường từ Quan Trang đến Nguyên Lăng rất ngoằn nghoèo, đây là lần đầu tiên Ngụy Ninh tự đi xe về, cậu rất thấp thỏm. Chiếc xe đi không nhanh, đến trưa mới tới bến. Nhà Ngụy Ninh ở ngoại thành, phải ngồi hai trạm xe bus nữa mới đến. Trước kia Ngụy Ninh từng đến huyện thành vài lần, cậu biết phải đến đâu đi xe. Sau khi lên xe bus, vì vừa phải trải qua mấy ngày căng thẳng, giờ lại gió mát mơn man thổi, ánh nắng buổi chiều chiếu rọi vào trong xe, Ngụy Ninh bất giác ngủ lúc nào không hay.

    “Cậu bé, đến nơi rồi, còn chưa dậy à.”

    Nhân viên bán vé gọi Ngụy Ninh dậy. Ngụy Ninh đứng lên nhìn xung quanh, chết rồi, cậu chưa đến đây bao giờ, bèn lo lắng hỏi: “Đây là đâu vậy ạ?”

    Bác bán vé nhìn kỹ Ngụy Ninh, biết rằng chắc chắn cậu ngủ quên nên lỡ trạm, bèn nói: “Đây là Trương Gia Loan rồi, cũng là trạm cuối, cháu muốn đi đâu?”

    “Chết rồi, mình lỡ trạm rồi.” Ngụy Ninh thầm nghĩ, rồi vội hỏi: “Cháu muốn đến Lục Gia Pha cơ, sao lại...”

    “Từ Lục Gia Pha đã đi qua mấy trạm nữa rồi. Sao cháu lại ngủ mất chứ?”. Bác bán vé nói: “Xe này phải thay ca, không quay lại đó đâu, nếu cháu muốn đến Lục Gia Pha, phải tự đi bộ ba trạm, đến Thập Tự Pha lên xe số 15. Nhà cháu ở đâu? Có cần gọi điện cho mẹ cháu đến đón không?”

    “Không cần ạ, cháu tự đi được rồi, cháu muốn đến Viên Gia Ao, bác cho cháu hỏi phải đến đâu bắt xe ạ?”

    “À, Viên Gia Ao à, thế thì tốt rồi, cháu đi về đằng kia, đi qua là đến nơi, không phải đến Thập Tự Pha nữa.”

    “Vậy sao? Trùng hợp vậy ạ?” Ngụy Ninh không ngờ mình ngồi nhầm trạm mà còn đỡ được mấy tệ tiền xe, vội cám ơn rồi đi theo đường bác bán vé nói.

    Sau khi Ngụy Ninh đi khỏi, người lái xe yên lặng từ đầu đến cuối đột nhiên nói: “Chị Lưu, sao chị lại chỉ đường ấy cho cậu bé đó.”

    “Nó muốn đến Viên Gia Ao mà, đó là đường gần nhất còn gì, đi qua đó là đến.”

    “Ý tôi không phải vậy, tôi muốn nói là, chị cũng biết đấy, con đường đó tối om, người thường đâu có đi đường đó...”

    “Này, Tiểu Trương, cậu còn trẻ mà mê tín vậy, ban ngày ban mặt, sợ gì chứ. Yên tâm đi, tôi thấy thằng bé đó nhanh nhẹn lắm, không sao đâu.”

    Tiểu Trương thở dài, nhìn Ngụy Ninh rời đi với đôi mắt đầy suy nghĩ.

    “Hừ, biết thế ngồi xe cho rồi, thà bỏ thêm vài tệ còn hơn, đường quái gì đây chứ.” Ngụy Ninh vừa đi vừa hậm hực, cũng khó trách cậu, vì con đường này lâu lắm rồi không ai đi qua, đã không còn nhìn ra đường nữa, mọc đầy gai góc. Ngụy Ninh vớ lấy một cành cây, bập bõm bước từng bước một. Mặt trời nảy lửa trên đầu, Ngụy Ninh quên không đem theo nước, bắt đầu thấy khát, cậu chỉ muốn về thật nhanh, để ôm lấy chiếc giếng trước cửa nhà uống cho thỏa thích.

    Ngụy Ninh thấy trước mặt có một chiếc đình nghỉ chân, có lẽ chính phủ xây để người qua đường nghỉ. Ngụy Ninh rảo bước, muốn vào đó nghỉ một lát. Trong đình có ba người, một người trung niên đeo một túi đồ trên lưng, xem ra cũng là người đi đường, đang cầm một cốc trà, một người phụ nữ ngồi lên chiếc ghế đẩu, phía trước có mấy cốc trà được đậy bằng nắp thủy tinh, bên cạnh là một ấm trà lớn, cạnh đó còn có một lò lửa nhỏ, phía trên đang luộc mấy quả trứng, xem ra đây là người bán hàng. Còn một ông già nữa, quần áo lôi thôi, tay cầm một chiếc gậy trúc không ngừng gõ lên nền đất, nhắm mắt hưởng thụ.

    Ở Tương Tây, ngày trước những quán nước trà kiểu này rất thường gặp, nhưng mấy năm gần đây, nước khoáng đóng chai thịnh hành, dần dần không còn thấy những quán trà thế này nữa. Không ngờ lại gặp được ở đây, Ngụy Ninh cảm thấy như năng hạn gặp mưa, vội vàng bước đến. Nhưng cậu chưa kịp bước đến quán trà, ông già trông như ăn mày kia bèn giơ gậy ra, cố ý ngoắc chân Ngụy Ninh, Ngụy Ninh nhìn ông ta, không thèm chấp, rồi nói với người bán: “Cho cháu một cốc trà, bao nhiêu tiền vậy?”

    “Một tệ”, người bán đưa cho Ngụy Ninh một cốc trà, Ngụy Ninh uống một hớp hết veo. Mặc dù mùi vị hơi lạ, nhưng chỉ cần đã khát là được rồi. Ngụy Ninh mua một quả trưng nữa, chuẩn bị ăn trên đường.

    “Đi rồi à?” Ông ăn mày già đột nhiên cất lời, “Bọn trẻ bây giờ thật là, nhìn thấy người già ngã ra đất thế này cũng không đỡ dậy, thật chẳng có lòng thương người gì hết.”

    Ngụy Ninh đỏ mặt, cậu thầm thấy xấu hổ, vội đến bên cạnh ông lão ăn mày, giơ tay đỡ ông ta dậy. Không ngờ ông lão này trông thì nhẹ, mà lại nặng không ngờ. Ngụy Ninh gồng người lên mấy lần mới kéo được ông ta dậy.

    Sau khi đưa ông lão ăn mày đến ngồi trong đình, Ngụy Ninh nghĩ một lát, rồi đưa quả trứng cho ông ta nói: “Ông à, ông giữ lại quả trứng này đi, cháu không đói, mà cũng sắp về đến nhà rồi.”

    Ông lão ăn mày cười rạng rỡ nói: “Hà hà, được lắm được lắm, cậu nhóc được lắm, còn biết kính trên nhường dưới cơ đấy, giỏi, giỏi. Nhưng mà, quả trứng này ấy à, mặc dù ta chẳng còn trẻ trung gì, nhưng vẫn chưa muốn chết, đồ của Thảo Quỷ Bà, ta nhát gan lắm, không dám ăn.”

    Lúc đó, người trung niên, người bán nước và Ngụy Ninh mặt biến sắc. Ngụy Ninh kêu lớn: “Ông, ông nói gì cơ, bà ấy, bà ấy...là Thảo Quỷ Bà?”

    Người trung niên còn phản ứng thái quá hơn, vội đưa tay móc cổ họng, một lát sau, bèn nhổ ra một đống trông như đóng cỏ, bên trên còn có mấy con sâu màu xanh nhỏ như hạt đỗ, không ngừng quậy cựa trong đống cỏ.

    Ngụy Ninh vội làm theo, móc tay vào cổ họng, một lát sau cũng nhổ ra đống cỏ và con sâu xanh.

    Người phụ nữ trừng mắt với ông lão ăn mày, gằn giọng: “Vương Đà Tử, ta với ngươi không thù không oán, sao ngươi lại làm hỏng việc tốt của ta!”

    Vương Đà Tử lười nhác nói: “Ngươi có thù hằn với ai thì hại người ấy, chẳng liên quan gì đến ta. Nhưng ta thích cậu nhóc này, ta nhận nó làm đệ tử, ngươi không được hại nó.”

    Người phụ nữ giậm chân, giận dữ nói: “Đồ già mõm mà vẫn chưa chết, ngươi làm hỏng việc của ta, không xong với ta đâu, cứ đợi mà xem”. Nói xong, bà ta cũng không để tâm đến quán nước của mình, đi thẳng.

    Vương Đà Tử chậm rãi bắt đống rận trên người mình, chẳng thèm để ý đến lời nói cuối cùng của mụ kia.

    Đúng lúc đó người trung niên bước đến, chắp tay, gập người thật sâu rồi nói: “Tiểu sinh vào kinh dự thi, đi qua nơi đây, suýt nữa thì bỏ mạng ở đây rồi, đa tạ cụ ông và tiểu huynh đệ đã giup đỡ, mới bảo toàn được tính mạng cho tiểu sinh, tiểu sinh xin đa tạ.”

    Hả, vào kinh dự thi ư! Giờ là thời đại nào rồi cơ chứ. Ngụy Ninh nhìn người trung niên, trông cũng chỉn chu, nhưng đầu óc hơi....Chẳng lẽ vừa rồi sợ quá nên óc có vấn đề rồi sao?

    “Không biết danh tính tiểu huynh đệ là gì, về đến nhà, huynh nhất định sẽ lập bàn thờ cho tiểu huynh đệ, ngày ngày thắp hương cung bái, để bù đắp ân điển của tiểu huynh đệ.”

    “Tôi là....” Ngụy Ninh chưa kịp nói xong, Vương Đà Tử đã dùng cây gậy đập mạnh lên mặt cậu, ngắt luôn câu nói sắp vượt khỏi cửa miệng của cậu.

    “Ông làm gì vậy!”

    Mặc dù vừa mới được Vương Đà Tử cứu mạng, nhưng hành động vừa rồi của y vẫn khiến Ngụy Ninh bực bội.

    Vương Đà Tử trợn đôi mắt lòng trắng nhiều hơn lòng đen, nói bằng một thứ giọng quái gở: “Tên Khiếu Thi Quỷ kia, ngươi không nghe thấy những gì ta nói vừa rồi sao? Ta đã nói đây là đồ đệ của ta rồi, mà ngươi còn dám nhắm vào nó sao. Ngươi chưa chết hẳn hay là thế nào, ngươi còn muốn ngồi thêm năm trăm năm nữa à?”

    Ngụy Ninh giật mình, thầm nói: Chẳng lẽ người trung niên này cũng là...

    Mặc dù người trung niên bị vạch mặt, nhưng vẫn phong độ ngời ngời, cười nói: “Đã vậy thì tiểu sinh xin cáo từ. Lão tiên sinh có được đồ đệ giỏi giang này, thật là đang mừng. Hôm nay tiểu sinh vội đến đây, chưa kịp chuẩn bị quà gì. Sau này nhất định sẽ bù lại. Tiểu huynh đệ, huynh xin cáo từ.”

    Nói xong y bèn chắp tay, rồi gạt áo, đi mất.

    Đôi lời của người dịch: Chen đã đọc hết bộ này và thấy thật đáng để dịch. Sẽ cố gắng cho lên không đứt đoạn, nhưng tốc độ thì không thể hứa trước được ạ, bởi bận học, bận con cái, bận viết luận văn... Mong các Vip thông cảm và không "hắt hủi" bộ truyện này.Chen xin chân thành cảm ơn!

    [/CHARGE]
    Last edited by Chí Thăng; 16-03-2017 at 08:42 AM.
    Chen...

  14. The Following 5 Users Say Thank You to chenchen For This Useful Post:

    Chí Thăng (05-12-2016), hadinhphu (15-03-2017), nghedo (17-03-2017), riversedge (07-01-2017), viettranhung (23-05-2017)

  15. #8
    Dịch Giả chenchen's Avatar
    Ngày tham gia
    Sep 2013
    Bài viết
    1,043
    Thanks
    22
    Thanked 2,240 Times in 971 Posts
    Chuyện ma ở Tương Tây
    Tác giả: Ngưng Mâu Thất Huyền Thương

    Chương 15: Ông già bí ẩn
    Người dịch: Chenchen thienthucac.com
    Biên tập: thienthucac.com
    Nguồn truyện: book.zongheng.com


    Vương Đà Tử nhìn Ngụy Ninh bằng con mắt trắng nhiều hơn đen rồi nói: “Này nhóc họ Ngụy kia, lại đây nào, cõng ta một đoạn.”

    “Sao ông biết tên của cháu.” Thấy Vương Đà Tử gọi tên mình, Ngụy Ninh rất kinh ngạc.

    Chẳng lẽ người này cũng là....Đột nhiên Ngụy Ninh cảm thấy lạnh sống lưng.

    Vương Đà Tử trừng mắt với cậu rồi nói: “Ngươi đúng là ngốc thật, trên đời này, ngoài họ Ngụy các ngươi, còn ai có 207 đốt xương chứ!”

    Lúc còn bé, Ngụy Ninh đã từng nghe ông nói, rằng tất cả các đời của Ngụy gia đều có một điểm khác người, người thường chỉ có 206 đốt xương, còn người của Ngụy gia thì lại có nhiều hơn một đốt, nhưng....Sao ông ấy lại biết!

    Vương Đà Từ lườm Ngụy Ninh rồi nói: “Vừa nãy khi ngươi đỡ ta dậy, ta đã tiện tay sờ lên người ngươi”

    Vừa rồi Ngụy Ninh chỉ tiếp xúc với ông ta vài giây, không ngờ, ông ấy lại có thể đếm được trên người cậu có bao nhiêu đốt xương, thật là khó tin. Đây là người thật sao? Ngụy Ninh tạm dùng từ “người” để thay thế cho từ “ông già quái gở”.

    Thảo Quỷ Bà, Khiếu Thi Quỷ, và cả ông già bí ẩn này nữa, hôm nay Ngụy Ninh liên tục gặp phải những sự việc quái dị, bản thân cậu cũng thấy khó hiểu.

    “Đúng rồi, phải về nhà mau, đợi ông nội về rồi kể cho ông nghe việc hôm nay, nhất định ông sẽ biết.” Ngụy Ninh quyết định vậy, rồi không nói lời từ biệt với Vương Đà Tử mà quay đầu đi xuống núi.

    Vương Đà Tử dùng cây gậy tre bập bõm đập xuống đất, tìm đường đi, rồi thở dài: “Con người thời đại này thật là, cứu mạng nó mà nó không biết ơn, lại còn để mặc một ông già khổ hạnh ở nơi hoang vắng thế này, thật là, ôi, thật là...” Nói xong lão liền lắc đầu.

    Hóa ra ông ta là người mù, Ngụy Ninh bèn động lòng thương. Nghĩ đến việc vừa rồi ông ấy còn cứu mình, nếu mình để mặc ông ấy ở đây thì thật chẳng ra sao. Ngụy Ninh nhìn trời, rồi thầm nghĩ: “Dù sao thì giờ vẫn sớm, mình đưa ông ấy về, rồi về nhà cũng được.”

    Nghĩ đến đây, Ngụy Ninh bước đến cạnh Vương Đà Tử: “Ông à, thế này đi, ông sống ở đâu, nếu không xa, thì cháu đưa ông về.”

    Vương Đà Tử lập tức mặt tươi roi rói: “Gần lắm, gần lắm. Không xa chút nào”.

    Ngụy Ninh ngồi xổm xuống, cõng Vương Đà Tử lên. Thật kỳ lạ, vừa nãy khi Ngụy Ninh đỡ ông ta dậy, cậu thấy ông ta nặng vô cùng, nhưng giờ cõng trên lưng lại thấy nhẹ như một tờ giấy vậy.

    “Cõng cho cẩn thận nhé, đồ đệ ngoan của ta.”

    Ngụy Ninh lắc đầu nguầy nguậy, bĩu môi: “Cháu không phải là đồ đệ của ông. Ông nội cháu giỏi hơn ông nhiều.”

    “Hì, nhóc có biết bao nhiêu người muốn lão phu đây chỉ dạy đôi điều mà còn không được không, vậy mà ngươi còn, hì, nhưng, ông già đó cũng có chút tài cán đấy, lâu rồi không gặp, không biết giờ thế nào rồi, năm xưa...” Vương Đà Tử không nói nữa, chỉ tặc lưỡi liên hồi.

    “Ông quen ông nội cháu sao?” Ngụy Ninh hỏi.

    “Coi là vậy đi. Ngụy gia các ngươi đều là những người quái gở, ta thà ít quen còn hơn.”

    Ngụy Ninh thầm nghĩ: “Ông mới là người quái gở, ông nội tôi đối xử với tôi tốt hơn nhiều.”

    Đột nhiên Vương Đà Tử cười nói: “Đồ nhi, nhất định vừa nãy ngươi thầm chửi ta đúng không.”

    “Đâu có.” Ngụy Ninh giật mình, thầm nghĩ, mình mới nghĩ thôi mà, sao ông ta lại biết chứ.

    “Không có thật sao.” Vương Đà Tử giả cười, “ Thế thì tốt, trong cái ngành này của chúng ta, tôn sư trọng đạo rất quan trọng đấy.”

    “Này nhóc, khi lớn lên ngươi muốn làm gì.” Vương Đà Tử cưỡi trên lưng Ngụy Ninh, nói chuyện với cậu.

    “Tôi muốn đưa thây, giống ông nội vậy, cầm một loạt cờ chiêu hồn, lắc chuông niếp hồn, dẫn người chết, tránh người sống.” Ngụy Ninh hứng khởi bắt chước phong cách của ông nội.

    “Ta đã nói Ngụy gia toàn người quái gở thôi mà, con nhà người ta đều muốn thi đại học, làm nhà khoa học, vậy mà ngươi, hì hì, thật có chí khí đấy.”

    “Cháu không thích học, khi lớn lên cháu muốn làm người đưa thây nổi tiếng. Khi còn sống, những Hỉ Thần đó lưu lạc ở ngoài, nếu chết rồi vẫn không được về với quê hương, nhất định họ sẽ rất buồn, cháu không muốn khiến họ chết rồi mà vẫn phải buồn.”

    “Ý”, Vương Đà Tử không ngờ Ngụy Ninh còn nhỏ mà lại nghĩ được sâu sắc như vậy, lấy làm ngạc nhiên lắm. Một hồi lâu sau, y thở dài rồi nói: “Hi vọng ngươi có thể sống được đến ngày đó.”

    “Ông nói vậy là sao.”

    Vương Đà Tử như lỡ miệng, vội vàng nói: “Không có gì, không có gì.” Nhưng dường như vẫn không cam tâm, y lại hỏi: “Chẳng lẽ ông nội ngươi không nói gì với ngươi sao?”

    “Nói gì cơ?”

    Vương Đà Tử hỏi dò: “Ví dụ như, ví dụ như cha ngươi, hay chú ngươi đó.”

    Ngụy Ninh nghĩ một lúc: “Cháu có nghe mẹ từng nói, cha cháu mất khi cháu mới lên một, hình như cháu còn hai người chú và một người cô nữa, hình như chú cháu cũng mất từ hồi cháu còn nhỏ.”

    Vương Đà Tử tiếp lời: “Khi họ chết có phải đều vào lúc 27 tuổi không?”

    “Cháu không biết. Sao vậy ạ?”

    “Ừm, không có gì”, Vương Đà Tử nhíu mắt, rồi khẽ xoa đầu Ngụy Ninh. Lòng thầm nghĩ: “Cậu nhóc tội nghiệp, không biết liệu nhóc có chiến thắng được số mệnh hay không. Ôi...”

    Hai người đã đi qua một ngọn núi. Lúc này trời dần tôi, trước mắt đã nhìn thấy khói bếp bốc lên.

    Phía trước là Viên Gia Ao rồi.

    “Cô bán vé kia chẳng phải nói chỉ cần vượt qua ngọn núi là đến sao. Vậy mà phải đi lâu thế này, mất những 3 tiếng đồng hồ.” Ngụy Ninh thầm trách cô bán vé kia. Thật ra cậu đã hiểu lầm cô bán vé tốt bụng kia rồi. Cô ấy nói không sai, nhưng chỉ là Vương Đà Tử không muốn Ngụy Ninh về nhà sớm như vậy, nên đã thi triển vài đạo thuật che mắt cậu.

    Nhìn mặt trời dần xuống núi, Vương Đà Tử nheo mắt nói: “Đồ nhi, có lẽ hôm nay ngươi không về nhà được rồi, chúng ta ở lại đây một đêm đi, mai ngươi hẵng về.”

    “Không được, mẹ cháu nói rồi, trẻ con không được qua đêm ở ngoài, mẹ cháu sẽ lo lắm.”

    “Ngươi nhìn mặt trời xem, giờ là mấy giờ rồi, ngươi một mình đi đường trong trời tối không sợ sao. Nhỡ gặp phải thứ gì không sạch sẽ, đến lúc đó ngươi có khóc cũng không được đâu.”

    “Cái này...” Ngụy Ninh vẫn là trẻ con, nghĩ đến việc một mình ở nơi hoang vắng thế này, lại không có ông nội, cậu cũng hơi sợ.

    “Nghe ta, đến nhà đó đi, ta quen họ.” Vương Đà Tử giơ cây gậy trong tay chỉ lên phía trước.

    “Ông, ông phải mù sao?”

    Vương Đà Tử trợn con mắt trắng nhiều hơn đen: “Ta bảo ta mù bao giờ?”

    “Vậy ông cầm gậy làm gì, với cả lúc đầu, sao ông lại vờ làm người mù, cầm cây gậy chọc xuống đất dò đường, lừa cháu phải cõng ông.”

    “Ta thích cầm gậy đấy, ngươi làm gì được ta?”

    Ngụy Ninh biết mình bị Vương Đà Tử lừa, phải cõng ông ta cả buổi chiều, tức đỏ cả mặt, bèn buông thõng hai tay, giận dữ nói: “Ông xuông ngay đi, xuống ngay đi!”

    Nhưng, dường như Vương Đà Tử đã mọc rễ trên người Ngụy Ninh vậy, chẳng hề suy chuyển chút nào.

    “Ông...Đồ lừa đảo, xấu xa!”

    Vương Đà Tử thấy Ngụy Ninh tức giận, vui vẻ nhìn cậu, miệng còn huýt sáo.

    Không vất đi được, không bỏ xuống được, mắng cũng chẳng nghe. Lần đầu tiên Ngụy Ninh gặp phải người như vậy, vừa giận vừa lo, cậu bèn ngồi thụp xuống nền đất.

    Không đi nữa!


    [/CHARGE]
    Last edited by Chí Thăng; 16-03-2017 at 08:42 AM.
    Chen...

  16. The Following 4 Users Say Thank You to chenchen For This Useful Post:

    hadinhphu (15-03-2017), nghedo (17-03-2017), riversedge (07-01-2017), viettranhung (23-05-2017)

  17. #9
    Dịch Giả chenchen's Avatar
    Ngày tham gia
    Sep 2013
    Bài viết
    1,043
    Thanks
    22
    Thanked 2,240 Times in 971 Posts
    Chuyện ma ở Tương Tây
    Tác giả: Ngưng Mâu Thất Huyền Thương

    Chương 17: Tràng Tử
    Người dịch: Chenchen thienthucac.com
    Biên tập: thienthucac.com
    Nguồn truyện: book.zongheng.com


    Đột nhiên bên ngoài rầm rập tiếng bước chân, trong phòng bật đèn sáng trưng. Tất cả mọi người đều dậy, như xảy ra chuyện gì gấp lắm.

    “Ôi, đau quá.”

    “Sao lại sinh vào lúc này chứ, chẳng phải tính ngày còn những 1 tháng cơ mà?”

    “Sinh non chứ còn sao nữa, mau đi viện thôi.”

    “Cha, cha quên rồi sao, Quách Thúy sinh đứa thứ hai, nếu bị chính phủ biết thì phạt tiền chúng ta chết mất.”

    “Thế làm sao đây.” Hai người đàn ông chưa từng gặp phải cảnh này bao giờ, cả hai nóng ruột quay mòng mòng.

    “Mẹ ơi, mau, mau gọi bà Trương đến đây. Gọi bà ấy đến đây đỡ đẻ.” Lúc này, Quách Thúy trở thành người tỉnh táo nhất.

    “Đúng, đúng, tìm bà Trương, nhưng gần 1 giờ đêm rồi, người ta nhất định ngủ mất rồi, đi gọi có sao không?”

    “Giờ là lúc nào rồi, mạng của Quách Thúy quan trọng hơn hay là giấc ngủ của bà Trương quan trọng hơn. Con mau đi đi, dù có phải trói bà ấy lại cũng phải đem bà ấy tới đây.”

    “Vâng vâng vâng. Con đi ngay đây.” Cha Chu Khải đáp lời rồi vội chạy ra ngoài.

    Một lúc sau, cha Chủ Khải dẫn theo một người phụ nữ trạc bốn mươi tuổi, dáng người rất béo, chạy vào trong.

    “Ôi, sao lại thế này. Sao mấy người không gọi tôi đến sớm. Nghe cô này. Thúy Nhi, hít vào, rặn mạnh ra. Chu Khải, cháu mang chậu rửa mặt của mẹ cháu đến đây, Chu Hân, anh đun nước cho vợ đi, phải dùng lửa to nhé, mau đi đi. Ông Chu, ông lấy ít rơm với ít quần áo sạch mà Chu Hân vẫn mặc thường ngày đến đây. Đúng rồi, tìm cho tôi cái kéo to mà Thúy Nhi vẫn dùng. Sinh non không phải chuyện đùa đâu, làm không tốt là mất mạng cả mẹ lẫn con. Xùy xùy xùy, gở mồm gở miệng, trong nhà còn người không, thế này thì...”

    “Cô à, có cần cháu giúp không ạ?” Ngụy Ninh bước đến.

    “Cháu là ai, sao bình thường chưa gặp bao giờ. Mau mau mau, đến đây giúp một tay đi, đỡ Thúy Nhi cho cô...Đúng, cứ thế, Thúy Ninh, rặn mạnh vào, rặn mạnh vào...”

    Ngoài Vương Đà Tử, tất cả người trong nhà bỗng bận rộn cả lên. Vương Đà Tử lạnh lùng nhìn mọi việc xảy ra trước mắt, hai tay trong ống tay áo không ngừng tính toán, bất giác, khóe miệng lão nở nụ cười.

    “Chết rồi, đít ra trước. Khó đẻ rồi, nhóc, đi ra ngoài trước đi, đừng gây phiền thêm ở đây. Thúy Nhi, rặn mạnh, rặn mạnh.”

    “Chết rồi, màng ối tụt ra rồi, làm sao đây. Khó đẻ, Chu Hân, giữ mạng cho mẹ hay con đây?”

    Mặt Chu Hân biến sắc, y biết bà Trương đang bảo mình lựa chọn giữ tính mạng cho 1 trong hai người, vội nói: “Hai người đều bình an có được không?”

    “Không được”. Bà Trương vội nói: “Mau quyết định đi, muộn là mất mạng luôn cả hai đấy!”

    “Giữ mẹ, con mất rồi còn đẻ thêm được. Thúy không được xảy ra chuyện gì.” Ông Chu vội quyết định.

    “Được.”

    Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tiếng kêu của Chu Thúy ngày càng yếu ớt. Ông Chu ở ngoài trán mướt mồ hôi, một lúc sau, trong phòng vang lên tiếng khóc của trẻ sơ sinh. Ông Chu mừng rỡ. Nhưng chỉ có một tiếng, rồi tắt ngấm.

    Một lát sau, bà Trương buồn bã bước ra: “Tôi đã cố hết sức rồi...Tìm một chỗ phong thủy tốt để mai táng cho đứa trẻ đi. Con được đẻ ra, mẹ phải đối diện với tử thần, hai mạng này đều nằm trong tay Diêm Vương. Đây là số kiếp, Thúy Nhi mệt mỏi cả buổi rồi, Chu Hân, anh vào thăm nó đi.”

    Ông Chu lấy phong bao lì xì đã chuẩn bị từ trước đưa cho bà Trương. Bà Trương nhìn thấy, rồi lại nhìn bát nước đường hoa mai và bát mỳ trường thọ người nhà sản phụ chuẩn bị cho bà, bên trong còn có hai quả trứng, vừa mới rán xong, bên trên còn bốc khói nghi ngút. Bà thở dài nói: “Thôi, đứa bé đâu còn nữa, chuyện vui trở thành chuyện buồn, cái này xin miễn thôi. Ôi, Thúy Nhi thật đáng thương, đứa bé thật đáng thương”. Nói xong, bà sụt sùi một lúc.

    Căn phòng trở nên tĩnh lặng. Bà Trương lặng lẽ bước ra ngoài: “Ô, mưa rồi, lúc đến đâu có mưa, nhà ông có ô không, cho tôi mượn, mai tôi mang qua trả.”

    Ngụy Ninh biết điều cùng Vương Đà Tử về phòng. Hai người dường như bị nhiễm sự bị thương trong căn nhà này, không ai nói gì, buổi đêm dần trôi, mưa tí tách suốt đêm.

    Người làm nông rất chăm chỉ, ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, mặc dù gia đình vừa xảy ra biến cố lớn, nhưng vẫn phải tiếp tục sống. Ông Chu dậy cắt cỏ cho lợn như mọi ngày. Nhưng vừa đến phòng khách, cảnh tượng trước mắt khiến ông kinh sợ, con dao trong tay coong một tiếng rơi xuống đất, ông đau đớn hét lên: “Thúy Nhi!”

    Một sợi dây trắng buộc vào xà ngang, hai chân Thúy Nhi rời khỏi mặt đất, cả cơ thể lắc lư trong không trung như một tờ giấy, hai mắt lồi ra, trong tay vẫn đang ôm đứa con đáng thương chưa kịp nhìn thấy cuộc đời đã chết. Cô ấy đã chết từ lâu rồi.

    Quách Thúy tự sát!

    Trong một ngày mất đi hai mạng người. Đây là một cú sốc quá lớn đối với bất kỳ gia đình nào. Ông Chu già đi trông thấy. Khi cứu Quách Thúy từ trên xà nhà xuống, cơ thể Quách Thúy đã cứng đơ, dù là thần tiên cũng không thể sống lại được nữa.

    Có lẽ nỗi đau mất con đã khiến cô ấy lựa chọn cực đoan như vậy.

    Ngụy Ninh và Vương Đà Tử đã dậy từ sớm. Ngụy Ninh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tròng mắt đỏ hoe, sụt sịt khóc theo họ. Vương Đà Tử kéo cậu lại. Lúc này không thích hợp để nói lời chia tay, Vương Đà Tử kéo Ngụy Ninh, chuẩn bị rời đi.

    Khi Ngụy Ninh bước khỏi cổng lớn, trong phòng vang lên tiếng nói lạnh lùng của Chu Hân: “Hai người định đi thế này sao?”

    “Ừm, đúng vậy”, Vương Đà Tử dẫn theo Ngụy Ninh vái ba lạy trước mộ hai mẹ con Quách Thúy, móc ra ba mươi tệ, đưa cho Chu Hân rồi ảo não nói: “Người chết không thể sống lại được, anh đừng quá đau buồn.”

    Chu Hân không thèm nhìn số tiền Vương Đà Tử đưa tới, lạnh lùng nói: “Hai người định đi thế này sao?”

    “Còn thế nào được nữa, hương đốt rồi, lạy cũng lạy rồi. Chẳng lẽ còn muốn hai người chúng tôi phục trước linh cữu cho nhà anh sao?”

    “Đúng vậy.”

    “Ha ha, nực cười”. Vương Đà Tử chuyển giận thành cười, “Già này sống nhiều năm như vậy rồi, mà chưa từng nghe yêu cầu như vậy. Thú vị đấy, thú vị đấy. Nhưng thật xin lỗi, tôi còn chút việc bận, xin phép đi trước, mấy người cứ làm việc của mình đi.”

    “Sư phụ”, ông Chu chặn đường Vương Đà Tử, “Tôi biết yêu cầu như vậy với hai người quả thực là hơi quá đáng, nhưng chúng tôi làm vậy cũng có nguyên nhân. Bởi vì hai người đến, nhà chúng tôi liền chết hai người, quả thật là, vì thế, nếu hai người bỏ đi...Thì không hay lắm, vì thế, mong hai người ở lại thêm vài ngày, đợi qua bảy ngày, chúng tôi sẽ tiễn hai người đi.”

    “Không được, mẹ cháu nhất định đang lo cho cháu lắm”. Ngụy Ninh vội kháng nghị.

    Nhưng đột nhiên Ngụy Ninh phát hiện ra xung quanh xuất hiện rất nhiều người, ánh mắt của những người đó nhìn họ đều rất lạnh nhạt, thậm chí còn mang theo thù hận. Tính cách của người dân Tương Tây rất thẳng thắn, người dân nhiệt tình, khi họ đối tốt với bạn, thì việc gì cũng không ngại giúp bạn, khi đánh nhau nhất quyết đứng về phía người nhà, nhưng nếu bạn “cứng đầu” trước mặt họ, vậy thì họ sẽ ra tay rất ác độc. Vì vậy từ cổ chí kim, Tương Tây là đất sinh ra “thổ phỉ”. Người Tương Tây vô cùng bài xích cái mới từ bên ngoài. Hôm qua khi hai người họ đến xin tá túc, nếu không phải Quách Thúy thấy tiền mới miễn cưỡng đồng ý, thì họ sẽ chẳng tìm được chỗ nào qua đêm.

    “Mẹ kiếp, đã bảo là đừng để họ ngủ qua đêm mà, họ là Tràng Tử!”


    [/CHARGE]
    Last edited by Chí Thăng; 16-03-2017 at 08:42 AM.
    Chen...

  18. The Following 3 Users Say Thank You to chenchen For This Useful Post:

    hadinhphu (15-03-2017), nghedo (17-03-2017), viettranhung (23-05-2017)

  19. #10
    Dịch Giả chenchen's Avatar
    Ngày tham gia
    Sep 2013
    Bài viết
    1,043
    Thanks
    22
    Thanked 2,240 Times in 971 Posts
    Chuyện ma ở Tương Tây
    Tác giả: Ngưng Mâu Thất Huyền Thương

    Chương 19: Âm Dương Đỉnh
    Người dịch: Chenchen thienthucac.com
    Biên tập: thienthucac.com
    Nguồn truyện: book.zongheng.com


    “Đương nhiên chỉ dựa vào điều này, vẫn chưa thể chắc chắn rằng Quách Thúy bị người ta sát hại. Hừ, đám tiểu tặc Mâu Sơn trốn chui trốn lủi mấy chục năm, giờ cuối cùng cũng chịu xuất đầu lộ diện. Chúng và phái Chúc Do ta đối địch với nhau. Nếu hôm nay không vạch mặt chúng, người ta sẽ nói Chúc Do ta hết người rồi mất.”

    Vương Đà Tử nhìn Chu Khải, cậu bé vẫn đang khóc, hai mắt sưng vù, rồi nói với Ngụy Ninh: “Gọi thằng bé kia qua đây, ta có chút chuyện muốn hỏi nó.”

    Chu Khải và Ngụy Ninh giờ đã chơi thân với nhau. Ngụy Ninh bước tới, kéo nó lại. Vương Đà Tử hỏi: “Này nhóc, sao ngón cái của cháu lại gãy vậy?”

    “Cháu không biết. Vừa sinh ra đã như vậy rồi ạ.”

    Vương Đà Tử kéo tay Chu Khải nhìn thật kỹ rồi nói với Chu Khải: “Cháu đi đi, để tang cho mẹ.”

    Sau khi Chu Khải đi khỏi, Vương Đà Tử nói: “Hôm qua khi con chơi bắn bi với nó, ta đã phát hiện ra rằng, âm khí trên người thằng bé này rất nặng, xem ra đã bị người khác trù úm. Vừa rồi ta nhìn tay nó, ngón cái của nó là bị người ta trù úm rồi chặt mất.”

    “Thập tử liên tâm là gì, ngón cái tay phải của con người là nơi dương nhãn của toàn cơ thể, là cốt lõi của tụ dương. Ngón cái tay phải nhóc Chu Khải đó giống như đã bị pháp khí Mâu Sơn – Thiên Bồng Thước cắt đứt, dùng để làm âm dẫn cho bố sát.”

    Vương Đà Tử thở dài nói: “Để bố được sát trận nuôi quỷ này, người này đã hao tổn không ít tâm trí đây.”

    “Sát trận nuôi quỷ?”

    “Hôm qua nhân lúc họ đã ngủ, ta đã xem gia phả của họ. Con biết không, hóa ra bát tự của Quách Thúy thuộc loại tứ trụ toàn âm. Điều hay hơn nữa là, hôm qua nếu như Quách Thúy sinh đẻ thuận lợi, bát tự của đứa bé đó cũng sẽ là tứ trụ toàn âm!”

    Chú thích: Trong mệnh cách, người sinh vào năm âm tháng âm ngày âm giờ âm, được gọi là tứ trụ toàn âm.

    “Đương nhiên đâu có việc trùng hợp như vậy. Rõ ràng là có người thúc cho Quách Thúy sinh non, cố tình để Quách Thúy sinh vào tối qua. Mục đích chỉ có một, đó là muốn lấy đứa trẻ trong bụng Quách Thúy.”

    “Dùng anh để làm âm dẫn, dùng mẹ làm âm khí, rồi bố trí âm sát trận, chọn ngày tứ trụ toàn âm để sinh đứa trẻ này, thật độc ác, thật tàn độc.”

    Nói xong, Vương Đà Tử lại cười khinh miệt: “Bố trận cũng dày công đấy, nhưng trông việc xử lý vài thủ pháp thì thấy người này vẫn chưa thành thục lắm, xem ra không phải là người thạo nghề. Đồ nhi, con có muốn gặp người đó không?”

    “Muốn chứ”

    Ngụy Ninh bị Vương Đà Tử khích, nên rất hiếu kỳ.

    “Vậy thì con hãy ở đây bảy ngày. Trong ngày thứ bảy, ta sẽ dẫn con đi bắt người đó.”

    “Bảy ngày?” Ngụy Ninh hơi do dự. Nếu cậu ở đây bảy ngày, nhất định mẹ cậu sẽ lo lắm. Nhưng Ngụy Ninh lại không muốn bỏ lỡ màn kịch này.

    “Thế này đi, con gọi điện cho mẹ, nói rằng ở lại đây bảy ngày, xem mẹ con có đồng ý không.”

    “Nhất định mẹ con không đồng ý đâu.”

    Mặc dù Ngụy Ninh biết khả năng đó là không lớn, nhưng thật sự cậu rất muốn ở lại xem chân tướng. Nên cuối cùng vẫn lấy hết can đảm gọi điện về nhà, không ngờ mẹ Ngụy Ninh lại đồng ý.

    “Sư phụ, giờ chúng ta phải làm gì.” Ngụy Ninh giờ đã tâm phục khẩu phục Vương Đà Tử, nên gọi lão là sư phụ rất tự nhiên.

    Vương Đà Tử rõ ràng là rất khoái hai chữ “sư phụ” này, lão cười hà hà giờ vào cái cằm trụi râu: “Đợi thôi. Đồ nhi ngon, chúng ta đợi nó tự đâm đầu vào lưới. Áo đỏ bọc hồn, Âm Dương Đỉnh, việc này ngày càng thú vị rồi đấy. Hì hì.”

    Vương Đà Tử tự cười, nhưng trên mặt chẳng có chút thịt nào, nên trông rất kỳ dị.

    Mấy ngày sau đó, Chu gia trên dưới đều bận làm tang lễ, nên cũng không để tâm đến họ. Thật ra Vương Đà Tử hiểu rõ rằng, Quách gia chỉ ra vẻ bề ngoài không để ý đến họ thôi. Việc họ là Tràng Tử đã đồn ầm khắp mấy thôn. Tất cả mọi người trong thôn đều đang nhìn vào họ. Bình thường người trong thôn đều quen nhau cả, vì thế đột nhiên xuất hiện hai gương mặt lạ hoắc, mọi người đều rất để ý. Nếu Vương Đà Tử bước khỏi thôn, nhất định sẽ có người nói cho Quách gia, nên muốn trốn thoát là điều khó.

    Huống hồ, hai sư đồ Vương Đà Tử đâu có ý định trốn. Đặc biệt là Ngụy Ninh, cậu hứng khởi đến nỗi mấy ngày liền cứ bám lấy Vương Đà Tử hỏi này hỏi nọ, nhưng Vương Đà Tử cứ làm ra vẻ khó hiểu, thâm nho, bảo Ngụy Ninh chờ thủ đoạn của lão.

    Hừ, nếu nói toạc móng heo ra hết thì còn gì là thú vị nữa. Phải làm ra vẻ thần bí, kích thích cái óc của ngươi, mới cho thấy sư phụ ngươi giỏi giang chứ. Nếu không về sau làm sao dạy được ngươi.

    Sau khi đạo sĩ của Chu gia mời tới làm phép hai lần, cuối cùng đến ngày thứ ba, hai mẹ con Quách Thúy đã được đem chôn. Vương Đà Tử và Ngụy Ninh cũng đi theo. Vương Đà Tử nói rằng, quả nhiên được chôn ở đây, khiến cho Ngụy Ninh rất tò mò. Nhưng cậu cứ hỏi thêm, Vương Đà Tử lại nói chuẩn bị xem kịch hay, khiến Ngụy Ninh rất khó chịu.

    Đến ngày thứ bảy, Ngụy Ninh thấy Vương Đà Tử không có động tĩnh gì, cậu cũng không ngồi yên được nữa, bắt đầu quấn lấy Vương Đà Tử hỏi chuyện. Vương Đà Tử cười nói: “Con ngủ sớm đi, tối nay hai chúng ta còn phải làm việc đấy.”

    Đến hơn mười giờ tối, Vương Đà Tử gọi Ngụy Ninh dậy, Ngụy Ninh hứng khởi chạy đi chạy lại trong phòng, Vương Đà Tử nói khẽ: “Khẽ thôi, khẽ thôi nào.” Rồi dẫn theo Ngụy Ninh luồn ra cửa sau, chạy thẳng đến chỗ chôn Quách Thúy.

    Quách Thúy được chôn ở ngọn núi đầu thôn. Người nhà quê không có nhiều tiền, nên chôn khá nông. Có nhà nghèo quá thậm chí còn dùng đá đắp thành một ngôi mộ, chẳng có bia mộ. Quách Thúy chết đột ngột, Chu gia chưa chuẩn bị kịp bia mộ. Nhưng Vương Đà Tử đích thân đến tham dự lễ tang, nên sẽ tìm thấy chỗ chôn Quách Thúy. Vương Đà Tử dẫn Ngụy Ninh trốn vào một nơi cách mộ Quách Thúy không xa, Vương Đà Tử vẫn úp úp mở mở, bảo Ngụy Ninh đợi, để cá chui vào lưới.

    Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Ngụy Ninh không ngừng nhìn đồng hồ. Sắp đến 11 giờ rồi, tuần đầu của Quách Thúy sắp sửa trôi qua, cậu ngày càng nóng ruột, đang định hỏi Vương Đà Tử, thì Vương Đà Tử đặt tay lên miệng rồi nói khẽ: “Đến rồi kìa.”

    Quả nhiên, một bóng đen chạy nhanh tới mộ Quách Thúy. Người này rất cẩn thận, thi thoảng lại nhìn xung quanh, sợ có người đi theo. Đi đi lại lại quanh mộ Quách Thúy một hồi, người đó lấy ra một cái cuốc rồi bắt đầu đào lên. Sau đó y mở quan tài ra, lấy một thứ, nhìn từ phía xa, trông nó giống con của Quách Thúy. Người áo đen cười lạnh, rồi lại vội vàng đóng nắp quan tài vào, đắp đất lên, tiện tay cho thêm vài tảng đá, rồi mang theo đứa bé chạy mất.

    “Đuổi theo!” Vương Đà Tử và Ngụy Ninh chạy sát theo sau người áo đen.


    [/CHARGE]
    Last edited by Chí Thăng; 16-03-2017 at 08:43 AM.
    Chen...

  20. The Following 3 Users Say Thank You to chenchen For This Useful Post:

    hadinhphu (15-03-2017), nghedo (03-12-2017), viettranhung (23-05-2017)

+ Trả lời Chủ đề
Trang 1 của 21 1 2 3 11 ... CuốiCuối

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình