+ Trả lời Chủ đề
Trang 1 của 32 1 2 3 11 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 10 của 312

Chủ đề: Chuyện Ma ở Tương Tây - tg Ngưng Mâu Thất Huyền Thương (Full)

  1. #1
    Dịch Giả chenchen's Avatar
    Ngày tham gia
    Sep 2013
    Bài viết
    1,043
    Thanks
    22
    Thanked 2,240 Times in 971 Posts

    Chuyện Ma ở Tương Tây - tg Ngưng Mâu Thất Huyền Thương (Full)

    Chuyện Ma ở Tương Tây
    Tác giả: Ngưng Mâu Thất Huyền Thương

    Chương 1: Đón Hỉ Thần
    Người dịch: Chenchen
    Biên tập: thienthucac.com
    Nguồn truyện: qidian

    Trời tờ mờ sáng, trên nền trời xanh nhàn nhạt là những vì sao chưa kịp lặn, đất trời mờ ảo, giống như được đội một chiếc khăn voan bàng bạc.

    Cả thế giới tĩnh lặng như tờ, cái lạnh gần sáng tràn ngập trong không khí.

    Lưu lão tam ngáp một hơi dài, dụi đôi mắt còn đang ngái ngủ. Ông là người canh phu duy nhất còn lại ở thị trấn Quang Trang, sinh sống ở thị trấn cổ kính này đã bảy mươi năm, và làm công việc canh phu này đã năm mươi năm.

    *canh phu: người làm công việc gõ gậy trúc, hoặc chiêng trong đêm, để nhắc thời gian cho mọi người.

    - Coong! Coong! Coong! Coong! Coong! Coong! Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa!

    Lưu lão tam lấy lại tinh thần, gào lớn. Đi xong chuyến này, là coi như đã hoàn thành việc của ngày hôm nay, có thể về nhà ngủ một giấc ngon lành rồi. Đến chiều tìm Trương lão tứ và những người khác đánh Mạt Chượt, lấy lại số tiền thua tối qua.

    Thị trấn Quan Trang là cửa ngõ phía đông của Tương Tây, có thể gọi là một thị trấn cổ kính nghìn năm tuổi. Trung Quốc những năm chín mươi đang đúng lúc kinh tế phát triển nhảy vọt. Phần lớn thanh niên trong thị trấn đã đến miền duyên hải làm việc, khiến cho thị trấn nhỏ vốn đã không nhiều người giờ càng trở nên thưa thớt. Một trận mưa rả rích suốt đêm, khiến con đường hàng ngày bụi tung mờ mịt trông thật sạch sẽ, thỉnh thoảng, một chiếc xe đường dài vọt qua mang theo âm thanh nhộn nhạo, để lại ánh đèn hậu chiếu sáng những hàng quán hai bên đường.

    Đột nhiên, một con chó đen đang rũ tai xuống ngủ bật dậy, sủa vài tiếng, rồi bắt đầu quay xung quanh chỗ nó đứng như đang hoảng loạn, sau đó chạy thẳng về phía trước.

    - Loại chó chết!

    Lưu lão tam giật nảy mình bởi con chó đen chạy vọt ra, ông giơ chân đá lên người nó. Con chó đau hự một tiếng, rồi chạy mất.

    Đột nhiên phía đằng xa vang lên tiếng chuông sắc nét. Lưu lão tam vội dỏng tai nghe, nét mặt ngày càng nghiêm trọng, miệng lẩm bẩm:

    - Hừ, đã bốn, năm mươi năm nay không xuất hiện âm thanh này rồi, chẳng lẽ, chẳng lẽ lại có người bắt đầu làm trò đó rồi sao?

    - Phì phì phì, đại cát đại lợi, đại cát đại lợi.

    Lưu lão tam nói. Mặc kệ công việc còn chưa xong, ông khoác áo khoác lên, rồi rảo bước về nhà, biến mất trong màn sương mỏng manh cuối mùa thu.

    Tiếng chuông mỗi lúc một gần, cùng với đó là một âm thanh già nua vang lên:

    - Hỉ Thần quá cảnh, người quỷ lùi ra.

    Trong màn sương lờ mờ hiện ra bóng của ba người. Đi đầu là một ông già, da ngăm đen, sắc mặt hơi ác, mặc áo vải thô xanh, eo đeo một chiếc dây lưng đen. Mặc dù cuối thu sương rơi nhiều, nhưng ông vẫn chỉ đi một chiếc giày cỏ. Người đi giữa đội nón, che bằng khăn voan. Toàn thân người này mặc một bộ đồ trắng, như đồ của người chết, bộ dạng đi đứng cũng rất kỳ lạ, tay chân cứng ngắc, đi theo sau ông già. Cuối cùng là một đứa bẻ chỉ mười một, mười hai tuổi, mặc bộ quần áo thể dụng như bao đứa trẻ thời đó thích mặc, chỉ là eo cũng đeo một chiếc dây lưng đen, sau lưng đeo cặp sách.

    Điều kỳ lạ là, trong tay đứa bé bưng một chiếc bát ô tô màu trắng, hình như trong bát đựng đầy nước. Đứa bé đi cẩn thận đằng sau hai người, như sợ làm sánh nước trong bát ra ngoài.

    Trong tay ông già cầm một xấp giấy vàng dày, phía trên dùng một đồ vật nhọn hình đồng tiền chọc ra những lỗ nhỏ như xâu tiền. Đây chính là loại tiền âm phủ đặc biệt của Tương Tây. Ông già cầm nắm tiền tung lên trời, nói to:

    - Hỉ Thần quá cảnh, mua đường đi qua, phàm phu tục tử, đừng có lại gần, hãy mau quay về, nhập thổ vi an!

    Ông già dừng lại trước một căn nhà gỗ, ngây người nhìn:

    - Không ngờ, nhiều năm nay không gặp, đã xập xệ đến thế này rồi.

    Căn nhà gỗ này đã đổ nát đến độ không nhận ra tuổi của nó nữa. Mấy cây gậy trúc chống tạm thời, để tránh đổ sập. Hai cánh cửa lớn đóng chặt. Trước căn nhà là một chiếc lồng đèn phủ đầy bụi, ánh sáng lờ mờ. Trên chiếc biển nhập nhằng bốn chữ: “Nhà Khách Hỉ Thần”.

    - Nhiều năm như vậy rồi, không biết lão huynh đệ đó còn sống không. Ninh Nhi, con đi gõ cửa, nhớ cách ta dạy con đó.

    Đứa trẻ vâng một tiếng, cẩn thận đưa chiếc bát trong tay cho ông già. Nó bước lên trước, ưỡn ngực, hắng giọng, sang sảng nói:

    - Trời không nhận, đất không nhận, đông đến tây đi lại về đông, hôm nay mượn nhờ tiệm của người, gạch vàng thu vào trong tủ để.”

    Trong phòng không một tiếng động. Đứa trẻ nhìn ông già, lại nói thêm một lần nữa, tiếng lớn hơn lúc nãy. Nó gọi ba lần, trong phòng vẫn không có người đáp, sắc mặt ông già hơi thất vọng, nói:

    - Quả nhiên không còn ai nữa rồi. Chúng ta đi thôi.

    Dứt lời, ông già gõ một nhát vào chiếc chiêng, chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này, trong phòng vang lên âm thanh chậm chạp:

    - Trời muốn nhận, đất muốn nhận, đông đến tây đi lại về đông, người chết hóa làm một viên gạch vàng, gạch vàng nhận trong tủ của ta.”

    Ông già mừng rỡ, đứa bé vui vẻ vỗ tay, vội nói:

    - Ông ơi, có người, có người kìa.

    Trong phòng lại cất lên tiếng nói:

    - Người đến là tiên sinh răng?

    Đứa trẻ vội đáp:

    - Người đến không phải tiên sinh răng.

    Người trong phòng nói:

    - Người đến là tiên sinh chân?

    Đứa trẻ trả lời:

    - Người đến không phải tiên sinh chân.

    - Người đến là tiên sinh thuyền?

    - Người đến không phải tiên sinh thuyền.

    - Người đến là tiên sinh xe?

    - Người đến chính là tiên sinh xe.

    - Có ăn cháo lú dưới âm gian?

    - Chỉ uống bình trà nơi thượng giới.

    Người trong nhà yên lặng một hồi lâu, rồi cất tiếng:

    - Không ngờ vẫn còn tiên sinh xe đến thăm, xin đợi một chút. Tôi sẽ mời Hỉ Thần vào tủ.

    Trong nhà vang tiếng loạt soạt, người đó đang thu dọn. Một lúc sau, một ông già tóc hoa râm đẩy hai cánh cửa gỗ ra. Ông già cầm một lá bùa làm bằng giấy vàng, gỡ chiếc nón trên đầu người áo trắng. Một gương mặt trắng bệch lộ ra. Trên mặt không còn giọt máu, hai mắt nhắm chặt, nhưng môi lại đỏ như máu, cả cơ thể toát lên sự hãi hùng. Đây là một xác chết.

    Ông già lấy một tờ giấy vàng trong tay ra, dán lên trán thi thể, thay phải cầm kiếm chỉ lên mặt nó rồi lớn tiếng:

    - Mời Hỉ Thần vào tủ.

    Quả nhiên, cỗ thi thể đã động đậy!

    Hai tay xác chết giơ thẳng về phía trước, hai mắt nhắm chặt, như người bị mộng du. Nhưng động tác của nó cứng nhắc hơn người thường rất nhiều. Nó chầm chậm tiến về phía trước. Xương trên cơ thể cọ vào nhau kèn kẹt, chói tai như dao rạch lên một chiếc đĩa sứ. Nó bật thẳng người nhảy qua ngưỡng cửa, rồi đứng lại phía sau cửa.

    May mà lúc này ngoài ba người ra không còn ai khác, nếu không, nhìn thấy cảnh này, chắc chắn họ sẽ hãi hùng ngất mất.

    Hóa ra hai người này là thợ đưa thây đã mất dâu rất lâu ở Tương Tây. Còn người áo trắng đó chính là “Hỉ Thần”. Còn nơi này chính là “nhà khách đưa thây” đã rất nhiều năm không có Hỉ Thần nào xuất hiện.

    Trời vừa sáng.

    Nhà khách đưa thây không có gì khác với những ngôi nhà khác ở Quan Trang. Chỉ là phần nhiều người dân ở đây thích dùng thanh gỗ để đóng cửa, và lấy mười mấy thanh gỗ cùng nhét qua then cửa, rồi dùng gậy gỗ buộc lại. Rất ít nhà làm hai cánh cửa gỗ lớn như thế này. Trong nhà có một chiếc bàn cũ kỹ, vốn được sơn đen nhánh, nhưng giờ đã bạc thếch, dầu trên bàn ánh lên. Bốn chiếc ghế băng cũng mòn các góc, không biết đã dùng bao năm rồi. Cả căn phòng tối mù, len lỏi một cảm giác rùng rợn đáng sợ.

    Ông chủ mở cửa đầu hói, không biết có phải do thường xuyên ở trong nhà hay không, mà mặt ông ta trông trắng bệnh, môi hơi tím tái. Ông nhìn Hỉ Thần bước vào, đầu tiên trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó trấn tĩnh lại, nhìn hai ông cháu thật lâu, rồi bước thẳng vào trong nhà.

    Tiểu Ninh bưng bát cả một đêm, cánh tay mỏi nhừ, cậu vội vàng bước lên trước. Vừa định đặt mông xuống, bèn bị ông nội gọi:

    - Tiểu Ninh, ông dặn con thế nào?

    Tiểu Ninh chu mỏ, lấy ra một chiếc đèn dầu cổ kính từ trong cặp sách, đến góc đông nam căn phòng. Ở đây có treo một đồ vật như chiếc giỏ mây, Tiểu Ninh đặt chiếc đèn trong tay vào giỏ mây. Ông già rút một tờ giấy vàng trong ngực ra, hai tay xoa vào nhau, tờ giấy bùng cháy trong tay ông. Tiểu Ninh nhìn trầm trồ. Ông già đọc lầm rầm:

    - Thiên mệnh cho ta, ta mệnh cho ngươi, nếu ngươi phụ ta, thiên mệnh không dung, đốt ngọn đèn âm, rọi đường tiến bước, ngươi không phụ ta, xin đừng thổi tắt.

    Nói xong, ông lấy tờ giấy trong tay châm đèn, chiếc đèn tỏa ra ánh sáng le lói, nhưng dù gió thổi thế nào, ngọn lửa cũng không lay động.

    - Tiểu Ninh, con trông chừng nhé, không được để đèn tắt. Nếu như đèn tắt, sẽ hỏng việc đấy.

    Tiểu Ninh chu miệng:

    - Con mệt cả một buổi tối rồi. Sớm biết đi bộ mệt thế này, con chẳng theo đâu.

    Ông già hiền từ xoa đầu Tiểu Ninh, cười nói:

    - Lúc đó là con đòi đi kia mà, giờ con lại không chịu rồi. Ngoan nào, hết một đêm nữa, đưa Hỉ Thần tới nơi, chúng ta sẽ về nhà. Ông hứa với con, sẽ dạy con cách châm đèn mà không dùng lửa vừa rồi.

    Tiểu Ninh nhảy chân sáo, vỗ tay cười nói:

    - Ông nội nhớ giữ lời nhé.


    Last edited by Chí Thăng; 10-08-2014 at 08:59 PM.
    Chen...

  2. The Following 7 Users Say Thank You to chenchen For This Useful Post:

    hadinhphu (15-03-2017), haimuoi (17-08-2014), nghedo (03-12-2017), riversedge (07-01-2017), viettranhung (23-05-2017), vniso (06-01-2017)

  3. #2
    Dịch Giả chenchen's Avatar
    Ngày tham gia
    Sep 2013
    Bài viết
    1,043
    Thanks
    22
    Thanked 2,240 Times in 971 Posts
    Chuyện Ma ở Tương Tây
    Tác giả: Ngưng Mâu Thất Huyền Thương

    Chương 2: Nhà khách đưa thây
    Người dịch: Chenchen
    Biên tập:thienthucac.com
    Nguồn truyện: qidian

    Ông chủ nhà khách đưa thây lấy chiếc giẻ lau điện thờ phủ đầy bụi, lấy ba nén nhang rồi đốt lên. Đương nhiên ông ta không dùng tay để đốt, mà dùng bất lửa, sau đó lạy ba lạy trước điện, cắm nhang vào.

    Người tinh mắt sẽ phát hiện ra rằng, ông chủ không thờ Quan Âm hay Như Lai như những người bình thường, mà là một quái vật có đầu trâu thân người.

    Ông chủ cười nói:

    - Nếu tôi nhớ không nhầm, thì ông là người của Ngụy gia tại Thần Châu đúng không.

    Ông già hơi khom lưng:

    - Trí nhớ của ông thật tốt, tôi là Ngụy Cầu Hỉ, đây là cháu trai của tôi, Ngụy Ninh. Ninh Nhi, chào ông đi con.

    Ngụy Ninh ngoan ngoãn cất lời chào. Dường như ông chủ rất thích cậu, ông xoa đầu cậu, rồi cười nói:

    - Dáng bộ được lắm, thật không hiểu tại sao ông nội cháu lại nỡ để cháu theo cái nghiệp này.

    Ngụy Cầu Hỉ mỉm cười nói:

    - Thứ tổ tiên truyền cho, không thể để mất được.

    Tính cách ông chủ có vẻ khá cởi mở, ông tự giới thiệu:

    - Tôi họ Trương, những người quen tôi ở Quan Trang này đều gọi tôi là Trương lão tứ. Từ đời ông tôi, ngôi nhà khách Hỉ Thần này cũng đã mở một trăm năm rồi, và cũng đi vào dĩ vàng từ thời cách mạng văn hóa. Ôi…

    Thần sắc Trương lão tứ buồn rầu, miệng xuýt xoa:

    - Không ngờ rằng chính sách trợ giúp cải cách được đưa ra, mà thứ của tổ tiên cha ông lại trở về, chính sách của Đảng tuyệt thật.

    Ngụy Cầu Hỉ nói:

    - Từ đời ông tôi, tôi đã nghe nói tới Trương gia của Quan Trang. Trước kia những sư phụ hành cước của Tương Tây, đi qua Quan Trang, không ai là không đến dừng chân ở nơi này. Vốn hai ông cháu tôi đã không làm nghề này rất nhiều năm rồi, nhưng lần này thật sự là có người nhờ, mới phải đi chuyến này. Tư tưởng của thanh niên bây giờ thoáng lắm. Còn ai coi những ông già suốt ngày qua lại với Hỉ Thần như chúng tôi ra gì nữa đâu.

    - Đúng vậy, thời đại thay đổi rồi.

    Trương lão tứ thở dài, rồi chuyển chủ đề:

    - Hỉ Thần vẫn chưa ăn gì phải không, tôi sẽ đi nấu ngay.

    Trương lão tứ là người chân chất, tính cách cổ quái, rất ít khi nói chuyện. Ngoài mấy người như canh phu Lưu lão tam, rất ít người trong thị trấn Quan Trang này muốn bắt chuyện với ông ấy. Dần dần, người trong thị trấn dường như đã quên mất sự tồn tại của ông. Hôm nay hiếm hoi có một sư phụ hành cước đến đây, Trương lão tứ rất vui vẻ, một lát sau đã nấu cả một bàn thức ăn.

    Ba món, một món khoai tây xào, một món cà tím và một bát ớt tương đặc sản của Tương Tây, cộng thêm hai bát cơm, xem ra Trương lão tứ không hề giàu có.

    Ngụy Ninh đã đói từ lâu, cậu không hề khách sáo, vội cầm bát lên định ăn, thì bị ông nội gọi lại:

    - Hỉ Thần còn chưa ăn, con vội gì chứ.

    Ngụy Ninh vội dừng lại. Ngụy Cầu Hỉ dùng đũa chấm lên các món ăn, miệng đọc lầm rầm, như đang mời Hỉ Thần ăn cơm vậy. Sau đó ông đốt một tệp tiền giấy ở góc đông nam, Trương lão tứ lại mang tất cả đồ ăn vào trong nấu lại lần nữa mới bê ra. Như vậy được coi là Hỉ Thần đã dùng cơm.

    Sau bữa ăn, Ngụy Cầu Hỉ gọi Ngụy Ninh tới dặn:

    - Con đi xem bảy huyệt của Hỉ Thần, xem thần sa đã rơi ra chưa. Nếu bị rơi hoặc tróc ra, thì phải dùng thần sa bôi lên, bảy huyệt không được thông sinh khí.

    Ngụy Cầu Hỉ lấy ra một tập bùa gỗ đào như làm phép, đưa cho cháu trai, rồi nói:

    - Con cầm bùa này dán lên trán, ngực, hai tay, hai đầu gối. Hãy nhớ, dán bùa mới lên rồi mới được bóc bùa cũ, nếu không tử thi sống dậy, thì không lường được hậu quả đâu.

    Ngụy Ninh vâng một tiếng. Vì người Hỉ Thần cao lớn, Ngụy Ninh kéo một chiếc ghế băng để đứng lên trên. Hai mắt Hỉ Thần nhắm chặt, bảy huyệt đều được bít chặt bằng loại thần sa đặc biệt chỉ có ở Tương Tây. Ngụy Ninh còn nhỏ nhưng rất gan dạ, đứng trước xác chết mà không hề sợ hãi. Sau khi kiểm tra Hỉ Thần cẩn thận một lượt, Ngụy Cầu Hỉ nhìn chằm chằm vào ngọn đèn góc đông nam. Ngọn lửa đứng thẳng, không hề động đậy.

    Ngụy Ninh biết mọi việc rất quan trọng, nên không dám bất cẩn. Cậu dán bùa Thần Châu vào những vị trí chỉ định như ông nội nói, sau đó xé bùa cũ đi. Ngụy Cầu Hỉ nhận lấy số phù, xoa hai tay vào nhau, chúng cháy lên trong không trung, hóa thành một dám tro rơi xuống đất.

    Ngụy Cầu Hỉ thở phào một hơi. Mặc dù Ngụy Ninh còn nhỏ, nhưng làm việc nhanh nhẹn linh lợi, không hề kém người lớn. Dù là người lớn bây giờ, có lẽ cũng không dám ở cùng một phòng với một cỗ thi thể, chứ đừng nói là đổi bùa cho thi thể.

    Đột nhiên một ngọn gió thổi vào. Ngọn lửa góc đông nam lay động. Ngụy Cầu Hỉ tái mặt, ông vội vàng bước đến, hi vọng bảo vệ cho ngọn lửa đang không ngừng lay động. Lúc này Ngụy Ninh đang quay lưng về phía Hỉ Thần, lấy ghế rồi ngồi xuống.

    Vù, Ngụy Ninh chỉ cảm thấy phía sau lưng rợn gai ốc, quay đầu nhìn, đột nhiên cậu sợ đến độ hồn bay phách lạc. Không biết từ lúc nào, Hỉ Thần đã đứng đằng sau lưng cậu. Nhưng đôi mắt vốn đóng chặt giờ đã mở ra, thở khí trắng phì phò, nhìn chằm chằm vào Ngụy Ninh.

    - Ông ơi.

    Ngụy Ninh sợ hãi kêu rối rít, nhưng lúc này Ngụy Cầu Hỉ đã bước tới bên ngọn đèn dầu, cách Ngụy Ninh bốn, năm mét, sao kịp chạy đến chỗ Hỉ Thần đang đứng sau Ngụy Ninh.

    - Hỉ Thần sống dậy rồi.

    Trương lão tử hét toáng, bật dậy, chạy về phía sau nhà.

    Hỉ Thần thò tay ra từ trong chiếc áo quan. Đôi tay trắng dã xanh lét, không hề có chút máu, móng tay dài và sắc, thâm đen. Trên tay lông trắng mọc dài cả cen-ti-mét, hai tay nó nắm lấy Ngụy Ninh rồi nhấc ngược lên.

    - Hỉ Thần bớt giận.

    Ngụy Cầu Hỉ lấy ra một chiếc kiếm nhỏ xâu bằng tiền đồng, tay trái đốt một xấp bùa như làm phép. Lúc này, Hỉ Thần dường như không hề nghe thấy tiếng của Ngụy Cầu Hỉ, đầu lắc lắc một cách cứng ngắc, phát ra tiếng cót két. Nó nhấc Ngụy Ninh lên cao hơn nữa, như muốn tóm lấy hai chân xé toạc Ngụy Ninh ra vậy. Ngụy Ninh ra sức giãy giụa, nhưng dường như xác chết này có sức lực rất lớn. Nó nắm chặt lấy hai chân Ngụy Ninh, mặc cậu giãy giụa.

    Ngụy Ninh sắp bị xác chết này xé tan!

    -Phập!

    Ngụy Cầu Hỉ xiên chiếc kiếm vào đám bùa đang cháy, nhanh chóng chạy về phía trước, chiếc kiếm tiền đồng đâm thẳng vào trán xác chết, rồi xuyên qua cả đầu nó!

    Điều kỳ lạ hơn là, xác chết này không chảy máu.

    - Coong!

    Một âm thanh lớn vang lên. Chiếc kiếm tiền đông xuyên qua đầu xác chết cắm lên cột gỗ phía sau. Ngụy Cầu Hỉ cầm lấy chiếc bát trắng mà Ngụy Ninh vẫn bưng đặt ở trên bàn, uống một ngụm lớn, rồi phun lên bùa Thần Châu đang cháy.

    Phừng, phù Thần Châu gặp nước không những không tắt, mà còn cháy lớn hơn.

    Ngụy Cầu Hỉ quát:

    - Mời Hỉ Thần về chỗ!

    Hỉ Thần như bị đóng băng, hai tay dừng lại trong không trung. Ngụy Cầu Hỉ vội cứu Ngụy Ninh xuống.

    Ngụy Cầu Hỉ gõ vài nhát lên ngực, lưng, hai tay, hai chân của Hỉ Thần bằng chiếc kiếm tiền đồng, rồi lấy ra một chiếc đinh bằng gỗ đóng thẳng vào chỗ bảy tấc giữa cổ họng, thở dài:

    - Trước kia ông là một người nổi danh, không ngờ chết rồi mà vẫn sống dậy thế này. Ta đành phải lấy gỗ hòe để khóa hồn phách ông lại. Sau khi đưa ông về với suối vàng, ta sẽ thả hồn phách ông ra, để ông đi đầu thai. Nếu đắc tội, xin hãy tha cho ta.

    Ngụy Cầu Hỉ đốt thêm mấy lá bùa, nhúng bùa đã đốt vào trong chiếc bát trắng, đồi nói với Ngụy Ninh vẫn chưa kịp hoàn hồn:

    - Con uống đi, để không bị nhiễm thi độc.

    Ngụy Ninh nhìn thứ đen sì trong bát nước rồi chau mày, nhưng vẫn cố gắng uống.

    Đúng lúc này, không biết Trương lão tứ ở đâu ló đầu ra, nói:

    - Vừa gặp phải ma thổi đèn à?

    Ngụy Cầu Hỉ gật đầu, Trương lão tứ nói:

    - Tôi bằng tuổi này rồi, mà lần này coi như được mở mắt. Chẳng lẽ sư phụ đã gặp phải gian thương, bán bùa và thần sa giả cho ông. Con người thời nay ấy à, dám lừa cả tiền của người chết. Đâu như thời đại chúng ta, sợ bị báo ứng.

    Trương lão tứ thở dài, ròi lắc mạnh đầu.

    Ngụy Cầu Hỉ điềm đạm nói:

    - Đây đều là thứ tổ tiên truyền lại, chứ không phải tôi đi mua.

    Trương lão tứ xoa đầu Ngụy Ninh, nói:

    - Anh bạn nhỏ, cháu có bị thương không, vừa rồi cháu thật dũng cảm.

    Ngụy Ninh rất bất mãn về việc vừa rồi Trương lão tứ chạy mất, cậu quay ngoắt đầu đi, không để Trương lão tứ xoa, hừ một tiếng. Trương lão tứ không chấp, mà nói:

    - Sư phụ mệt cả đêm rồi. Đã giải trừ được Hỉ Thần sống dậy, hãy nghỉ sớm đi. Tôi sẽ trông đèn cho sư phụ như trước kia.

    Ngụy Cầu Hỉ chau mày:

    - Không ổn, Hỉ Thần sống lại, tôi chưa bao giờ gặp từ khi hành cước đến nay. Đừng nói là tôi, dù là mấy đời Ngụy gia cũng chưa từng gặp. Gần đây nhất định có vật gì khiến xác chết sống lại. Trương lão tứ, ông có nghe nói gần đây có thứ gì không sạch sẽ không?

    Trương lão tứ lắc đầu nói:

    - Chỗ chúng tôi luôn sạch sẽ, tôi chưa từng nghe nói được điều gì.

    Ngụy Cầu Hỉ lẩm bẩm:

    - Vậy thì kỳ lạ thật. Không nên như vậy chứ.

    Ngụy Cầu Hỉ nhìn sang Hỉ Thần. Lúc này nó đang đứng thẳng ở chỗ đó, chiếc đinh gỗ hòe rất nổi. Ngụy Cầu Hỉ không hiểu, tưởng rằng mình quá đa nghi, bèn nói với Trương lão tứ:

    - Vậy phiền ông trông giúp ngọn đèn này, đừng để nó tắt. Dù là có chút động tĩnh, cũng phải gọi tôi dậy ngay.

    Trương lão tứ nói:

    - Đâu phải lần đầu tiên tôi trông đèn, tôi biết được việc này quan trọng thế nào mà. Mọi người cứ nghỉ ngơi đi.

    Ngụy Ninh bị Hỉ Thần dọa, cách Hỉ Thần rõ xa, nằm trong lòng Ngụy Cầu Hỉ, một lát sau bèn ngủ mất. Ngụy Cầu Hỉ cũng mệt, sau khi dặn Trương lão tứ mấy câu, bèn dựa lên bàn ngủ mất.

    - Không xong rồi.

    Ngụy Cầu Hỉ giật mình tỉnh giấc, ngồi bật dậy. Lúc này ngụy Ninh còn đang say ngủ. Ngụy Cầu Hỉ rời Ngụy Ninh ra, nhưng ngọn đèn góc đông nam đã tắt từ bao giờ!

    Còn Trương lão tứ thì ngủ mất!

    Ngụy Cầu Hỉ vội gọi Trương lão tứ, lo lắng nói:

    - Ông, sao ông lại ngủ!

    Trương lão tứ lơ mơ ậm ừ một tiếng. Ngụy Cầu Hỉ tức giận tát một cái đánh bốp rồi nói:

    - Sao đèn Tầm Hương lại tắt rồi!

    - Gì cơ.

    Trương lão tứ giật bắn mình, quả nhiên thấy đèn dầu đã tắt.

    Ngụy Cầu Hỉ tức giận:

    - Chẳng phải tôi bảo ông trông sao, ông, sao ông lại để nó tắt! Xảy ra chuyện lớn rồi!

    - Tôi cũng không biết, tự nhiên ngủ thiếp đi mất, tối qua tôi ngủ rất sớm mà, hơn nữa, hơn nữa ban ngày ban mặt, sao tôi lại ngủ mất.

    - Tôi chán quanh co với ông rồi, Hỉ Thần đâu?

    - Hỉ Thần, Hỉ Thần làm sao?

    - Hỉ Thần biến mất rồi!

    Mặt Ngụy Cầu Hỉ xanh lét.

    Gì kia, Hỉ Thần biến mất rồi. Đến giờ Trương lão tứ mới tỉnh ra, nhìn về phía sau cột gỗ, nhưng đã không còn ai nữa.

    Hỉ Thần chạy mất rồi.

    - Ôi.

    Ngụy Cầu Hỉ thở dài, bình tĩnh lại sau cơn giận lôi đình, nói:

    - Ông cũng biết đấy, nếu Hỉ Thần sống lại sẽ xảy ra chuyện gì. Vừa ông cũng thấy rồi đấy. Đó còn là tôi dốc sức chế ngự, và bảy huyệt bị thần sa bít chặt. Nếu bảy huyệt của Hỉ Thần mở hết, biến thành cương thi, thì sẽ có kết quả thế nào.

    - Ông còn nhớ Vương gia ở Tự Phổ 100 năm trước chứ.

    Trương lão tứ toát mồ hôi hột. Một trăm năm trước, Vương gia là một gia tộc lớn nhất trong số những người đưa thây. Do làm mất một xác chết, biến thành cương thi, trong vòng một đêm giết sách hơn hai mươi người ở một thôn làng, Vương gia trở thành người trọng tội. Bảy mươi tư người cả gia tộc, gồm cả hơn ba mươi người đưa thây đều tự sát. Từ đó Vương gia ở Tự Phổ vĩnh viễn biến mất khỏi lịch sử của người đưa thây.

    - Bây giờ phải làm thế nào.

    Trương lão tứ hỏi.

    - Tìm đi, trước khi trời tối nhất định phải tìm được Hỉ Thần. Giờ là ban ngày, chưa biến thành cương thi được. Nếu trời tối, hậu họa rất khó lường.

    - Đúng, còn đợi gì nữa chứ, mau đi tìm.

    Trương lão tứ vỗ trán.

    - Đợi một chút. Từ lúc đầu tôi đã thấy việc này kỳ lạ. Ông chắc chắn chỗ các ông không có thứ gì không sạch sẽ chứ?

    Trương lão tứ trầm tư một lúc lâu, rồi nói:

    - Thật sự là không có.

    - Thật kỳ lạ.

    Ngụy Cầu Hỉ nói.

    - Vậy có ai chết oan không.

    Trương lão tứ cười khổ:

    - Vậy thì nhiều rồi. Thời kỳ cách mạng văn hóa, chết bao nhiêu người, có ai không oan uổng chứ. Nếu tất cả đều biến thành ma ác, vậy thì người ở trấn Quan Trang đã bị ma hại chết hết rồi.

    Ngụy Cầu Hỉ nghĩ một lúc lâu, đột nhiên nói:

    - Người cuối cùng đến nhà khách của ông là ai?

    Trương lão tứ nghĩ một lát rồi đáp:

    - Gần bốn, năm mươi năm rồi. Lúc đó là thời kỳ cách mạng văn hóa. Lúc đó hình như người tới đây là một chàng thanh niên, cũng chỉ nhận một vị Hỉ Thần. Sau đó…

    - Sau đó làm sao.

    Ngụy Cầu Hỉ hỏi.

    - Sau đó bị các cán bộ thôn biết được, nói anh ta tuyên truyền mê tín dị đoan, bèn đem nhốt anh ta trong lồng lợn, ngày nào cũng đưa ra giễu phố và họp phê bình. Anh chàng đó gầy guộc, chưa tới một năm đã chết.

    - Còn Hỉ Thần thì sao?

    - Hình như là chôn rồi.

    - Chôn ở đâu?

    - Hình như là ở Mục Tử Ngũ Táng. Người chỗ chúng tôi chết đều chôn ở đó.

    - Vậy thì đúng rồi.

    Ngụy Cầu Hỉ gật đầu nói:

    - Nhất định là nó đang tác oai tác quái. Như vậy thì dễ giải quyết hơn rồi. Xem ra, xác chết đó đã thối rữa lâu ngày, trở thành có hồn mà không có xác. Nhưng Hỉ Thần thì lại có xác mà vô hồn, nếu chúng hợp thể, thì…

    - Thì sẽ ra sao, sống lại à.

    - Nếu thật sự trở thành người và sống lại còn đỡ, thì cũng coi như làm công đức. Nhưng nếu chúng hợp thể, sẽ trở thành một loại “hành thi”, không thuộc về lục đạo, gây hại cho mọi người. Đến lúc đó, chúng ta có chết cả trăm lần cũng không hết tội.
    Last edited by Chí Thăng; 10-08-2014 at 08:59 PM.
    Chen...

  4. The Following 7 Users Say Thank You to chenchen For This Useful Post:

    hadinhphu (15-03-2017), haimuoi (17-08-2014), nghedo (03-12-2017), riversedge (07-01-2017), viettranhung (23-05-2017), vniso (06-01-2017)

  5. #3
    Dịch Giả chenchen's Avatar
    Ngày tham gia
    Sep 2013
    Bài viết
    1,043
    Thanks
    22
    Thanked 2,240 Times in 971 Posts
    Chuyện Ma ở Tương Tây
    Tác giả: Ngưng Mâu Thất Huyền Thương

    Chương 3: Hỉ Thần mất tích
    Người dịch: Chenchen
    Biên tập:thienthucac.com
    Nguồn truyện: qidian

    - Ninh Nhi, chúng ta đi thôi.

    Ngụy Cầu Hỉ không giải thích thêm, dẫn cháu trai vội vàng rời khỏi nhà khách đưa thây.

    Ngụy Cầu Hỉ dẫn Ninh Nhi đi khỏi đó, nhưng không vội tìm Hỉ Thần, mà dừng lại ở một góc của nhà khách đưa thây.

    Ngụy Ninh thắc mắc:

    - Ông, chẳng phải chúng ta đi tìm Hỉ Thần sao, sao lại không đi nữa.

    Ngụy Cầu Hỉ mỉm cười:

    - Hỉ Thần, chúng ta cứ đứng đợi ở đây, nó sẽ tới.

    - Gì cơ ạ?

    Ngụy Ninh không hiểu.

    - Ôi.

    Ngụy Cầu Hỉ thở dài rồi nói:

    - Về sau con lớn rồi sẽ hiểu. Có lúc trên thế giới này, thứ đáng sợ nhất không phải là yêu ma quỷ quái, mà là lòng người!

    Ngụy Ninh còn nhỏ, đâu hiểu được hàm ý trong lời nói của Ngụy Cầu Hỉ. Thấy ông nội không nói gì nữa, cậu cũng ngoan ngoãn không hỏi thêm. Một lát sau, cánh cửa nhà khách đưa thây mở ra, Trương lão tứ thập thò thò đầu ra ngoài. Hai ông cháu Ngụy Cầu Hỉ vội nấp vào. Trương lão tứ thấy bên ngoài không có người, lại quay vào trong. Một lát sau, Trương lão tứ và hai người lạ mặt khiêng quan tài bước ra ngoài.

    “Ta quả nhiên là không đoán nhầm”.

    Ngụy Cầu Hỉ tự nhủ.

    Sau khi ba người khiêng quan tài ra ngoài, Ngụy Cầu Hỉ và Ngụy Ninh mới ung dung bước ra. Ngụy Cầu Hỉ vờ cười nhìn Trương lão tứ, nói:

    - Chẳng phải tôi bảo ông đợi trong nhà sao? Ông định đi đâu vậy?

    Trương lão tứ thấy Ngụy Cầu Hỉ chưa đi xa, biết rằng “việc tốt” của mình đã bị Ngụy Cầu Hỉ phá vỡ, vẻ mặt mất tự nhiên, ho khan một tiếng rồi nói:

    - Ừm, chẳng phải Ngụy sư phụ đã đi tìm Hỉ Thần rồi sao. Sao vẫn ở đây. Chút nữa mặt trời xuống núi, là càng khó tìm hơn.

    Ngụy Cầu Hỉ cười lạnh nói:

    - Nếu tôi thật sự tin lời ông, thì có lẽ cả đời này cũng không tìm thấy Hỉ Thần.

    Trương lão tứ gượng cười:

    - Ngụy sư phụ nói gì vậy, ba ông cháu chúng tôi còn có chút việc gấp, chúng tôi đi đây.

    Trong số hai người khiêng quan tài, người phía trước khoảng bốn mươi tuổi, trông mặt hiền lành, là một người làm nông chính gốc. Người phía sau là một thanh niên trẻ tuổi. Ba người trông hơi giống nhau, có lẽ là ba thế hệ.

    Ngụy Cầu Hỉ nhướn đôi lông mày, nói:

    - Bên trong quan tài là gì vậy?

    Trương lão tứ đáp:

    - Còn có thể là gì nữa chứ. Hôm qua trong trấn có người chết, hôm nay chúng tôi giúp khiêng quan tài đi mai táng. Phiền Ngụy sư phụ nhường đường, nếu lỡ mất giờ hạ huyệt thì phiền lắm.

    Ngụy Cầu Hỉ nói:

    - Có thể cho tôi xem chút không?

    Trương lão tứ nghe thấy Ngụy Cầu Hỉ muốn mở quan tài ra kiểm tra, thần sắc trở nên căng thẳng, nói:

    - Như vậy đâu được. Người đã chết rồi, đừng làm chấn động đến họ nữa.

    Ngụy Cầu Hỉ lạnh lùng:

    - Có lẽ bên trong này không phải là người nào khác, mà chính là Hỉ Thần tôi dẫn tới.

    Trương lão tứ nói:

    - Không thể nào, Ngụy sư phụ thật khéo đùa.

    Ngụy Cầu Hỉ thở dài, nói:

    - Ông có biết các ông làm lộ ở chỗ nào không?

    - Quả nhiên các ông đã chuẩn bị rất kỹ, dù là những khẩu hiệu của người hành cước chúng tôi hay phương thức đón Hỉ Thần, các ông đều bắt chước rất giỏi, có thể khiến người khác tưởng thật. Nhưng lại xảy ra vấn đề ở một chi tiết nhỏ…

    - Không thể nào, chúng tôi đã học đến cả ba ngày.

    Người thanh niên khiêng quan tài phía sau không nhịn nổi, nói chen vào.

    Trương lão tứ thất vọng, biết rằng lần này họ đã bại lộ hoàn toàn.

    - Nếu tôi đoán không lầm, các ông không phải là chủ nhân của nhà khách Hỉ Thần, thậm chí không phải là người Nguyên Lăng, có lẽ là người Trường Sa hoặc Ích Dương.

    - Bà tôi là người Nguyên Lăng, từ nhỏ chúng tôi đã nói tiếng Nguyên Lăng, ông không thể nào nhận ra được.

    Người thanh niên tưởng rằng bị lộ do giọng nói, vội vàng giải thích.

    Ngụy Cầu Hỉ gật đầu nói:

    - Giọng của các anh thật sự rất giống người bản địa, nhưng các anh đã quên mất một điều tối kị của những người làm nghề này như chúng tôi. Đó chính là, tất cả những người hành cước hay ông chủ của nhà khách Hỉ Thần, đều không bao giờ có người họ Trương, càng không bao giờ nhận một đồ đệ họ Trương.

    - Tại sao?

    Trương lão tứ hỏi.

    - Hừ, có lẽ ông cũng biết người bên Giang Tây có họ gì. Mạch Thần Châu của tôi và mạch Mao Sơn từ lâu đã là oan gia, sao có thể có đệ tử họ Trương chứ.

    Bên Giang Tây mà Ngụy Cầu Hỉ nói chính là vị Trương Thiên Sư ở Long Hổ Sơn Giang Tây.

    Ngụy Cầu Hỉ nói tiếp:

    - Vốn dĩ tôi cũng rất nghi ngờ, bởi lẽ mấy chục năm trở lại đây, mạch Thần Châu của tôi đã lụi bại rồi, có một ông chủ nhà khách Hỉ Thần họ Trương cũng không phải là điều không thể. Nhưng, tôi đã đón Hỉ Thần cả một đời, chưa từng gặp phải hiện tượng Hỉ Thần sống lại. Khi Hỉ Thần sống lại, tôi phát hiện ra lá bùa phía sau nó bị ai đó xé mất. Lúc đó, ngoài tôi, ông và Ninh Nhi, không có người nào khác, ngoài ông ra còn có thể là ai khác chứ.

    - Lúc đó đó tôi cũng chỉ nổi hứng, muốn xem đưa Hỉ Thần đã lưu truyền mấy trăm năm liệu có phải sự thật hay không, không ngờ nó sống lại thật.

    Ngụy Ninh nói chen vào:

    - Hóa ra người hại tôi bị Hỉ Thần hại chết chính là ông.

    Đúng lúc đó, người trung niên im lặng từ trước đến giờ bèn nói:

    - Cha, lắm lời với ông ta làm gì. Ba người chúng ta mà phải sợ một ông già và một thằng nhóc này sao. Về sớm đi, Hỉ Thúy còn đang đợi mua khuyên tai vàng nữa đó.

    Ngụy Cầu Hỉ thở dài nói:

    - Tôi đoán không sai, các người quả nhiên là vì xác chết này.

    Người thanh niên nói:

    - Đúng vậy, vậy thì đã sao. Tôi cứ muốn lấy nó đấy, biết điều thì mau cút đi, hôm nay tôi đang vui vẻ, không muốn nhiều lời với ông.

    Ngụy Cầu Hỉ nói:

    - Tôi biết các người muốn kiếm tiền. Nhưng người quân tử phải kiếm tiền bằng con đường chính đạo. Những người hành cước như chúng tôi cũng có quy tắc của mình, các người kiếm tiền cũng phải có quy phép của kiếm tiền. Sao các người lại làm trò lấy thi thể để uy hiếp tiền người khác như vậy.

    - Hì hì, thế thì đã sao. Giờ việc làm ăn đang khó khăn. Chúng ta không đạo mộ từ lâu rồi. Trò gì kiếm tiền nhanh, thì chúng ta làm trò đó.

    Người thanh niên nói.

    Ngụy Cầu Hỉ nghiêm nghị nói:

    - Các người làm thế này là phạm pháp, các người biết không!

    - Hì hì, bọn ta phạm pháp, bọn ông cũng đâu khá khẩm gì hơn? Đem theo một cái xác chết đi hết vùng này đến vùng khác, giả ma giả quỷ. Chẳng phải cũng lừa tiền như nhau cả sao. Không bằng thế này đi, chúng ta hợp tác, lấy chút tiền từ người nhà bí thư Dương. Đến lúc đó chia cho ông một ít, còn hơn là cõng theo cái xác chết này đi từ Thường Đức đến Nguyên Lăng.

    - Chúng tôi kiếm ăn bằng nghề ông cha truyền lại, không cướp, không trộm của ai, cây ngay đâu sợ chết đứng.

    - Thôi đi.

    Gã thanh niên coi thường nói.

    - Ông tưởng mình đức cao vọng trọng sao. Ai biết các ông dùng cái quái gì. Lừa trẻ con còn được. Nào là xác chết sống lại, nào là đưa xác chết. Ông tưởng tôi là đồ ngốc à, tưởng tôi tin rằng trên đời có ma thật sao.

    Ngụy Cầu Hỉ thở dài:

    - Không nhìn thấy không có nghĩa là không có. Anh còn nhỏ, trên thế giới này có rất nhiều thứ anh còn không biết đến.

    - Lắm lời làm gì.

    Người trung niên bực bội.

    - Chúng ta đi thôi, để xem lão ta làm được gì, chẳng lẽ dám báo cảnh sát thật sao.

    Nói đoạn, rồi khiêng quan tài lên.

    - Đặt quan tài xuống! Các người có biết mình đang làm gì không! Nếu các người đi thật, Hỉ Thần sống lại, các người đừng hòng toàn mạng.

    Gã thanh niên sống ở thời đại Trung Quốc mới, là một thanh niên sống dưới lá cờ Đảng, chủ nghĩa duy vật của Mác-Lê nin ăn sâu trong óc, không hề tin trên thế gian này lại có ma. Gã nói:

    - Ông đừng dọa người nữa. Tôi đây bị dọa quen rồi. Từ nhỏ tôi đã lớn lên ở nghĩa địa đấy. Có xác chết nào mà chưa từng nhìn thấy chứ.

    Lời này không hề giả, ba người họ là đội trộm mộ nổi tiếng ở Ích Dương, thực sự nhìn thấy rất nhiều thi thể.

    Ngụy Cầu Hỉ biết ba người này nhất định không tin, bèn lo lắng nói:

    - Các người, các người đã động vào Hỉ Thần chưa?

    Gã thanh niên đắc ý nói:

    - Tôi không những động vào, mà còn đái lên người lão ta nữa. Bí thư huyện ủy thì sao chứ, trước kia thì oai như cóc, giờ cũng phải uống nước tiểu của ta thôi. Loại tham quan, tham được mà không hưởng được. Khi lão ta chưa chết, tham bao tiền của. Bọn ta làm thế này là trừ gian diệt ác, trừ hại cho dân.

    Ngụy Cầu Hỉ giậm chân nói:

    - Chết rồi, Hỉ Thần vừa sống dậy, tiếp xúc với sinh khí, sẽ sinh ra thi độc. Các ngươi hãy nhìn cánh tay mình xem, có gì thay đổi không?

    Trương lão tứ đã nhìn thấy Ngụy Cầu Hỉ làm phép, vì vậy ông ta không phải hoàn toàn không tin như con trai và cháu trai mình. Hơn nữa, khi còn trẻ, ông ta cũng đã từng gặp những hiện tượng khoa học không giải thích nổi, nên cũng bán tín bán nghi về chuyện đưa thây. Ông ta lo lắng giơ tay lên. Không biết từ bao giờ, trên cùi trỏ xuất hiện một đốm trắng lớn, ấn vào không đau cũng không ngứa, chỉ hơi có mùi thối. Nhìn sang hai người còn lại, cũng mọc đốm trắng ở vị trí tương tự.
    Last edited by Chí Thăng; 10-08-2014 at 08:59 PM.
    Chen...

  6. The Following 6 Users Say Thank You to chenchen For This Useful Post:

    hadinhphu (15-03-2017), haimuoi (17-08-2014), nghedo (03-12-2017), riversedge (07-01-2017), viettranhung (23-05-2017)

  7. #4
    Dịch Giả chenchen's Avatar
    Ngày tham gia
    Sep 2013
    Bài viết
    1,043
    Thanks
    22
    Thanked 2,240 Times in 971 Posts
    Chuyện Ma ở Tương Tây
    Tác giả: Ngưng Mâu Thất Huyền Thương

    Chương 4: Á Cẩu Công
    Người dịch: Chenchen
    Biên tập: thienthucac.com
    Nguồn truyện: qidian

    Trương lão tứ hơi lo lắng, nhưng đứa cháu vẫn không coi ra gì:

    - Ông à, đừng nghe tên đạo sĩ rởm này dọa ma, không chừng ông ta có một vài thủ đoạn trên giang hồ để lừa người đó. Làm hết vụ này ít nhất cũng phải được 100000 Tệ, xong việc là ông có thể yên tâm dưỡng lão rồi.

    Trương lão tứ bị đứa cháu thuyết phục, 100000 Tệ đâu phải con số nhỏ. Ông ta không thèm để ý nữa, hai ông cháu bắt đầu khiêng quan tài dậy, không thèm để tâm tới hai ông cháu Ngụy Cầu Hỉ, chuẩn bị rời đi.

    Ngụy Cầu Hỉ thở dài, biết rằng để thuyết phục ba người này, không thể hiện những bản lĩnh thực sự là không thể được. Ngay lập tức bèn lấy ra một chiếc là trúc, nhấp vào môi, thổi lên một giai điệu rất kỳ quái.

    Con chó đang nằm kềnh tắm nắng ở bên cạnh, đột nhiên như nghe thấy mệnh lệnh, tinh thần phấn chấn hẳn lên. Hai tai nó dựng dậy. Nhanh chóng chạy đến bên người Trương lão tứ, sủa ầm ỹ với Trương lão tứ. Trương lão tứ thấy hơi rợn. Giai điệu của Ngụy Cầu Hỉ réo lên cao, con chó đột nhiên lao tới, cắn chặt vào tay Trương lão tứ. Trương lão tứ vội lấy tay đánh con chó túi bụi, nhưng dù Trương lão tứ đánh thế nào, nó vẫn cắn chặt, không buông ra.

    - Mẹ kiếp.

    Gã thanh niên nhanh chóng nhặt một hòn đá lên, đập mạnh vào con chó. Con chó đau đớn nhưng vẫn không nhả ra. Người còn lại đá bụp vào người nó, mới khiến nó bay ra đằng xa. Con chó bị thương, kêu ông ổng trên mặt đất, không lết dậy được nữa.

    Trên tay Trương lão tứ có mấy nốt răng sâu hoắm, máu rịn ra. Con trai ông ta vội bó vết thương lại. Gã thanh niên nói:

    - Đồ chó, hóa ra ông còn mang theo cả anh em.

    - Anh mới là đồ chó.

    Ngụy Ninh không phục, cãi lại.

    Ngụy Cầu Hỉ không đáp, tiếng kèn lá trúc ngày một réo rắt, ba ông cháu Trương lão tứ mới phát hiện ra tình hình không ổn. Bên cạnh họ, không biết từ bao giờ đã xuất hiện thêm ba con chó, mà dường như chúng vẫn đang chạy tới từ phía đằng xa, tiếng gầm gừ vang lên tứ phía.

    Chó ngày càng nhiều. Chỉ một lát sau, đã có mười mấy con chạy tới, vây xung quanh Trương lão tứ. Con nào cũng nhìn chằm chằm về phía họ, phát ra tiếng gầm gừ trong cổ họng, cơ thể chúi về phía trước, nước bọt chảy trong miệng. Dường như chúng đang đợi Ngụy Cầu Hỉ ra lệnh tấn công vậy.

    Nếu cứ tiếp tục thế này, liệu Ngụy Cầu Hỉ có gọi được toàn bộ chó trong thị trấn đến hay không. Ba người Trương lão tứ ngày càng lo, họ biết rằng, Ngụy Cầu Hỉ thổi sáo trúc kia là để điều khiển đám chó này.

    Một hai con thì không sợ, nhưng khi mười mấy con chó cùng vây lấy anh, chỉ riêng tiếng gầm gừ của chúng đã đủ khiến anh dựng tóc gáy. Hơn nữa, đám chó này là chó hoang gần đây, bình thường chúng cắn xé quen rồi, nên không hề nương tay.

    Mới bắt đầu, Ngụy Ninh còn hơi sợ, cơ thể không ngừng tựa sát lại chỗ ông nội. Nhưng khi phát hiện ra đám chó này bị ông nội điều khiển, chịu sự sai bảo của ông, bèn vỗ tay nói:

    - Ông nội giỏi quá, con cũng muốn học, con cũng muốn học.

    Ngụy Cầu Hỉ bỏ kèn trúc xuống. Đám chó hoang cũng yên lặng hơn nhiều, nhưng vẫn không rút đi, mà có thể tấn công bất kỳ lúc nào.

    Ngụy Cầu Hỉ xoa đầu Ngụy Ninh nói:

    - “Á Cẩu Công” là kỹ thuật sơ đẳng nhất của người đưa thây, sau này, đợi con đến mười lăm tuổi, chính thức “qua tam quan”, ta sẽ truyền kỹ thuật này cho con.

    Hóa ra là do Hỉ Thần rất sợ chó, nếu gặp phải chó trên đường đưa thây, nhẹ thì sẽ không đi nữa, nếu nghiêm trọng sẽ dẫn tới việc sống lại. Vì vậy, những người đưa thây nhập môn phải học thuật Á Cẩu đầu tiên, để đuổi đám chó ở gần đi. Khi đến trình độ như Ngụy Cầu Hỉ, thậm chí còn có thể điều khiển chó theo ý muốn.

    Giờ đây, ba người Trương lão tứ đang đập trống ngực thình thịch. Những gì Ngụy Cầu Hỉ làm khiến họ phải giật mình. Xem ra ông già kỳ dị này thật sự có chút bản lĩnh, những gì ông ta làm đã vượt ra khỏi những hiểu biết của họ.

    Làm ông ta giận, ông ta bèn gọi chó tới. Thử hỏi rằng ông ta có thể gọi thứ khác tới được không? Nói không chừng ông ta gọi một con quỷ dữ tới, thì ba người họ coi như xong mạng.

    Càng huống hồ, một đống chó thế này, cũng khiến ba người họ phải phiền phức rồi.

    - Thôi.

    Trương lão tứ bị thương thở dài, nói:

    - Ta đã nói với hai đứa bay rồi, ở Thần Châu này có vài thứ không được động vào. Hai đứa bay lại nói ta mê tín, không tin ta, hừ, thôi, chúng ta trả thi thể lại cho người ta đi, còn ông hãy để chúng tôi đi.

    Không biết từ đâu, gã thanh niên rút ra một cây gậy, vẫn cứng đầu nói:

    - Ông, ông và cha khiêng quan tài đi trước đi, để cháu ứng phó với đám khốn kiếp này.

    Nói xong gã huơ cây gậy trong tay, thị uy với đám chó. Giờ đã có bốn, năm mươi con xúm lại đây, cùng sủa về phía gã thanh niên, lộ ra hàm răng trắng ởn.

    Ngụy Cầu Hỉ thở dài nói:

    - Con có biết trên thế giới này, điều đáng sợ nhất là gì không?

    Ngụy Ninh buột miệng:

    - Đương nhiên là chết, người chết là đáng sợ nhất.

    Ngụy Cầu Hỉ buồn bã nói:

    - Nếu chết rồi, đi đầu thai, hóa thành kiếp khác, thì là một việc tốt. Nhưng, điều đáng sợ nhất trên thế gian không phải là chết, mà là không chết được.

    - Không chết được?

    Ngụy Ninh không hiểu.

    Ba người Trương lão tứ cũng dỏng tai nghe cuộc đối thoại giữa hai người, lòng đầy ngờ vực.

    - Trên thế giới này, có hai loại người không chết được. Một loại là chịu nỗi oan lớn khi còn sống, sau khi chết không cam tâm, hồn phách không chịu vào vòng luân hồi, nên đi ra tác quái. Đây là quỷ xấu mà chúng ta thường nói. Loại quỷ này thường thì sau khi báo thù xong sẽ rời khỏi nhân gian, vì vậy không đáng sợ. Nhưng loại thứ hai là bị người khác dùng đạo pháp khóa chặt hồn phách, không cho phép đi luân hồi, muốn chết mà không chết được. Loại quỷ này mới là đáng sợ nhất.

    Ngụy Cầu Hỉ ngừng một lát rồi tiếp lời:

    - Thần Châu chúng ta đưa thây là dùng thần sa bít chặt bảy huyệt của xác chết, khóa chặt hồn phách trong cơ thể một thời gian, sau khi Hỉ Thần trở lại quê hương, sẽ siêu độ cho hồn phách của nó, như vậy cũng được coi là viên mãn rồi.

    - Nhưng, nếu Hỉ Thần bị sư phụ đưa thây làm lạc mất, không trở về quê được, hồn phách cũng sẽ không có ai siêu độ, khi thần sa rơi hết, Hỉ Thần không đầu thai được, sẽ trở thành cô hồn dã quỷ trên thế gian này.

    - Nếu anh là Hỉ Thần, anh sẽ thế nào.

    Gã thanh niên nghĩ một lát rồi nói:

    - Nếu tôi là Hỉ Thần, tôi không thể luân hồi, tôi không sống nổi, thì người khác cũng đừng hòng sống nổi. Tôi nhất định sẽ hại người khác.

    - Đúng vậy.

    Ngụy Cầu Hỉ thở dài nói:

    - Hỉ Thần không thể luân hồi, dần dà, Hỉ Thần sẽ bị lệ khí trong ngực xâm nhập vào, biến thành cương thi, gây hại cho mọi người. Đến lúc đó, tôi cũng không thu phục được nó.

    Trương lão tứ sợ sệt, ông ta hiểu lời nói của Ngụy Cầu Hỉ. Vốn dĩ ông ta không đồng ý làm vụ này, chỉ là con trai và cháu trai năn nỉ, thêm vào đó, 100000 Tệ quả thực là một con số quá lớn, nên mới nén lương tâm xuống để làm. Giờ đây Ngụy cầu Hỉ nói vậy, ông ta biết rằng mình đã gây nghiệp chướng lớn, vội vàng chắp tay, xấu hổ nói:

    - Ngụy sư phụ, lương tâm của Trương lão tứ tôi bị chó ăn mất rồi, nên mới muốn kiếm lời từ người chết. Ba người chúng tôi sẽ trả lại thi thể cho ông ngay. Trương lão tứ tôi không phải là người, có lỗi với bí thư Dương. Sau khi Ngụy sư phụ đưa ông ấy về quê, hãy thay tôi đốt cho bí thư Dương một nén nhang.

    - Ông.

    Gã thanh niên vội ngăn lại, rồi nhìn sang cha mình, thấy cha mình không lên tiếng.
    Last edited by Chí Thăng; 10-08-2014 at 08:58 PM.
    Chen...

  8. The Following 6 Users Say Thank You to chenchen For This Useful Post:

    hadinhphu (15-03-2017), haimuoi (17-08-2014), nghedo (03-12-2017), riversedge (07-01-2017), viettranhung (23-05-2017)

  9. #5
    Dịch Giả chenchen's Avatar
    Ngày tham gia
    Sep 2013
    Bài viết
    1,043
    Thanks
    22
    Thanked 2,240 Times in 971 Posts
    Chuyện Ma ở Tương Tây
    Tác giả: Ngưng Mâu Thất Huyền Thương

    Chương 5: Trấn Thi Văn
    Người dịch: Chenchen
    Biên tập: thienthucac.com
    Nguồn truyện: qidian

    - Mở quan tài ra đi, Trương Dã, nghĩa tử là nghĩa tận, dù khi còn sống ông ấy thế nào, chết rồi hãy để ông ấy được yên nghỉ.

    Người trung niên nói với gã trai.

    - 100000 đó, hai người không muốn kiếm nữa à?

    Trương Dã lớn tiếng nói.

    - Mẹ kiếp, bảo mày mở thì cứ mở đi, kêu cái gì.

    Cha Trương Dã tức giận quát.

    Trương Dã có vẻ rất sợ cha, nhưng miệng vẫn không khỏi lầm bầm, rất khó chịu với quyết định của ông và cha.

    Ngụy Cầu Hỉ bước lên, chắp hai tay nói:

    - Được vậy thì xin cảm ơn.

    Nói xong, ông bèn đẩy nắp quan tài ra, đột nhiên mặt biến sắc, kêu thất thanh:

    - Hỉ Thần đâu rồi?

    - Ở trong đó.

    Trương Dã vừa nói vừa chúi người vào, nhưng quan tài trống không, đâu còn bóng dáng Hỉ Thần!

    - Hỉ Thần đâu!

    Dù Ngụy Cầu Hỉ cố nín nhịn đến đâu, giờ cũng giận không gì kìm nổi.

    - Rõ ràng là ở trong mà, tôi cùng hai đứa Trương Dã đích thân bỏ vào trong mà. Tôi nhớ là thi thể này rất nặng, gần 100 cân, khó khăn lắm chúng tôi mới bỏ nó vào trong được.

    Người trung niên gãi đầu, nghi hoặc nói.

    - Gặp ma thật rồi.

    Trương lão tứ lầm bầm.

    - Tôi tận mắt nhìn thấy bỏ vào trong mà…

    - Các người chắc chứ?

    Trương Dã ưỡn ngực nói:

    - Ông nghi ngờ chúng tôi sao?

    Ngụy Cầu Hỉ thầm nghĩ, mặc dù ba người nhà này từng làm nghề trộm cướp, nhưng trông thần sắc của họ không giống như đang nói dối.

    - Trừ phi, trừ phi…

    Trương lão tứ cúi thấp đầu lẩm bẩm.

    - Trừ phi cái gì?

    - Trừ phi đúng như những gì ông nói, nó đi tới Lục Tử Ngũ Tàng rồi.

    Ngụy Cầu Hỉ trầm giọng:

    - Chẳng lẽ những điều ông nói lúc đầu là thật ư?

    Trương lão tứ nói dứt khoát:

    - Đây là những điều mà ông chủ nhà khách đưa thây nói, có lẽ không phải là giả.

    Ngụy Cầu Hỉ gật đầu:

    - Sự việc đến nước này, thôi thì còn nước còn tát vậy, Ninh Nhi, chúng ta đi tới Lục Tử Ngũ Tàng thôi.

    Lục Tử Ngũ Tàng là một khu mộ tập trung lớn nhất của trấn Quan Trang, gần như những người mất ở trấn Quan Trang đều được an táng tại đây. Mấy năm năm rồi, khu mộ trở nên rất rộng, khắp nơi là những ngôi mộ cao thấp khác nhau. Vì Lục Tử Ngũ Tàng nằm ở phía sau núi, ánh nắng rất khó chiếu tới, hơn nữa, rất nhiều việc đáng sợ đã từng xảy ra quanh khu vực này, khiến nó càng trở nên tối tăm lạnh lẽo hơn. Ngoài dịp Thanh Minh và Tết nguyên đán, rất ít người lên núi. Khi hai ông cháu Ngụy Cầu Hỉ đi xe tới đây, đã là buổi chiều. Nói thế nào người lái xe cũng không chịu lên núi, để mặc bọn họ ở chân núi.

    Ngụy Cầu Hỉ đứng ở chân núi, nhìn những ngôi mộ trải dài dày đặc, thấp giọng nói:

    - Thật kỳ lạ.

    Ngụy Ninh hỏi:

    - Sao vậy ạ?

    Ngụy Cầu Hỉ lắc đầu nói:

    - Ông cũng không biết, ông có một cảm giác rất lạ. Hình như ở đây có gì đó không sạch sẽ, nhưng lại không biết là thứ gì, đi, chúng ta đi lên tìm xem. Hi vọng có thể tìm được Hỉ Thần ngày trước, có điều, ôi…

    Ngụy Cầu Hỉ thở dài, không nói thêm nữa, dẫn Ngụy Ninh lên núi.

    Hỉ Thần đó đã tồn tại cách đây ba, bốn mươi năm, dù là người chôn vào lúc bấy giờ cũng không nói được đã chôn ở chỗ nào, Ngụy Cầu Hỉ đi lòng vòng trên núi hai tiếng đồng hồ vẫn không tìm được gì. Mặt trời sắp xuống núi, lòng ông như lửa đốt.

    Đúng lúc này, dường như có một luồng sáng màu đỏ xẹt qua, Ngụy Cầu Hỉ vội kéo Ngụy Ninh trốn sau một ngôi mộ.

    Sau đó, một con chó chui ra từ giữa đám mộ. Nói nó là một con chó, bởi lẽ nó giống như những con chó khác, có người, có tai. Nhưng Ngụy Cầu Hỉ phải thề rằng, cả đời này ông ta chưa từng nhìn thấy một con chó nào đáng sợ hơn vậy. Lông trên người nó rụng sạch, lộ ra mảng thịt đỏ hỏn. Một bên tai không biết đã bị ai cắn mất một nửa, lủng lẳng trên đầu. Người nó gầy đét, da bọc xương, nhưng đầu lại rất to, hai cái răng nanh nhe ra, chất nước vàng ghê tởm cháy xuống. Đáng sợ hơn nữa là, hai mắt nó màu đỏ, ánh lên vẻ hung ác, như có thể cắn đứt cổ người khác bất kỳ lúc nào.

    - Là Địa Lang. Không ngờ nơi này lại có thứ tà vật đó.

    Nhìn con chó, Ngụy Cầu Hỉ càng chắc chắn về phán đoán của mình.

    - Địa Lang là gì vậy ạ.

    Ngụy Ninh nhìn con chó hung hãn, cơ thể run rẩy, dựa sát vào ông nội.

    - Là một vật rất rất tà ác.

    Ngụy Cầu Hỉ thấp giọng nói.

    - Đây cũng là lần đầu tiên ông gặp phải, trong truyền thuyết, Địa Lang là chó dẫn đường, có lẽ nó đã dẫn Hỉ Thần chúng ta đi.

    Con Địa Lang vòng vòng ba vòng quanh một ngôi mộ, đột nhiên ré lên một tiếng, rồi ngửi khắp nơi, rồi nó kêu lên, chạy về phía Ngụy Cầu Hỉ đang nấp.

    - Chết rồi, bị nó ngửi được mùi người sống rồi.

    Ngụy Cầu Hỉ vội lấy ra một chiếc ô từ trong người, mở ra, che hai người lại.

    Địa Lang dừng lại, lắc lắc đầu, như đang nghĩ gì đó. Sau đó nó lại lắc đầu, gầm gừ mấy tiếng về phía Ngụy Cầu Hỉ, rồi chạy mất.

    - Đi theo nó mau.

    Ngụy Cầu Hỉ thấp giọng gọi, dẫn Ngụy Ninh đuổi theo.

    Trời đã ngả tối, trên ngôi mộ, một dải vải trắng được dựng lên bằng thanh trúc bay phần phật theo gió, như một con quỷ ác, hai ông cháu đi theo sau Địa Lang, đột nhiên con Địa Lang xoay một vòng quanh một ngôi mộ, rồi lè cái lưỡi đỏ lòm ra liếm bia mộ, quay người chạy ra phía sau ngôi mộ, như biến mất vậy.

    - Đuổi theo!

    Ngụy Cầu Hỉ thấp giọng nói, rồi vội đuổi theo. Đột nhiên, Ngụy Ninh đang chạy phía sau kêu ối một tiếng, rồi ngã xuống đất.

    Ngụy Cầu Hỉ vội chạy tới đỡ Ngụy Ninh dậy, thì phát hiện ra Ngụy Ninh vấp phải một góc của quan tài.

    Ngụy Cầu Hỉ vội phủi sạch bụi trên chiếc quan tài. Chiếc quan tài này được chôn nghiêng trong đất, chỉ hở ra một góc của nắp quan tài. Bên trên khắc một vài ký hiệu, không biết chiếc quan tài này đã chôn bao lâu, nhưng không hề thấy nó phân hủy.

    - Dưỡng thi, dưỡng thi, không ngờ lại có người gây trò tà ác như vậy ở nơi đây, chẳng lẽ không sợ tổn thọ, không sợ trời tru đất diệt sao?

    - Dưỡng thi là gì vậy ạ?

    Ngụy Ninh hỏi.

    - Là một loại yêu thuật rất tà ác, ta cũng chỉ nghe người khác nhắc tới thôi. Không ngờ hôm nay lại tận mắt nhìn thấy. Ninh Nhi, con có để ý thấy không, những chữ này này.

    Ngụy Cầu Hỉ chỉ tay vào những chữ khắc trên nắp quan tài.

    - Đây là Trấn Thi Văn, do người dưỡng thi khắc lên đó, để tránh việc thi thể sống dậy.
    Chen...

  10. The Following 6 Users Say Thank You to chenchen For This Useful Post:

    hadinhphu (15-03-2017), haimuoi (07-09-2014), nghedo (03-12-2017), riversedge (07-01-2017), viettranhung (23-05-2017)

  11. #6
    Dịch Giả chenchen's Avatar
    Ngày tham gia
    Sep 2013
    Bài viết
    1,043
    Thanks
    22
    Thanked 2,240 Times in 971 Posts
    Chuyện Ma ở Tương Tây
    Tác giả: Ngưng Mâu Thất Huyền Thương

    Chương 6: Đất dưỡng thi
    Người dịch: Chenchen
    Biên tập: thienthucac.com
    Nguồn truyện: qidian

    Ngụy Cầu Hỉ nhặt một chút đất lên, liếm trên đầu lưỡi, rồi nhìn thật tỉ mỉ. Đám đất biến thành màu đen, đặt vào lưỡi thấy hơi lạnh, bèn nói một cách khó hiểu:

    - Nơi này đâu phải vùng đất dưỡng thi tốt nhất, tại sao lại có người dưỡng thi ở đây chứ? Đúng rồi, đất dưỡng thi rất khó kiếm, xem ra người đó không còn sự lựa chọn nào khác, phải dưỡng thi ở đây. Hèn gì người đó còn nuôi Địa Lang. Rốt cuộc người này là ai, mà lại biết tà thuật này.

    - Đúng rồi!

    Ngụy Cầu Hỉ vỗ trán.

    - Hèn gì người đó cần Hỉ Thần…Chết rồi

    Ngụy Cầu Hỉ mặt biến sắc:

    - Nếu, người đó nuôi thành công, thì chẳng phải là…

    Ngụy Ninh nhìn ông nội bình thường rất trấn tĩnh, đột nhiên trở nên lo lắng khi nhìn thấy cỗ quan tài đặt nghiêng này, bèn kéo tay áo ông nội hỏi.

    Ngụy Cầu Hỉ nhìn sang tứ phía, rồi dẫn Ngụy Ninh trốn sau một ngôi mộ khá lớn, sau đó bắt đầu giải thích:

    - Người có ba hồn bảy vía, hồn thì thiện mà vía thì ác. Đáng lẽ ra, con người chết như đèn tắt, hồn vía tiêu tan, mới có thể nói rằng đời người thực sự đã kết thúc, đi vào vòng luân hồi. Nhưng, nếu con người chỉ có hồn lìa khỏi xác, mà vía vẫn ở lại trong cơ thể, thì sẽ trở thành cương thi. Dưỡng thi thuật có nghĩa là ép vía của con người ở lại trong cơ thể, khiến thi thể trở thành cương thi. Dưỡng thi thường lựa chọn những nơi âm u tà ác nhất trong phong thủy, để hở một phần của quan tài ra ngoài, hấp thụ thiên địa linh khí. Hàng ngày dùng cơm trắng, máu gà để nuôi. Cách một thời gian cần phải giết một con mèo đen, để “thôi thi”. Tuổi con mèo đen càng lớn càng tốt. Lấy máu của nó tưới lên trên mộ, và chôn xác nó ở phần đuôi quan tài. Làm như vậy, nếu tìm được một vùng đất dưỡng thi vô cùng hung hiểm, cộng thêm thiên thời địa lợi, bốn mươi chín ngày sau sẽ thấy được hiệu quả ngay. Bốn mươi chín ngày sau, người dưỡng thi mở quan tài ra kiểm tra vào lúc trời chạng vạng tối, nếu trên người thi thể có lông tơ trắng, thì được gọi là “Bạch Hung”, nếu có lông đen, thì gọi là “Hắc Hung”. Dưỡng thi là một loại tà thuật lớn, hơn nữa, rất khó để khống chế cương thi, nếu không sẽ bị cương thi cắn lại. Thứ mà cháu nhìn thấy trên quan tài, chính là “Trấn Thi Văn”, dùng để ngăn cương thi cắn lại. Nhưng dường như cỗ quan tài này đã được chôn mấy chục năm rồi, có lẽ có liên quan tới việc nơi đây không phải là đất dưỡng thi.

    - Ông, tại sao người đó lại chọn nơi đây để dưỡng thi?

    - Để thi thể ở đâu là khó bị người ta phát hiện nhất?

    Ngụy Ninh phùng má rồi nói:

    - Đương nhiên là nơi người khác không thể phát hiện ra rồi.

    - Hà hà.

    Ngụy Cầu Hỉ mỉm cười:

    - Để trong một đám thi thể là khó phát hiện nhất, cũng như vậy, làm việc này trong một khu mộ là điều rất dễ dàng, con nói xem, ai lại đến đây chơi cơ chứ?

    Ngụy Cầu Hỉ lại nói:

    - Người này nhất định có oán thù rất lớn, nếu không tại sao lại dùng loại tà thuật này để báo thù chứ?

    - Báo thù?

    - Đương nhiên rồi, nhất định là người đó muốn nuôi một cương thi để báo thù cho mình. Ôi, trên thế giới này, ngoài thù hận ra, còn sức mạnh nào có thể khiến một con người không ngại trời tru đất diệt để tu luyện môn tà thuật này chứ?

    Đúng lúc đó, có người lên núi, Ngụy Cầu Hỉ không nói nữa, co người nấp vào.

    Hai người vừa tới đi thẳng về phía Ngụy Cầu Hỉ, người đi phía trước cầm một chiếc túi da rắn trong tay, tay còn lại cầm một chiếc gậy màu trắng, chiếc gậy được bọc bằng vải trắng, trên đầu gậy còn một dải vải trắng nữa.

    Phía sau là một người quần trắng áo trắng, cơ thể cứng ngắc, vừa đi vừa nhảy phía sau người cầm gậy. Chiếc gậy trong tay người đó không ngừng động đậy về trước và sau, dường như đang điều khiển hành động của người cứng ngắc kia vậy.

    Khi bước lại gần, mới thấy nét mặt người áo trắng trắng bệch đến đáng sợ, ngũ quan đã hoàn toàn méo mó, mắt lõm vào trong quầng mắt, gần như không nhìn thấy gì nữa, một chiếc đinh gỗ hòe đâm thẳng vào giữa yết hầu, đây chẳng phải chính là Hỉ Thần của Ngụy Cầu Hỉ-Bí thư Dương sao.

    - Quả nhiên là ở đây, ông à.

    Thấy Hỉ Thần, Ngụy Ninh mừng thầm, gần như kêu lên thành tiếng. Ngụy Cầu Hỉ vội bịt miệng cậu lại, áp chặt cơ thể cậu vào dưới đống mộ. Hai ông cháu nhìn tất cả cảnh tượng trước mắt qua một khe hở nhỏ giữa những tảng đá.

    Ngụy Cầu Hỉ làm động tác tay ra hiệu yên lặng, nói bằng âm thanh mà chỉ Ngụy Ninh mới nghe thấy được:

    - Đừng động đậy, xem hắn muốn làm gì. Nhìn thấy chiếc gậy đuổi thây kia chưa, đó là người của Ô Gia ở Ma Dương đấy.

    Người đó bước đến chỗ dưỡng thi, rồi ngồi xổm xuống, ánh mắt lộ chút kinh ngạc, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất. Y lấy ba ngọn nến từ chiếc túi da rắn rồi châm lên, cắm trên mặt đất, sau đó vái ba vái trước quan tài. Tiếp đến, y lấy ra một con mèo đen trong túi, dùng móng tay cứa mạnh vào cổ nó. Máu con mèo đen phụt ra, người đó vội dùng một chiếc bát hứng lấy. Con mèo đen giãy giụa, tiếng kêu thảm thiết kinh hãi len lỏi khắp bãi tha ma, sau đó âm thanh yếu dần, rồi tắt hẳn.

    Trời đang tối dần, cả bãi tha ma âm u như vào một vùng đất chết, vô số ngôi mộ như những bóng ma, có những ngôi mộ bắt đầu xuất hiện những đám lửa ma trơi, khiến nơi này càng trở nên rợn da gà.

    - Ông ơi, hắn đang làm gì vậy?

    Ngụy Ninh hỏi nhỏ.

    - Thôi thi, đừng lên tiếng, con xem đi.

    Ngụy Cầu Hỉ nhẹ nhàng nói, sợ làm kinh động đến y.

    Người đó dùng ngón trỏ chấm vào bát máu mèo đen, rồi ấn vào giữa trán Hỉ Thần, rồi ngậm máu trong miệng, phun mạnh lên nắp quan tài.

    Trấn Thi Văn trên nắp quan tài bắt đầu sáng lên, rồi ngày càng đỏ. Máu mèo rớt xuống đất nhưng kỳ lạ thay, nó không ngấm vào đất, mà dần lan ra như thủy ngân, lan đầy khắp khoảng đất cỡ bằng một chiếc quan tài. Máu ngày một nhiều, rồi dần biến thành màu đen, sau đó đột ngột biến mất không thấy đâu nữa.
    Chen...

  12. The Following 5 Users Say Thank You to chenchen For This Useful Post:

    hadinhphu (15-03-2017), haimuoi (07-09-2014), nghedo (03-12-2017), viettranhung (23-05-2017)

  13. #7
    Dịch Giả chenchen's Avatar
    Ngày tham gia
    Sep 2013
    Bài viết
    1,043
    Thanks
    22
    Thanked 2,240 Times in 971 Posts
    Chuyện Ma ở Tương Tây
    Tác giả: Ngưng Mâu Thất Huyền Thương

    Chương 7: Thôi thi
    Người dịch: Chenchen
    Biên tập: thienthucac.com
    Nguồn truyện: qidian

    Máu chảy tới đâu, nơi đó liền trở thành màu đen, hai tay người đó làm một động tác, dùng móng tay cứa một đường trên tay mình, để máu chảy túa ra, chảy qua bàn tay, rồi nhỏ từng giọt vào trong đất. Miệng y đọc lầm rầm gì đó, khóe miệng vẫn còn vết máu tươi, trông rất kinh dị.

    Đột nhiên, nắp quan tài bắt đầu rung mạnh, đám đất đen như bị sập xuống vậy. Ầm một tiếng, cả vùng đất sập xuống, lộ ra một chiếc quan tài đỏ tươi. Phía trên quan tài không ngừng ứa ra máu màu đen.

    Thần sắc người đó phấn khởi, cất giọng nỏi:

    - Nuôi ngươi nghìn ngày, dùng ngươi một giờ, gạo trắng máu gà cho ngươi, mau chịu sự khống chế của ta.

    Nếu nói rằng Hỉ Thần của Ngụy Cầu Hỉ vẫn được coi là “người”, thì bộ cương thi này chỉ có thể dùng một từ rùng rợn để miêu tả. Da khắp cơ thể nó đều bị bóc sạch, lộ ra những mảng thịt đỏ hỏn, ngũ quan đều hỏng hết, giống như vác một quả bóng đỏ lòm trên vai vậy. Khủng khiếp hơn nữa là, phía đầu bên phải nó đã bị cắn mất một nửa, óc bên trong không còn nữa, thay vào đó là đám dòi bọ đang lúc nhúc lấy nhau.

    Ngụy Ninh muốn ọe ra, Ngụy Cầu Hỉ vội ôm chặt lấy cậu, bịt chặt miệng cậu lại.

    - Ha ha.

    Người đó cười lên một cách quái đản.

    - Quả nhiên ngươi không phụ ta!

    Bộ cương thi đó đi thẳng về phía Hỉ Thần. Cả người Hỉ Thần run rẩy mạnh hơn, như rất sợ nó vậy, không dám động đậy một chút nào. Cương thi dùng bàn tay với móng tay dài cả xen-ti-mét chầm chậm giơ về phía nó, Hỉ Thần càng run rẩy hơn, nhưng không dám động đậy gì. Tay cương thi đâm thẳng vào đầu Hỉ Thần, rồi xé da đầu Hỉ Thần xuống, móc não bên trong ra, đặt vào trong miệng rồi nhai ngấu nghiến, trông thái độ rất hoan hỉ.

    Người Hỉ Thần rung mạnh như một con xúc xắc, để kệ não đang chảy ra.

    - Hóa ra là vậy, hóa ra là vậy.

    Ánh mắt Ngụy Cầu Hỉ đầy sự kinh sợ, sắc mặt cũng bắt đầu hãi hùng.

    - Quỷ mượn thây.

    Ngụy Cầu Hỉ không chịu nổi nữa, đứng bật dậy, lớn tiếng nói:

    - Vị sư phụ kia, sao ông lại dùng loại tà thuật này, không sợ sét đánh sao?

    Dường như người đó không hề cảm thấy ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Ngụy Cầu Hỉ, y điềm đạm nói:

    - Trấn Thi Văn bị ai đó động vào, tôi còn tưởng là trùng hợp, không ngờ quả nhiên có người ở gần đây.

    - Vị sư phụ này, giờ dừng lại vẫn còn kịp, nếu không quỷ mượn thây thành công, nhất địch sẽ tàn sát đẫm máu, gây họa cho mọi người.

    Người đó lạnh lùng nói:

    - Muộn rồi. Đã thành Hồng Sát, tôi không còn khống chế được nữa.

    - Ông và tôi hợp sức nhất định có thể ngăn chặn mối họa này, sau đó đốt hết đi là xong.

    Người đó liếc nhìn sang:

    - Ông là ai, sao tôi phải nghe lời ông?

    - Tôi là Ngụy Cầu Hỉ của Thần Châu.

    Người đó vẫn lạnh lùng:

    - Đã từng nghe về Ngụy gia của Thần Châu, nhưng chưa từng nghe nói tới Ngụy Cầu Hỉ.

    Ngụy Cầu Hỉ giậm chân:

    - Giờ không phải là lúc bàn về những điều này, phải giải quyết mối họa này trước đã.

    Nói đoạn, ông rút kiếm tiền đồng, chuẩn bị ra tay.

    - Nếu ông cho rằng mình có thể trấn được Hồng Sát, thì cứ việc, tôi không ý kiến gì.

    - Ông, ông, ông. Chẳng lẽ ông không sợ trời tru đất diệt, không sợ gặp phải liệt tổ liệt tông của Ô gia sao?

    Người đó đột nhiên như trầm tư:

    - Trời tru đất diệt, thế nào là trời tru đất diệt, hồn bay phách tán, vào tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không được ngóc đầu dậy, liệt tổ liệt tông, ha ha.

    Đột nhiên người đó cười điên dại.

    - Thật nực cười, năm xưa khi ta bị Chu Chính Khang đánh gần chết, liệt tổ liệt tông ở đâu, khi ta sống lại, bật lên từ đống mộ, liệt tổ liệt tông ở đâu? Nực cười.

    Đột nhiên đầu Ngụy Cầu Hỉ lóe lên:

    - Tôi biết rồi, ông nhất định là người hành cước năm đó. Ông chưa chết.

    Người đó lạnh lùng:

    - Ta chưa chết, đương nhiên rồi. Tên khốn Chu Chính Khang còn chưa chết, sao ta có thể chết trước y chứ?

    Người đó bước tới trước mặt Hồng Sát, mắt lộ ra sự dịu dàng:

    - Tiểu Nhu, chúng ta sẽ ở bên nhau suốt kiếp, không ai có thể chia cắt được chúng ta, chúng ta hãy cùng đi đòi những món nợ người khác nợ chúng ta, sau đó cả đời cả kiếp sẽ không lìa xa nữa.

    Hồng Sát dùng lưỡi liếm đống óc ở khóe miệng, gương mặt trông vô cùng ghê rợn.

    Ngụy Cầu Hỉ nói:

    - Nếu ông chỉ là vì báo thù riêng, tôi với ông cũng là người cùng nghiệp, mấy chục năm nay đâu dễ dàng gì, tôi cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng, ông cũng nên biết rằng, quỷ mượn thây là thuật nguy hiểm và độc địa nhất trong dưỡng thi, nếu mượn thây thành công, tránh được thiên lôi địa hỏa, sẽ trở thành Hạn Bạt bất tử bất diệt, đến lúc đó, nó sẽ gây họa, ông và tôi sao có thể gánh được hậu quả?

    Người đó cười lạnh lùng:

    - Nếu như năm xưa khi ta tìm thấy Nhu Nhi, cơ thể cô ấy không thối rữa, thì ta hà tất gì phải làm việc phức tạp thế này. Có điều ta vẫn cảm ơn ông, đã cho ta một Hỉ Thần chưa từng hở chút dương khí ào.

    Ngụy Cầu Hỉ nói:

    - Thôi, hôm nay dù phải liều cái mạng già này, cũng phải đưa Hạn Bạt chưa thành hình này nhập thổ.

    Nói xong, ông rút kiếm tiền đồng trong túi ra, tay còn lại đốt phù Thần Châu, miệng đọc lầm rầm, rồi đâm thẳng kiếm về con quái thi kia.

    - Trông cháu ông đi đã.

    Người đó cười lạnh.

    Ngụy Cầu Hỉ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cháu mình không biết đã đứng đờ ở đó tự bao giờ, hai chân là loại dòi trong não Hồng Sát. Con dòi đó hút chặt lấy Ngụy Ninh, cơ thể nó như ngày một lớn lên, trong ánh sáng đỏ lờ mờ xuất hiện cả màu trắng đang di chuyển, rất kinh khủng.

    - Tam Thi Trùng!

    Ngụy Cầu Hỉ sợ hãi. Sao ông không biết về loại động vật tà ác chuyên hút sinh khí của người này chứ. Ông vội vàng dùng kiếm chém đứt hai con dòi đó, nhưng dường như Tam Thi Trùng không chết, Ngụy Cầu Hỉ chém thế nào, nó chỉ ngày một nhiều hơn. Sắc mặt của Ngụy Ninh ngày một trắng bệch, có một số Tam Thi Trùng đã bò lên nửa phần người trên của Ngụy Ninh, sinh khí của Ngụy Ninh ngày một cạn dần, cơ thể Tam Thi Trùng ngày một lớn lên.

    Có một số Tam Thi Trùng chui vào cơ thể Ngụy Ninh, một nửa cơ thể lòng lòng bên ngoài, có thể lờ mờ nhìn thấy nửa phần cơ thể đã chui vào trong đang ngọ nguậy.

    Nếu Tam Thi Trùng bò quá cổ, thì thần tiên cũng không cứu được.

    Ngụy Cầu Hỉ móc tay vào ngực, lấy ra một nắm Thần Sa, rắc lên người Ngụy Ninh, Tam Thi Trùng đã chui vào cơ thể cậu dường như gặp phải thứ gì rất đáng sợ, tất cả đều chui ra ngoài.

    Có hiệu quả rồi. Ngụy Cầu Hỉ thầm thở phào. Ông dùng tay vo một tấm thần phù thành hình một cây nhang, đốt lên từng ngón tay trái của Ngụy Ninh, từng ngón tay trái của Ngụy Ninh bị đốt, trong không khí ngay lập tức lan tỏa mùi khét. Nếu là người thường, nhất định sẽ rất đau đớn. Nhưng giờ đây Ngụy Ninh đã bị mê muội tâm trí, không còn cảm giác đau.

    Lúc này Tam Thi Trùng đang bám trên người Ngụy Ninh bắt đầu bò loạn lên, Ngụy Cầu Hỉ lại rắc một nắm Thần Sa nữa. Tam Thi Trùng dường như rất ghét mùi này, vội vàng bò xuống khỏi người Ngụy Ninh, trở về đầu của Hồng Sát.

    Giờ đây Ngụy Cầu Hỉ mới thở phào nhẹ nhõm, ôm Ngụy Ninh lên một ngôi mộ, rắc một vòng Thần Sa quanh ngôi mộ, rồi lại dán mấy miếng phù, ấn mạnh vào huyệt nhân trung của Ngụy Ninh. Ngụy Ninh dần tỉnh lại, Ngụy Cầu Hỉ lại đốt một tấm phù trên đất, rồi nhét tro dính đất vào miệng Ngụy Ninh.

    Ngụy Ninh chau mày nuốt xuống, không hề ngon chút nào.

    Người đó không động đậy gì, nhìn toàn bộ quá trình Ngụy Cầu Hỉ đuổi Tam Thi Trùng, lòng thầm đánh giá cao Ngụy Cầu Hỉ hơn, y nhớ tới một người, nhưng dường như không dám chắc chắn.


    Chen...

  14. The Following 5 Users Say Thank You to chenchen For This Useful Post:

    hadinhphu (15-03-2017), nghedo (03-12-2017), riversedge (07-01-2017), viettranhung (23-05-2017)

  15. #8
    Dịch Giả chenchen's Avatar
    Ngày tham gia
    Sep 2013
    Bài viết
    1,043
    Thanks
    22
    Thanked 2,240 Times in 971 Posts
    Chuyện Ma ở Tương Tây
    Tác giả: Ngưng Mâu Thất Huyền Thương

    Chương 8: Địa Lang
    Người dịch: Chenchen
    Biên tập: thienthucac.com
    Nguồn truyện: qidian

    Ngụy Cầu Hỉ làm một pháp quyết, kiếm tiền đồng cắm vào ngực Hồng Sát. Hồng Sát không thèm để ý đến thanh kiếm, hai tay giơ ra, như muốn ôm chặt lấy Ngụy Cầu Hỉ. Hai tay Ngụy Cầu Hỉ lật lại, kẹp lấy hai tay của Hồng Sát. Nhưng dường như sức Hồng Sát không hề yếu, Ngụy Cầu Hỉ rụt người xuống, tránh được Hồng Sát, tiện tay rút kiếm tiền đồng ra, chỉ thấy phần vừa đâm vào cơ thể Hồng Sát đã biến thành màu đen, mùi tanh thối rất khó ngửi.

    Ngụy Cầu Hỉ cắm một lá phù lên thanh kiếm, rồi đốt lên, chà theo lưỡi kiếm, cứa một đường trên tay, để máu nhỏ lên thanh kiếm. Ông đang định tấn công lần thứ hai, nhưng đột nhiên hai chân không động đậy được nữa, hóa ra không biết tự bao giờ, Tam Thi Trùng đã bám chặt lên người Ngụy Cầu Hỉ, và đang bò dần lên trên. Ngụy Cầu Hỉ vô cùng hãi hùng, muốn dùng tay gạt Tam Thi Trùng ra, nhưng tay ông vừa động vào Tam Thi Trùng, chúng đã dính lên tay ông như có keo vậy. Nhưng đám Tam Thi Trùng trên chân vẫn còn, rõ ràng chúng đã nhân lên.

    Ngụy Cầu Hỉ lo lắng, dùng tay còn lại hất đám dòi trên tay kia một cách bản năng, nhưng vừa động vào, Tam Thi Trùng lại nhân lên thành hai con, hút chặt vào tay ông. Tam Thi Trùng ngày càng nhân lên nhiều, bò chặt lên hai tay hai chân Ngụy Cầu Hỉ như đám dây leo, khiến Ngụy Cầu Hỉ không động đậy được, đúng lúc này, Hồng Sát cũng ôm chặt lấy Ngụy Cầu Hỉ từ phía sau.

    Sự việc đáng sợ đã xảy ra, Hồng Sát thò đầu ra từ phía sau ông, rồi vòng qua cổ Ngụy Cầu Hỉ như một con rắn, gương mặt khủng khiếp dí sát vào mặt Ngụy Cầu Hỉ, hai mắt đỏ lòm nhìn chằm chằm vào mặt ông.

    Vô số Tam Thi Trùng không ngừng bò ra từ trong đầu Hồng Sát, chúng từ từ bò lên người, mặt, mắt, mũi Ngụy Cầu Hỉ. Có một số Tam Thi Trùng chui cả vào da, chỗ da đó lồi lên như một ngọn đồi nhỏ, còn Hồng Sát như một con trăn bó chặt người ông. Ngụy Cầu Hỉ thở dốc, hai tay Hồng Sát ngày càng bóp chặt, chiếc lưỡi đỏ lòm liếm lên mặt Ngụy Cầu Hỉ.

    Ngụy Cầu Hỉ ở vào thế ngàn cân treo sợi tóc.

    Nhưng điều khiến ông sợ hãi hơn nữa là, Địa Lang vừa đã biến mất, không biết xuất hiện từ bao giờ, đôi mắt đỏ ngầu, bắt đầu từng bước lại gần Ngụy Ninh.

    Địa Lang đi lòng vòng quanh ngôi mộ Ngụy Ninh đang ngồi, sau khi chắc chắn không có nguy hiểm gì, nó nhảy chồm lên, vồ về phía Ngụy Ninh.

    “Pằng”, một tiếng súng vang lên, Địa Lang bị bắn trúng, ẳng lên một tiếng, cơ thể bay vèo sang một bên. Ở phía không xa, có bóng ba người đang chạy tới, người đứng đầu cầm một chiếc súng săn trong tay, nòng súng còn đang bốc khói.

    Hóa ra sau khi Ngụy Cầu Hỉ rời đi, Trương lão tứ cũng cảm thấy sự việc hết sức nguy hiểm. Ba người cùng nghĩ cách, đi theo sau Ngụy Cầu Hỉ. Ai ngờ vừa tới đây, đã nhìn thấy Địa Lang định tấn công Ngụy Ninh, Trương lão tứ bèn nổ súng.

    Địa Lang bị bắn trúng nhưng không hề chảy máu, thậm chí không có chút vết thương nào, nó đi lòng vòng ở chỗ cách đó không xa, nhìn chằm chằm về phía ba người, như có thể lao ra bất kỳ lúc nào.

    Tình thế nguy cấp, Trương lão tứ bảo vệ Ngụy Ninh, Trương phụ cứu Ngụy Cầu Hỉ, còn Trương Dã rút ra một con dao, đấu với Địa Lang.

    Trương phụ nổ một phát súng về phía Hồng Sát, nhưng Hồng Sát không có cảm giác gì. Ngụy Cầu Hỉ thấy có người tới cứu, cố gắng vất thanh kiếm tiền đồng ra, rồi hét lên:

    - Đầu.

    Trương phụ hiểu ý, cắm phập thanh kiếm vào mắt phải Hồng Sát, dường như Hồng Sát bị đau, rú lên một hơi dài, hai tay thả lỏng ra. Trương phụ dùng hết sức kéo Ngụy Cầu Hỉ ra ngoài, nhưng Tam Thi Trùng trên người Ngụy Cầu Hỉ lại có mục tiêu mới, chúng bò lên tay Trương phụ.

    - Đừng động vào nó, dùng lửa.

    Ngụy Cầu Hỉ vội hét lên.

    Khi còn trẻ, Trương phụ cũng từng là người trong chốn giang hồ, và cũng từng gặp nhiều chuyện quái dị. Ông lấy lại tinh thần, móc bật lửa ra, đốt Tam Thi Trùng trên tay mình. Tam Thi Trùng gặp phải lửa, ngay lập tức co quắp cơ thể đang phát sáng lại, rơi xuống đất như quả bóng xì hơi, chui vào đất không thấy đâu nữa.

    Trương phụ xoa xoa chỗ da bị bỏng, chửi một câu.

    - Hì hì, có người đến giúp rồi. Được lắm, được lắm, hôm nay các người chết ở đây, làm cống vật cho Nhu Nhi của ta.

    Quái nhân huơ chiếc gậy đuổi thây trong tay, Địa Lang rú lên, rồi bổ nhào về phía Trương Dã.

    - Mẹ kiếp.

    Trương Dã giơ dao xông lên, chém thẳng về phía Địa Lang. Nhưng ai ngờ Địa Lang không hề hấn gì, nó đẩy ngã Trương Dã, một người một chó lăn xuống sườn núi mấy vòng, cuối cùng Địa Lang nhào lên người Trương Dã, chuẩn bị cắn phập vào cổ anh ta. Trương Dã lấy hết sức bình sinh đẩy cằm Địa Lang ra, khiến nó không tấn công được.

    - Mẹ kiếp, tổ tông nhà mày!

    Trương Dã thấy tình hình nguy cấp, nhưng miệng vẫn không ngừng chửi rủa. Nhưng tay anh ta đã dần không chống cự lại được nữa, Địa Lang ngày càng tiến lại gần cổ mình. Nước dãi màu vàng nhỏ lên trên mặt. Nếu anh ta buông tay ra, nhất định sẽ đầu lìa khỏi xác.

    - Mẹ kiếp, đồ chó!

    Trương Dã bỏ hai tay ra, ôm lấy Địa Lang, rồi cắn phập vào cổ Địa Lang trước!

    Địa Lang đau đớn, rú lên một tiếng dài. Trương Dã thuận thế đạp Địa Lang sang một bên rồi bò dậy, nhặt con dao rơi một bên, nhìn Địa Lang không hề sợ hãi.

    Bình thường đều là chó cắn người, giờ lại thành người cắn chó.

    Địa Lang có lẽ chưa gặp ai dám cắn chó cả. Nó không dám liều mạng xông ra, đi lòng vòng ở nơi không xa, tìm cơ hội tấn công.

    - Phụt, phụt, con mẹ mày thối thật.

    Trương Dã nhổ ra hai chiếc răng cửa, hai tay nắm dao, vô cùng mạnh mẽ.

    - Con Địa Lang này được nuôi bằng máu kinh nguyệt và thịt người, da nó rất dày, vô cùng cổ quái, muốn phá nó phải dùng nước tiểu đồng tử (nước tiểu đầu tiên trong sáng sớm của bé trai chưa đầy tháng).

    Dưới sự giúp đỡ của Trương phụ, Ngụy Cầu Hỉ đang dùng lửa đốt Tam Thi Trùng đột nhiên lên tiếng. Ngụy Cầu Hỉ cũng là một người rất dũng cảm, mặc dù rất nhiều phần trên cơ thể bị cháy xém, nhưng không hề kêu một tiếng, mà còn rất chăm chú vào chiến cục của Trương Dã.

    - Nước tiểu đồng tử, đúng rồi, mau dùng nước tiểu đồng tử.

    Trương lão tứ đang trông Ngụy Ninh hét lớn với Trương Dã.
    Chen...

  16. The Following 5 Users Say Thank You to chenchen For This Useful Post:

    hadinhphu (15-03-2017), nghedo (03-12-2017), riversedge (07-01-2017), viettranhung (23-05-2017)

  17. #9
    Dịch Giả chenchen's Avatar
    Ngày tham gia
    Sep 2013
    Bài viết
    1,043
    Thanks
    22
    Thanked 2,240 Times in 971 Posts
    Chuyện Ma ở Tương Tây
    Tác giả: Ngưng Mâu Thất Huyền Thương

    Chương 9: Quỷ mượn thi
    Người dịch: Chenchen
    Biên tập: thienthucac.com
    Nguồn truyện: qidian

    Đột nhiên sắc mặt Trương Dã mất tự nhiên, Trương phụ vội chửi:

    - Bình thường tiểu tử nhà mày là người đái ỉa nhiều nhất, giờ đến lúc quan trọng, bảo mày đái một bãi cũng không được sao? Mày muốn hại tao chết ở đây mới vừa lòng à.

    - Không phải.

    Sắc mặt Trương Dã ngày càng mất tự nhiên, nhưng không còn khí thế nhu lúc đấu với Địa Lang nữa, bồn chồn như một đứa trẻ làm sai gì đó.

    - Mẹ kiếp, đái đi.

    Trương phụ thấy Trương Dã không cởi quần, bèn vội nói:

    - Đều là đàn ông với nhau cả, ngại quái gì nữa.

    - Không, không, không phải, con sợ, sợ nước tiểu của con không có tác dụng.

    Âm thanh của Trương Dã nhỏ đến mức chỉ mình anh ta nghe thấy.

    - Gì cơ, tao không nghe thấy gì.

    - Nước tiểu của con không có tác dụng.

    Trương Dã nói lớn.

    - Cái gì mà không có tác dụng.

    Trương phụ chửi:

    - Mẹ kiếp, mày cố tình hại chết cha mày phải không.

    - Gì cơ!

    Cuối cùng Trương phụ đã hiểu, ngay lập tức tiếng nói cao vổng lên:

    - Thằng này, lúc nào mà mày…

    Nói xong bèn nhặt hòn đá bên cạnh, vất về phía Trương Dã.

    - Mẹ kiếp, lúc nào, với ai.

    Trương phụ tức đến độ run rẩy toàn thân, chỉ Trương Dã rồi chửi:

    - Mày mới bao nhiêu tuổi, hết năm mới được 18, mày…cùng với ai, có phải cùng con bé suốt ngày để hở tay ra ngoài, đi đứng không cẩn thận, ngoáy mông ngoáy đít suốt phải không.

    - Người ta có tên tuổi đàng hoàng đấy, hơn nữa, giờ là thời đại nào rồi, mà cha còn nhà quê vậy.

    Trương Dã trở về đúng tính cách của mình, ưỡn thẳng người.

    - Tao nhà quê à, chỉ cần tao còn chưa ngỏm, thì không đến lượt thằng tiểu tử nhà mày hỗn láo đâu.

    Trương phụ mắng.

    - Được rồi, hai người dừng lại đi. Giờ là lúc nào rồi, có việc gì về nhà tính sau. Giờ ai có nước tiểu đồng tử.

    Bị Trương lão tứ quát, hai cha con Trương Dã đều bình tĩnh lại. Ánh mắt ba người Trương gia nhìn sang phía Ngụy Ninh đang dần tỉnh lại.

    - Tiểu tử này là đồng tử sao? Trẻ con bây giờ cũng chẳng biết được đâu.

    Trương Dã lầm bầm một câu. Trương phụ quay ra trừng mắt với anh ta.

    - Sao mọi người đều nhìn con vậy.

    Ngụy Ninh ngơ ngác nhìn Trương lão tứ.

    - Này nhóc, tè một bãi đi.

    Trương Dã đến chỗ Ngụy Ninh, đưa con dao trong tay cho cậu.

    Ngụy Ninh vẫn không hiểu gì.

    - Mau nào, nếu không bọn ta phải chết hết đấy. Ông nhóc sẽ là người chết đầu tiên.

    Trương Dã kéo quần Ngụy Ninh xuống.

    - Mau lên.

    Lúc này Trương lão tứ cũng không còn thời gian giải thích nữa, vội giục.

    Ở một bên, Hồng Sát dường như không còn động tĩnh gì, Địa Lang cũng đang nhìn chằm chằm về phía này, còn quái nhân kia lại ung dung ngồi vắt chân trên một ngôi mộ, ngủ mất.

    Ngụy Ninh nhìn sang ông nội, ông nội gật đầu ủng hộ cậu.

    Ngụy Ninh đã nhịn lâu, nhưng vừa muốn tè, lại bị tiếng giục của Trương Dã dọa sợ, gương mặt cậu đỏ bừng, khó khăn lắm mới rặn ra được vài giọt.

    - Đủ rồi.

    Đôi mắt Trương Dã sáng lên, dùng tay quệt lên thân đao:

    - Thứ này tốt đây, cảm ơn nhóc nhé.

    Nói đoạn anh ta lấy tay trêu chỗ đó của Ngụy Ninh. Ngụy Ninh sợ vội vàng mặc quần lại.

    Trương Dã chém gió mấy nhát, khí thế hùng hồn, nhưng hai chiếc răng cửa bị thiếu làm cho khí chất anh hùng giảm đáng kế.

    - Thứ bẩn thỉu kia, hôm nay tao phải cắt chỗ đó của mày về ngâm rượu mới được.

    Địa Lang tức giận, gầm lên một tiếng rồi nhảy bổ về phía Trương Dã.

    - Hì.

    Trương Dã nghiêng người tránh, hai tay giơ dao lên, xẹt vào da bụng của Địa Lang, một dòng nước màu đen hôi thối bắn ra. Địa Lang không ngờ rằng bảo đao của Trương Dã đã được “thăng cấp”, hai mắt nó trợn lên, hự một tiếng rồi chết.

    - Hì hì.

    Trương Dã hứng khởi:

    - Cũng chỉ thế mà thôi!

    Anh ta bước tới bên cạnh Địa Lang, kêu lên:

    - Wa wa wa, trúng lớn rồi, trúng lớn rồi, to quá.

    Nói xong bèn cắt lấy phần đó.

    - Bổ lắm đây.

    - Ăn thứ đó, tôi đảm bảo rằng trong ba năm, thứ ấy của anh sẽ không ngóc lên được.

    Ngụy Cầu Hỉ gạt sạch con Tam Thi Trùng cuối cùng trên người, rồi nói.

    - Ừm, vậy thì thôi bỏ vậy.

    Trương Dã vất thứ đó đi, cho con dao vào sau lưng rồi bước về.

    Ngụy Cầu Hỉ đứng dậy, ông cảm thấy rất kỳ lạ tại sao vừa rồi Hồng Sát không tấn công, mà để họ ung dung gột sạch Tam Thi Trùng trên người. Hai mắt Hồng Sát nhắm hờ, phần não bị thương vừa rồi đã mọc lại, ngũ quan trên mặt cũng dần trở về bình thường, da cũng đang trở thành màu da của người thường, toàn thân dường như được lột xác, cơ thể ẩn hiện vóc dáng của một người phụ nữ.

    Còn bí thư Dương đáng thương ở bên cạnh, thi thể đang dần rữa ra, ngũ quan cũng biến dạng không còn nhìn rõ, Tam Thi Trùng vốn trên người Hồng Sát giờ đang lũ lượt bò lên người ông ta.

    Quái nhân như uống định thần đơn vậy, không hề để ý đến thế giới bên ngoài.

    - Mấy giờ rồi.

    Ngụy Cầu Hỉ đột nhiên hỏi.

    - Sắp 12 giờ rồi.

    Trương lão tứ nhìn đồng hồ nói.

    - Không xong rồi.

    Ngụy Cầu Hỉ vội nói:

    - Mau, mau đến ngôi mộ kia.

    Nói xong liền chạy ra ngôi mộ nơi Ngụy Ninh ngồi.

    - Sao vậy.

    Ngụy Cầu Hỉ móc ra một tờ Thần Châu Phù, đốt lên, ăn hết tro, những vết bỏng trên người dường như đã đỡ nhiều. Ngụy Ninh nhìn người ông nội đầy rẫy vết thương, sợ đến độ suýt khóc. Cậu đâu biết rằng, Ngụy Cầu Hỉ đã dùng tờ Khu Quỷ Phù (phù đuổi quỷ) cuối cùng cho mình, nếu không cậu cũng sẽ bị bỏng như vậy.

    Ngụy Cầu Hỉ an ủi Ngụy Ninh, rồi giải thích với mọi người:

    - Người đó đang làm phép “Quỷ mượn thây”.

    - Quỷ mượn thây là gì?

    Ba người Trương gia không hiểu.

    Ngụy Cầu Hỉ lấy chiếc túi đựng thần sa ra, rắc một lớp mỏng trên mộ, rồi đột ngột nói:

    - Mọi người nói xem, khi người ta chết, hơi thở cuối cùng, là hít vào, hay thở ra.

    - Ai mà biết được.

    Trương Dã không trả lời được câu hỏi bất ngờ của Ngụy Cầu Hỉ, bèn gãi đầu.

    - Là thở ra chứ, nếu hít vào thì mệt xác quá.

    Trương lão tứ trả lời.

    - Đúng là thở ra thật.

    Ngụy Cầu Hỉ gật đầu.

    - Đây cũng là luồng sinh khí tinh túy nhất trong cuộc đời con người. Bí quyết đưa thây của chúng ta nằm ở, dùng Thần Sa bít chặt bảy huyệt của người trước khi thở ra, làm cho người đó không thể thở ra luồng sinh khí cuối cùng này, từ đó dựa vào luồng sinh khí này, cộng thêm những phép thuật bí truyền của chúng ta, để làm người chết có thể chuyển động như người sống.

    - Ừm.

    Lần đầu tiên người Trương gia nghe thấy bí pháp đưa thây, mặt như ngộ ra một điều gì đó.

    Ngụy Cầu Hỉ lại nói:

    - Mọi người có biết đất dưỡng thi không?

    Trương lão tứ là một người sành sỏi, đương nhiên là biết:

    - Nghe nói là một vùng đất tà ác. Nếu chôn người ở đó, có thể khiến người ta linh hồn bất an, biến thành cương thi, có người còn làm ảnh hưởng tới con cháu.

    Ngụy Cầu Hỉ gật đầu nói:

    - Trong mạch Thần Châu của chúng ta, có một loại tà thuật mang tên “dưỡng thi”, tức là chôn người chết ở đất dưỡng thi, luyện thành cương thi, và có thể dùng để chỉ huy cương thi hại người. Nhưng phải có duyên mới gặp được đất dưỡng thi. Để dưỡng thi, người ta bèn tự tạo ra đất dưỡng thi, dùng mèo đen, máu gà…dưỡng thi ở nơi ẩm ướt, nhưng cương thi được nuôi thành công vẫn rất lợi hại, có con thậm chí còn nhìn được ánh sáng nữa.

    - Ừm, tôi biết rồi, người này nhất định đang dưỡng thi, cương thi kia chính là quái vật mà người đó nuôi thành.

    Trương Dã nói.

    - Ôi.

    Ngụy Cầu Hỉ thở dài:

    - Nếu ông ta chỉ đơn thuần là dưỡng thi, thì nhất định là dưỡng thi để báo thù, tôi nghĩ chỉ cần báo thù xong, sẽ để cương thi nhắm mắt xuôi tay, thì họa không lớn. Tôi cũng chẳng phải để ý làm gì. Nhưng tôi không ngờ, ông ta lại hiểm độc đến vậy, muốn luyện ra Hạn Bạt!

    - Hạn Bạt là gì?

    - Cương thi chia làm sáu cấp: một là “Bạch Hung”, sau khi thi thể vào đất dưỡng thi, một tháng sau sẽ mọc ra lông trắng lún phún, loại cương thi này di chuyển chậm chạp, rất dễ đối phó, nó rất sợ ánh sáng mặt trời, và cũng sợ lửa, nước, chó, gà, và càng sợ người hơn; hai là “Hắc Cương”, nếu Bạch Cương được ăn đủ tinh huyết của bò, dê, vài năm sau lông trắng trên người sẽ rụng, thay vào đó là lông đen dài mấy tấc, lúc này nó vẫn sợ ánh sáng mặt trời và lửa to, hành động cũng khá chậm, nhưng bắt đầu không sợ chó gà, thường thì Hắc Cương gặp người sẽ lẩn tránh, cũng không dám đánh nhau với người, thường thì chỉ hút máu người khi người ngủ; tiếp theo là Hồng Sát, chúng có thể ăn tinh phách của con người, Hồng Sát tu luyện cả nghìn năm, trốn được thiên lôi địa hỏa, sẽ trở thành Hán Bạt. Hán Bạt đã có tư tưởng, hơn nữa nếu nó muốn, có thể dễ dàng tàn sát cả một châu, một huyện.

    Trương Dã lè lưỡi:

    - Lợi hại vậy.

    - Còn quỷ mượn thi là loại pháp thuật tà môn nhất trong dưỡng thi, nó lợi dụng Hồng Sát để hấp thụ luồng sinh khí cuối cùng trong ngực Hỉ Thần, từ đó có thể thay đổi về chất, có thể từ Hồng Sát nhảy đến thời kỳ chịu thiên lôi địa hỏa. Nếu tránh được thiên lôi địa hỏa, vậy thì Hồng Sát sẽ trở thành Hán Bạt nghìn năm có một, đến lúc đó, đừng nói là trấn Quan Trang, dù là cả vùng Nguyên Lăng cũng phải gặp đại hạn ngàn năm có một.
    Chen...

  18. The Following 5 Users Say Thank You to chenchen For This Useful Post:

    hadinhphu (15-03-2017), nghedo (03-12-2017), riversedge (07-01-2017), viettranhung (23-05-2017)

  19. #10
    Dịch Giả chenchen's Avatar
    Ngày tham gia
    Sep 2013
    Bài viết
    1,043
    Thanks
    22
    Thanked 2,240 Times in 971 Posts
    Chuyện Ma ở Tương Tây
    Tác giả: Ngưng Mâu Thất Huyền Thương

    Chương 10: Thiên lôi địa hỏa
    Người dịch: Chenchen
    Biên tập: thienthucac.com
    Nguồn truyện: qidian

    - Mẹ kiếp, vậy còn không mau giết nó đi.

    Trương Dã kêu lên.

    Ngụy Cầu Hỉ trừng mắt với anh ta, tỏ thái độ nếu tôi có thể giết nó thì tôi đã làm lâu rồi.

    - Giờ làm thế nào?

    - Vừa rồi nhân lúc chúng ta mải đánh nhau với Tam Thi Trùng và Địa Lang, y đã khởi động nạn Thiên Lôi Địa Hỏa rồi, kết quả thế nào, chúng ta cũng chỉ có thể nghe mệnh trời mà thôi. Có điều theo tôi, có lẽ không ai có thể nuôi được Hạn Bạt.

    - Hừ, nói vậy khác gì không nói.

    Trương Dã tức tối.

    Ngụy Cầu Hỉ không đôi co với anh ta, còn Ngụy Ninh thì tức giận phản bác lại:

    - Chỉ mình anh thông minh thôi.

    - Thằng oắt này, không biết trên biết dưới à.

    Trương Dã chỉ vào Ngụy Ninh mắng.

    Ngụy Ninh ưỡn ngực nói:

    - Tôi chỉ là một thằng oắt đấy thì đã sao, đâu giống với ai đó, cần chút nước tiểu đồng tử cũng không có.

    Trương Dã không nói được gì nữa.

    Ánh mắt của Trương phụ sắc như dao.

    Ngụy Cầu Hỉ lấy ra mấy lá bùa, dán vào tảng đá trên mộ rồi nói:

    - Đã tới 12 giờ rồi. Giờ chúng ta có đi cũng muộn rồi, đây là những lá phù Thần Châu cuối cùng của tôi, đánh cược một ván đi.

    - Cược cái gì?

    Trương Dã và Trương phụ không hiểu.

    - Cược cái mạng này.

    Đúng lúc này, quái nhân đang cúi đầu ngồi yên ở đó chỉ chiếc gậy đuổi thây lên trời rồi hét:

    - Trời mệnh cho ta, ta mệnh cho ngươi, nếu ngươi phụ ta, thiên mệnh không tha, mệnh đến, giải luân thường, ta hồn bay phách tán, ngươi sống lâu trăm tuổi.

    Chiếc gậy đuổi thây trong tay quái nhân chỉ trỏ trên nền trời, y đứng trên ngôi mộ, đầu óc xõa xượi rồi làm phép, hai mắt đỏ ngầu, dường như một luồng sát khí thiên địa ập tới, hai tay quái nhân huơ lên, rắc đầy bùa chú lên mặt đất, rồi bắt đầu bay trong gió.

    - Khởi.

    Quái nhân quát.

    - Ông già, người đó đang giả ma giả quỷ gì vậy?

    Trương Dã hỏi.

    Ngụy Cầu Hỉ chau mày:

    - Tôi không rõ, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cách làm phép này. Trước đó cũng rất ít khi nghe thấy các bậc tiền bối nhắc tới. Đừng nói gì cả, cứ nhìn đi.

    Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi tới, bùa chú bắt đầu kêu soạt soạt, đột nhiên người đó dùng dao cắt đứt động mạch trên tay phải mình, máu bắn ra tung tóe, chảy vào những lá bùa đang bay trong không trung.

    - Người đó muốn chết à.

    Trương Dã kinh ngạc.

    - Gió lớn, gió lớn, thổi đi.

    Tóc người đó xõa ra, tung mù trong gió, khuôn mặt thê lương khủng khiếp.

    Dường như cả ngọn núi đang bắt đầu rung chuyển, vô số ngôi mộ bắt đầu có khói trắng bốc lên, ngày càng dày, và tiến gần về phía quái nhân.

    - Nín thở đi.

    Ngụy Cầu Hỉ kêu lên, rồi bịt lấy mũi Ngụy Ninh.

    Luồng khí trắng ngày càng dày đặc, nhưng không hề bị thổi bay trong gió, nó bắt đầu vây lấy Hồng Sát như một vật thể thực. Xung quanh người Hồng Sát như được bao trùm một lớp voan mỏng, nhìn không rõ. Dần dần, luồng khí trắng bị Hồng Sát hít hết vào mũi, mọi người mới nhận ra rần, Hồng Sát như được đắp lên da thịt, toàn bộ cơ thể trong suốt, ngũ quan cũng ngày càng rõ nét, đang dần hình thành một cô gái xinh đẹp.

    - Hay, hay, hay.

    Quái nhân nói ba từ hay liền nhau, rồi giơ tay, máu trên tay y vẫn đang phun ra, những lá bùa bị máu nhuốm ướt đẫm bắt đầu hạ xuống do tác dụng của trọng lực, rơi trên nền đất.

    - Vừa rồi là tử khí sinh ra sau khi người ta chết. Nếu người sống hít phải, nhẹ thì sẽ bị hôn mê, trở thành tên ngốc, nặng thì sẽ đi gặp Diêm Vương luôn.

    Trương Dã lè lưỡi, lòng rờn rợn.

    Gió ngày càng lớn, cào vào da thịt đã thấy đau, nhưng những lá bùa được Ngụy Cầu Hỉ dán vào mộ vẫn dính chặt trên tảng đá, không hề động đậy.

    - Ha ha.

    Người đó cười quái gở.

    - Cần sét, cần sét.

    Lời của quái nhân vừa dứt, mây đen bắt đầu vần vũ trên nền trời, một luồng sét giáng xuống, đánh thẳng vào đầu quái nhân. Quái nhân chỉ thẳng chiếc gậy đuổi thây lên trời, không né tránh, hứng trọn luồng sét này.

    Sau khi thiên lôi chấm dứt, quần áo trên người người đó đã rách bươm, mấy miếng vải rách trên người bay phần phật trong gió. Nhiều chỗ cơ thể bị sét đánh cháy xém, nhưng y vẫn đứng thẳng, cười không ngớt.

    - Đánh hay lắm, đánh hay lắm, thêm nữa, thêm nữa đi.

    Một tia sáng lóe lên trong đầu Ngụy Cầu Hỉ, đột nhiên ông nói:

    - Hóa ra là vậy, y đang chịu thay cực hình Thiên Lôi Địa Hỏa cho Hán Bạt kia!

    - Nghĩa là sao.

    - Tức là, y dùng một phép thuật che mắt, lừa được trời, khiến trời tưởng rằng y là Hán Bạt đang phải chịu kiếp nạn, từ đó làm cho thiên lôi địa hỏa giáng xuống người mình, mà Hán Bạt kia thì không hề hấn gì.

    - Gì cơ. Vậy thì y cũng phải chết chứ.

    Ngụy Cầu Hỉ thở dài nói:

    - Đâu chỉ là chết. Hán Bạt đã tu hành ngàn năm cũng không thể vượt qua kiếp nạn thiên lôi địa hỏa. Y là một phàm phu tục tử, có lẽ sẽ hồn bay phách lạc, vĩnh viễn không thể luân hồi.

    - Y chán sống rồi.

    Trương Dã tổng kết.

    Lúc này, những câu hỏi đau đáu trong lòng Ngụy Cầu Hỉ đã bắt đầu có lời giải đáp. Ông không hiểu, nếu người đó chỉ là muốn báo thù năm xưa, thì nuôi một Bạch Hung hoặc Hắc Hung là được, đâu cần mất công mất sức, mấy thời gian, để luyện ra Hán Bạt, thậm chí còn cam tâm tình nguyện chịu kiếp nạn thiên lôi địa hỏa cho ả.

    Ông nhớ lại ánh mắt y nhìn Hồng Sát lúc đó, nhớ ra rằng y gọi nó là Tiểu Nhu.

    Ngụy Cầu Hỉ có thể đoán ra rằng, y không những muốn báo thù, mà còn muốn hồi sinh, muốn hồi sinh người mang tên Tiểu Nhu này.

    Mặc dù Hán Bạt không phải là người, nhưng đã có thân thể của con người, có tư tưởng của con người, cũng được coi là đã “hồi sinh”.

    Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, muốn một người hồi sinh là đi ngược lại quy luật tự nhiên, đâu phải là điều dễ dàng! Từ trước đến nay, có ai đã từng thử chứ!

    Dường như Ngụy Cầu Hỉ nhớ ra điều gì, ông thở dài, ánh mắt trở nên phức tạp.

    Có lẽ đã từng có người làm điều đó thật. Và thực sự có người chỉ cách thành công một bước.

    Mặc dù Ngụy cầu Hỉ không biết người này có quan hệ gì với người mang tên Tiểu Nhu, nhưng, ông biết rằng, y là một người rất yêu rất yêu Tiểu Nhu, yêu đến nỗi không tiếc mấy chục năm ở chung cùng xác chết, làm tà thuật dưỡng thi kinh khủng này, yêu đến nỗi cam tâm tình nguyện chịu Thiên Lôi Địa Hỏa, hồn bay phách tán vì cô ta.

    Nếu hận một người, sẽ làm đối phương hồn bay phách tán, không được luân hồi. Nhưng nếu yêu một người, sẽ cam tâm tình nguyện hồn bay phách tán, không được luân hồi vì người đó.

    Ngụy Cầu Hỉ thở dài, nhìn vào đứa cháu vẫn chưa hiểu gì về tình yêu nam nữ.

    - Sét, thêm sét đi.

    Mặt người đó đã như ác quỷ, từng luồng sét trên trời đánh thẳng vào người y, cơ thể y đã cháy sạm, có chỗ đã cháy cả vào xương, nhưng y vẫn cười điên dại, chỉ chiếc gậy đưa thây lên trời, phù chú xung quanh người bắt đầu tự cháy, bao lấy y.

    Ngụy Cầu Hỉ che mắt cháu mình, ông không muốn cực hình trong nhân gian này để lại bóng đen trong tâm hồn cháu mình. Lòng ông cũng thầm cảm thán, nếu không phải do chiếc gậy đuổi thây kia trở thành cột tránh sét, có lẽ y đã biến thành một cái xác cháy xém rồi.

    Ngay đến Trương Dã hống hách cũng há hốc miệng, một lúc lâu sau mới thở ra, nói:

    - Kinh thật.
    Chen...

  20. The Following 4 Users Say Thank You to chenchen For This Useful Post:

    hadinhphu (15-03-2017), nghedo (03-12-2017), viettranhung (23-05-2017)

+ Trả lời Chủ đề
Trang 1 của 32 1 2 3 11 ... CuốiCuối

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình