+ Trả lời Chủ đề
Trang 6 của 6 Đầu tiênĐầu tiên ... 4 5 6
Kết quả 51 đến 53 của 53

Chủ đề: Mạo Bài đại anh hùng - tg Thất Thập Nhị Biên (truyện dịch theo yêu cầu)

  1. #51
    Dịch Giả
    Ngày tham gia
    Sep 2013
    Bài viết
    767
    Thanks
    3
    Thanked 1,564 Times in 643 Posts
    Mạo Bài đại anh hùng
    Tác giả: Thất Thập Nhị Biên

    Quyển 7 – Chương 14: Gào thét
    Người dịch: Phạm Túc Tú
    Biên tập: thienthucac.com
    Nguồn truyện: qidian






    Hai mươi chiếc cơ giáp hướng ba trăm chiếc cơ giáp phát động công kích?

    Chiến sĩ cơ giáp Bắc Minh ánh mắt mở to, không thể tin được vào mắt mình.

    Những chiếc cơ giáp màu xanh đang xông tới kia, rốt cuộc là một đám người điên hay là ngu ngốc? Bọn họ có biết đến tột cùng là mình đang làm cái gì không?

    Muốn chết!

    Một cơn lửa giận xông thẳng lên đầu. Doanh trưởng đoàn cơ giáp Huyết Ảnh thứ tư Walker cười lạnh một tiếng, châm chọc nói:

    - Gọi hai tiếng vạn tuế thì lá gan có thể to hơn rồi sao?

    Trong tiếng cười của thuộc hạ, y phất tay nói:

    - Giết sạch bọn chúng không chừa một tên.

    Đây là khu vực phòng thủ hạch tâm của Bắc Minh, doanh trại của trung đoàn cơ giáp Huyết Ảnh thứ tư, không cho phép mấy con bọ chó ở đây làm càn. Y mặc kệ những chiếc cơ giáp bụng phệ quái dị này làm thế nào để xuyên qua những phòng tuyến bộ binh, cũng không quan tâm đám quân phỉ làm thế nào để đánh bại trung đoàn bọc thép Huyết Sắc. Y chỉ biết rằng, những chiếc cơ giáp này sẽ trả giá cho sự lỗ mãng ngu xuẩn của chúng bằng máu.

    Trung đoàn cơ giáp Huyết Ảnh chính là lực lượng thiết giáp ưu tú nhất trên hành tinh Mars.

    Một trận gió như thủy triều màu đỏ đang tạo thành trận hình công kích tam giác.

    Đối mặt với sự trùng kích của cơ giáp màu xanh, bọn họ cũng chẳng sợ hãi. Nếu như bốn trăm chiếc cơ giáp bị hai mươi chiếc cơ giáp này dùng công kích chính diện dọa cho sợ hãi, vậy thì nó sẽ trở thành trò đáng chê cười nhất từ trước đến nay. Địch nhân đã muốn chết, như vậy thì cũng nên thành toàn cho bọn họ. Bọn chúng chính là những con bươm bướm phát hỏa.

    Chín chiếc phong ky giáp chạy trước trận hình công kích tam giác như một trận gió, chẳng khác nào mũi tên lợi hại màu đỏ, khai mở động cơ, bắt đầu đánh tới hai mươi chiếc cơ giáp màu xanh trước mặt. Loại đối chọi gay gắt, va chạm chính diện này mang đến một cảm giác kích thích, khiến cho từng khuôn mặt chiến sĩ cơ giáp Bắc Minh đều lộ ra vẻ khát máu dữ tợn.

    Đây là một khoái cảm ỷ mạnh hiếp yếu, một sự thô bạo đến vặn vẹo. Bọn chúng biết rõ, sau lưng bọn chúng chính là đồng bạn như nước thủy triều. Một giây sau, bọn chúng có thể bao phủ hoàn toàn hai mươi chiếc cơ giáp màu xanh này.

    Bao quát trên không chính là hai mũi tên công kích một lớn một nhỏ, giống như hai cái sừng của hai con trâu đang nổi giận, chạy nhanh như điện, khiến cho khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng gần.

    Cuối cùng, khi khoảng cách hoàn toàn biến mất, hai cổ nước lũ hung hăng đụng vào nhau. Doanh trưởng trung đoàn cơ giáp Huyết Ảnh thứ tư Walker vốn đang mỉm cười, lúc này giống như bị người ta hung hăng tát cho một cái, đột nhiên trở nên tái nhợt.

    Âm thanh va chạm kịch liệt cùng với tiếng kêu sởn cả gai ốc bỗng nhiên vang lên. Ngay trước mặt y, chín chiếc cơ giáp màu đỏ đang đi đầu bị cơ giáp màu xanh đụng vào thân giữa, tứ chi vặn vẹo, vỏ thép bên ngoài cùng với linh kiện bắn văng tứ phía. Ngay sau đó, cả người bọn họ bị quẳng lên, như bọt sóng đánh vào phiến đá ngầm.

    Trận hình tam giác lập tức không còn giữ được bộ dạng ban đầu.

    Thế nhưng, vẫn còn chưa kết thúc. Chín chiếc cơ giáp đi đầu sau khi bị công phá, cơ giáp màu xanh dường như vẫn không có ý định dừng lại, mà dùng tốc độ va chạm lúc trước tiến vào sâu bên trong trận địa. Từng chiếc cơ giáp giống như máy thu hoạch bên trong ruộng lúa, xay nát những cọng lúa mạch sau khi đã tước hết hạt. Trên không trung xẹt qua từng đạo hình vòng cung, lao thẳng xuống đám robot phía sau. Trận hình vốn rất nghiêm chỉnh, giờ trở thành thất linh bát lạc.

    Chiến sĩ cơ giáp đầu óc trở nên trống rỗng, cơ hồ chỉ dựa vào quán tính bọc đánh hai bên cánh, bao vây hai mươi chiếc cơ giáp bên trong.

    Đồng bạn sau lưng vẫn bắt đầu khởi động về phía trước. Đường đi rộng hơn 100m lúc này bị chen lấn chật như nêm cối. Trên đống phế tích cao ốc bên cạnh còn có thể nhìn thấy biển báo giao thông con đường chính giữa mặt đường. Trên toàn bộ quảng trường lúc này giống như đang bò đầy những con ong mật, chỉ có thể nhìn thấy những chiếc cơ giáp màu đỏ nhốn nháo.

    Rất nhiều chiến sĩ Bắc Minh đã không còn nhìn rõ vị trí của hai mươi chiếc cơ giáp màu xanh. Ánh mắt của họ đã bị cơ giáp đồng bạn che kín. Nhưng, điều này cũng không khiến cho tim của bọn họ đập chậm lại nửa phần. Bởi vì bọn họ chỉ cần ngẩng đầu thì có thể trông thấy sự hỗn loạn bên trong. Máu và thịt của đồng bạn bay đầy trời.

    - Tiến lên, tiến lên mau.

    Trong tiếng rống giận dữ của Walker, những chiếc cơ giáp màu đỏ run rẩy tiến lên.

    Bên trong vòng vây kín không kẽ hở, cơ giáp màu xanh cũng không cách nào bảo trì được tốc độ tiến lên của chúng. Bọn họ liền chậm lại, nặng nề đảo quanh.

    - Từng người tự chiến!

    Theo mệnh lệnh của gã mập, hai mươi chiếc hiệp sĩ trong giây lát liền nhảy lên, hướng bốn phương tám hướng, hoặc gần hoặc xa, hoặc nhanh hoặc chậm, giống như một đóa hoa cúc nở rộ, mở ra từng cánh hoa, hướng bốn phía tách ra.

    Đóa hoa cúc này đầy máu.

    - Giết!

    Huyết dịch cả người gã mập cũng sôi trào.

    Cơ giáp màu xanh giống như tia chớp bão táp, một quyền đánh thẳng vào phần bụng cơ giáp Bắc Minh, rồi trở tay, quất lên trên đầu một chiếc phong ky giáp khác.

    Một bạt tai này là vô cùng độc ác, cơ hồ như biến cái đầu của chiếc cơ giáp thành sắt vụn. Dụng cụ viễn thị, rada, máy cảm ứng, máy quét…các loại linh kiện bắn ra, giống như dưa hấu bị đập nát.

    Gã mập điều kiển cơ giáp, cưỡng ép đột kích.

    Máu nóng đang bốc lên trong đầu gã mập. Trong cái thế giới vặn vẹo này, mỗi ngày đều có vô số người chết đi. Trên chiến trường Leray, dân chúng chạy nạn xung quanh trấn Phổ La đều ngã xuống trước họng súng của những kẻ lạm sát này.

    Máu tươi đang chảy xuôi. Lũ tạp chủng đang dương dương đắc ý cười cợt. Chính mình còn có lựa chọn khác sao?

    Không có!

    Một người đàn ông thì phải có thái độ thô bạo, ăn miếng trả miếng. Người đàn ông không dám đảm đương thì chết quách đi cho rồi. Cho dù đối thủ của anh mạnh bao nhiêu, dù anh xác định vững chắc sẽ bị địch nhân đánh chết, nhưng trước khi chết cũng phải nhổ một ngụm máu vào người đó.

    Hiệp sĩ số 01 đã thật sự cắt sâu vào bên trong đám robot của Bắc Minh. Gã mập bỗng nhiên cười ha hả. Bốn phương tám hướng đều là kẻ địch. Khoái ý ân cừu. Còn có chỗ nào khiến người ta thống khoái hơn không?

    - Nghe lão tử đọc cho các người một bài thơ.

    Gã mập trở tay, nắm đấm cơ giáp giống như một thiết chùy, khiến đầu của một chiếc phong ky giáp bị nện nhừ, cuống họng tru lên:

    - Tần thì minh nguyệt….hán thì quan…

    Thanh âm bay thẳng lên bầu trời, quanh quẩn trong đám phế tích dưới ánh bình minh. Thanh âm rách rưới này của gã chẳng có một chút mỹ cảm nào cả, nhưng lại có một sự cuồng bạo nguyên thủy trong đó.

    Chân dưới của hiệp sĩ liên kích, đá ngược hai chiếc cơ giáp Bắc Minh bay ra ngoài. Thân hình xoay tròn trên không trung. Chỉ nghe tiếng va chạm sắt thép đinh tai nhức óc. Trong nháy mắt, hiệp sĩ đã hướng đám cơ giáp màu đỏ chằng chịt bên cạnh mà tung ra mười quyền.

    - …Vạn lý trường chinh…nhân vị hoàn.

    Gã mập gân cổ đọc khiến gân xanh lòi cả ra ngoài.

    Bảy tám chiếc cơ giáp màu đỏ trong sự công kích điên cuồng của hiệp sĩ màu xanh đã hóa thành từng quả cầu lửa hừng hực.

    Chiến sĩ cơ giáp Bắc Minh dốc sức liều mạng chống cự. Bọn chúng đã hoàn toàn choáng váng, hết thảy thô bạo cùng ngạo mạn trước đây đã biến thành thương hoàng cùng khuất nhục.

    Cơ giáp màu xanh kia đang tấn công bọn chúng. Thượng đế ơi, đây chính là sự thật. Ai cũng không hiểu vì sao cái động tác đó lại nhanh và ác như vậy. Không ai có thể đuổi kịp gã, cũng không ai có thể ngăn cản gã. Gã giống như một con sói xông vào bầy cừu, tả xung hữu đột mà cắn xé.

    Tiếng gầm gừ nương theo sự công kích càng làm cho đám chiến sĩ Bắc Minh mất hồn mất vía. Bên trong thanh âm khàn khàn kia có một loại ma lực chấn nhiếp hồn người, làm cho người ta vừa sợ vừa phẫn nộ, chỉ cảm thấy bên trong khoang thuyền này không phải là người mà là một con dã thú. Một con sói khát máu.

    - Giết hắn đi, giết hắn đi.

    Doanh trưởng Walker điên cuồng hét lên, chỉ huy đám cơ giáp nhào tới.

    Chiến sĩ cơ giáp Bắc Minh liều mạng xông lên phía trước, ý đồ bao vây chiếc cơ giáp đang hò hét này lại. Nhưng bất luận bọn chúng làm thế nào, chiếc cơ giáp này giống như lửa gặp dầu, cháy lên bừng bừng.

    - Đãn sử long thành….phỉ tương tại. Tê hống địa thanh âm, tòng phi phác đích hồng sắc ky giáp quần trung phá trận nhi xuất, như đồng nhất bả lợi kiếm, trực sáp vân tiêu!

    Từ cao ốc bên cạnh nhìn xuống, toàn bộ quảng trường đã lâm vào loạn chiến.

    Hai mươi chiếc cơ giáp màu xanh đã bị bao vây thành hai mươi cái vòng tròn, giống như hai mươi đóa hoa bắn ra máu tươi cùng liệt hỏa.

    Bên trong tiếng gào thét của gã mập, công kích của đám chiến sĩ cơ giáp phỉ quân càng ngày càng ác liệt. Nhiệt huyết như thiêu đốt ánh mắt của bọn họ. Trong thế giới đầy lửa đỏ này, bên tai của bọn họ chỉ còn tiếng hô khàn khàn của gã mập. Tiếng hô đó đang không ngừng thúc giục bọn họ, khiến cho cơ thể của bọn họ không kềm chế được sự run rẩy.

    Giờ phút này, bọn họ đã sớm không còn để ý đến sự sinh tử nữa.

    Người sống có một đời. Có thể chiến đấu như vậy, chết cũng đáng.

    - Đội chiến đấu đầu tiên vào chỗ.

    Vệ Kiến Sơn cắn chặt môi.

    - Đội chiến đấu thứ ba vào chỗ.

    Kohl nắm lấy cần điều khiển, hai tay run lên nhè nhẹ.

    Sau lưng bọn họ, hai mươi chiến sĩ siêu cấp đao nhọn lẳng lặng lắng nghe tiếng rống giận dữ trong đám cao ốc phế tích. Lòng của bọn họ nương theo thanh âm khàn khàn đó, kịch liệt nhúc nhích. Trong cơ thể của bọn họ có một loại năng lượng kịch liệt bộc phát, một loại khát vọng chiến đấu chưa từng có.

    - Bất giáo hồ mã. . . Độ âm sơn!

    Gã mập gầm thét. Hiệp sĩ kéo lê một đường vòng cung quỷ dị, đá bay một cỗ phong ky giáp ra ngoài. Trong ngọn lửa của cơ giáp nổ tung, hiệp sĩ lắc lư thân ảnh của mình. Ánh lửa chiếu lên đỏ bừng. Bên cạnh, càng ngày càng nhiều cơ giáp Bắc Minh biến thành đống phế thải.

    Walker đã hoàn toàn mất đi năng lực suy tính.

    Trước mắt y, phong ky giáp màu đỏ đã không còn dũng mãnh như trước. Rất nhiều cơ giáp bao vây vòng ngoài đang khiếp đảm chạy trốn. Ai cũng không nguyện ý xông lên. Một số kẻ ti tiện, vì muốn đào thoát mà không để ý đến đồng bạn bên cạnh, dùng pháo năng lượng nổ súng trong khoảng cách gần.

    Còn Ma vương bị bao vây kia chẳng qua chỉ là một cỗ cơ giáp màu xanh mà trước đó không lâu y đã hạ lệnh tiêu diệt không được để sót một tên.

    Bỗng nhiên, Walker phảng phất nghe thấy được điều gì. Y rất nhanh quay đầu lại.

    Một thanh âm giống như đàn thú, như sấm rền chấn động không khí nổ vang bên tai của y.

    - Sát!

    Vệ Kiến Sơn và Kohl đặc biệt nhún người nhảy lên.

    Sau lưng bọn họ, một đám chiến sĩ nhiệt huyết sôi trào như rồng cuốn hổ chồm. Hai đạo mũi tên thanh sắc cực kỳ nhanh đâm vào cánh trung đoàn thứ tư.

    - Tiểu đoàn ba hành quân đã trở về chưa?

    Trong bộ chỉ huy của Bắc Minh, Selma đã mất đi tỉnh táo, nhìn chằm chằm vào sa bàn. Ngay cả Fell cũng không còn sự ung dung như ban đầu.

    Một tiểu đội cơ giáp bỗng nhiên xuất hiện, quậy bên trong Bắc Minh đến long trời lở đất. Đội quân giao chiến với bọn họ đã bị tổn thất nặng nề, thương vong đến gần hai ngàn người cùng với hàng chục cơ giáp và xe vận binh bọc thép bị phá hủy. Trận địa phòng ngự bị nổ tung vô số kể. Còn cây cầu lớn - điểm giao thông quan trọng cũng bị nổ tung.

    Đây chẳng khác nào hung hăng tát vào mặt quân đội Bắc Minh một cái tát thật mạnh. Hơn mười chiếc cơ giáp đã không thể chống cự được. Tin tức nếu truyền đi, mặt mũi của Bắc Minh quả thật là mất hết. Hơn nữa, càng khiến cho người ta căm tức chính là, cho tới bây giờ, vẫn còn chưa rõ ràng rốt cuộc đối phương là thần thánh phương nào.

    Phỉ quân trấn Phổ La, đơn vị tác chiến bí mật Long Hưng, hay là Tam đại lưu phái....Bắc Minh - địa phương chiếm cứ 70% diện tích hành tinh Mars, xung quanh đều là địch nhân. Nhất là khi đế quốc Sous tham dự chiến dịch ở cảng tự do, chiến tranh thế giới bước vào giai đoạn mấu chốt nhất, một địch nhân thuộc hàng tôm tép mà không địch lại thì còn làm ra được chuyện gì.

    - Tiểu đội thứ ba đã theo đường vòng qua cầu lớn trở về rồi. Trước mắt đang xuôi theo quảng trường công viên Thất tinh đi về hướng bố trí phòng vệ, thu hẹp không gian hoạt động của địch nhân. Ngoài ra, doanh trại bọc thép thư tư đang cản đường địch. Doanh trại bọc thép thứ hai đang trên đường chạy tới. Tin rằng không bao lâu nữa có thể hoàn toàn tiêu diệt kẻ địch.

    - Cứ dành thời gian cho bọn họ.

    Selma ngữ khí chùng xuống:

    - Mười chiếc cơ giáp bắt đầu từ đường Hương Thủy, xuyên qua mười hai quảng trường. Cầu lớn đã bị phá hủy. Hãy cử đi hai doanh trại bọc thép. Còn để lại một doanh trại trở về phòng thủ. Truyền đi mau...

    Sắc mặt Selma đen lại, hừ lạnh một tiếng, cũng không tiếp tục nói hết, mà phất tay ý bảo vị tham mưu hãy rời khỏi.

    Trên thực tế, có mất hết thể diện hay không, ngược lại lại không quan trọng. Selma lo lắng chính là thứ còn ẩn núp đằng sau lưng cơ giáp màu xanh.

    Nói thật, so sánh với trước đây, phòng ngự ở trung tâm đã yếu hơn rất nhiều.

    Đại bộ phận bộ đội phân tán, chiếm lĩnh từng bến cảng, thành thị cùng giao thông quan trọng ở Bắc Minh. Lại còn thừa cơ động binh lực. Trong số đại bộ phận đầu nhập vào tấn công phỉ quân trấn Phổ La hiện tại, đóng thành bộ đội thiết giáp trung tâm chỉ có năm doanh trại cơ giáp Huyết Ảnh. Trong chuyện này, căn cứ phòng ngự trung tâm chỉ còn ba doanh trại. Hai doanh trại còn lại đóng quân tại khu công nghiệp phía bắc.

    Phối hợp với trận địa bên ngoài Bắc Minh có hai trung đoàn bộ binh, ba trung đoàn thiết giáp. Ứng phó tiến công nói chung thì không có vấn đề gì, nhưng ứng phó với sự tấn công đại quy mô của địch nhân thì có chút "nghèo rới mồng tơi" rồi.

    Mà bây giờ, tiểu đội cơ giáp đã tiến đến, không thể không khiến cho Selma sinh ra sự cảnh giác cùng liên tưởng. Tầm nhìn của địch nhân như thế nào? Bọn chúng vì cái gì mà xuất hiện vào lúc này?

    Nếu cứ để cho bọn chúng tùy ý quậy khu vực hạch tâm đến long trời lở đất, vậy thì, bất luận mục đích ban đầu của địch nhân là cái gì thì bọn hắn đều sẽ sinh ra ý định tiến một bước. Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của chính là thủ đoạn của thế giới tự do. Hơn mười chiếc cơ giáp có thể tung hoành ngang dọc. Nếu mấy trăm chiếc, mấy ngàn chiếc thì như thế nào? Bất luận thế nào cũng không thể cho nó tiếp tục được. Nhất định phải đem đám cơ giáp này nhanh chóng tiêu diệt hết, chấn nhiếp đám địch nhân đang có ý đồ lăm le.

    Selma quay đầu lại nhìn bản đồ phòng thủ, trong nội tâm không khỏi có chút lo lắng. Để tấn công trấn Phổ La, trung đoàn thiết giáp đánh thuê thứ nhất và thứ hai của cảng Long Hưng đã được điều ra ngoài. Lưu lại nơi đó chỉ có hai trung đoàn thiết giáp được trang bị vũ trang. Vạn nhất....

    - Phố Thủy Hoa bị đột phá, hướng Đông Bắc vòng thành một vòng tròn lớn, cây cầu lớn bị hủy, lại một đường hướng nam...

    Nhìn chằm chằm vào bản đồ phòng thủ, cũng không biết Selma đang suy nghĩ cái gì, cau mày, tự lẩm bẩm:

    - Tiểu đội bọc thép này đến tột cùng muốn làm cái gì? Băng qua khu vực phòng thủ, chẳng lẽ....





    Last edited by Phạm Túc Tú; 21-11-2013 at 01:50 PM.

  2. The Following 2 Users Say Thank You to Phạm Túc Tú For This Useful Post:

    dungeon (05-12-2013), huylatoi (08-02-2014)

  3. #52
    Dịch Giả
    Ngày tham gia
    Sep 2013
    Bài viết
    767
    Thanks
    3
    Thanked 1,564 Times in 643 Posts
    Mạo Bài đại anh hùng
    Tác giả: Thất Thập Nhị Biên

    Quyển 7 – Chương 15: Bắt đầu tấn công
    Người dịch: Phạm Túc Tú
    Biên tập: thienthucac.com
    Nguồn truyện: qidian








    Thông báo ngày 9 tháng 4: Nếu bạn mở website có virus, bạn có thể xóa trình duyệt catche IE. Selma chú ý tới sự bất thường của Fell, nên quay sang chú ý đến sa bàn điện tử.

    Rất nhanh, ông ta liền phát hiện vấn đề của Fell.

    Theo như sa bàn hiển thị, tiểu đội bọc thép thần bí kia vốn là đột phá phòng tuyến phố Hương Thủy Bắc Minh từ tây sang đông, xuyên qua cầu lớn hướng Đông Bắc. Sau khi đến cầu lớn, bọn họ lại chuyển sang hướng Đông Nam. Cuối cùng, trên đường cái vừa vặn đụng phải vòng vây của doanh trại bọc thép thứ tư.

    Đúng là một lộ tuyến kỳ quái, khiến cho Selma phải chú ý. Tiểu đội bọc thép này rõ ràng là vượt qua một khúc quanh lớn. Nếu như bọn hắn muốn tập kích căn cứ, như vậy thì cứ từ phòng tuyến phố Hương Thủy hướng Tây Nam, xuyên qua cây cầu lớn chuyển hướng Đông Bắc là lao thẳng tới căn cứ. So với bọn hắn đi một vòng lớn tiết kiệm thời gian hơn nhiều lắm.

    Dựa theo bố trí của phòng tuyến Bắc Minh, chỉnh thể trọng tâm là tiến hành phòng ngự phía tây và phía bắc. Dù sao, ba mặt trung tâm Nam Bắc và hai mặt Đông Nam Đông Bắc cũng nằm dưới sự khống chế của Bắc Minh. Phía tây chẳng những có phỉ quân trấn Phổ La, mà hướng Tây Bắc còn có một địch nhân lớn là Long Hưng đang chiếm cứ cảng Bạch Lệnh và cảng Tiềm Long.

    Bắt đầu từ chiến tranh lưu phái, Selma không hề buông lỏng cảnh giác với Long Hưng. Tin tình báo của Đế quốc Sous cũng đã cho ông ta biết chính xác mối quan hệ giữa Cộng hòa Charquena và Long Hưng. Khác với sự lợi dụng lẫn nhau giữa Bắc Minh và Sous, Long Hưng biết, từ lúc bắt đầu thành lập mình đã chịu sự lợi dụng của Cộng hòa Charquena rồi.

    Chứng cứ cho thấy, gần mười năm qua, Cộng hòa Charquena không hề buông lỏng sự khống chế đối với Long Hưng. Bộ đội vũ trang mặt đất cùng hạm đội vũ trụ, đại bộ phận đều do chính phủ Charquena bí mật hiệp trợ xây dựng. Trong đó tràn ngập đặc công và quân nhân của Charquena.

    Dù sao, tuyến đường an toàn của Mars cùng với tuyến đường an toàn của Charquena là chặt chẽ không thể tách rời. Các loại phi thường đi qua tuyến đường an toàn tiến vào Mars là nhiều vô kể. Mà Charquena với tư cách là trung tâm của các cường quốc, liên quan đến tuyến đường an toàn ảnh hưởng đến lợi ích kinh tế, an toàn quốc gia và tình báo đương nhiên là mẫn cảm.

    Bởi vậy, Long Hưng biết, tồn tại của lực lượng vũ trang với tư cách là nơi phát ra tình báo và chấp hành những nhiệm vụ bí mật không thể công khai là điều tất nhiên. Nhiều năm qua, Long Hưng một mực thay Charquena tiến hành giám sát tuyến đường an toàn tự do, dùng râu ria của bọn họ nắm bắt đủ loại tình báo và chấp hành các loại nhiệm vụ.

    Trước giờ, sự ủng hộ của Charquena đối với Long Hưng chưa từng đứt đoạn. Nhân viên được trang bị đều theo tiêu chuẩn quan trọng để phân phối. Nếu như không phải không muốn cho người khác quá chú ý, Charquena thậm chí có thể trực tiếp biến Long Hưng thành một tổ chức quân sự.

    Mặc dù chỉ có thể dựa theo tiêu chuẩn thương đoàn vũ trang để phân phối vũ khí, nhưng ủng hộ cho các phương diện khác là khá lớn. Đối thủ của Long Hưng sẽ không bao giờ công khai đi qua biên giới Charquena, thậm chí hạm đội Charquena trên tuyến đường an toàn cũng không biết có bao nhiêu. Đây cũng là lý do mà Long Hưng chưa bao giờ bị thế lực từ thế giới tự do truy đuổi, mà lại nhiều năm đứng sừng sững.

    Theo tình báo của Sous, trước khi chiến tranh bộc phát, cộng hòa Charquena đã từng bí mật vận huyển một số lượng lớn vũ khí trang bị cho Long Hưng. Hiển nhiên, Long Hưng sẽ phải chuẩn bị khống chế cảng tự do Mars. Chỉ có điều, bởi vì đế quốc Sous bỗng nhiên hướng hành tinh Rex phát động công kích, đồng thời chiếm lĩnh tuyến đường an toàn, Long Hưng vô phương được Charquena ủng hộ lần nữa. Bởi vậy mới tiếp tục che giấu thái độ của mình.

    Theo quá trình chiến tranh, Cộng hòa Charquena đã tập kết trọng binh phản công hành tinh Reske, ý đồ một lần nữa đuổi Sous quay trở lại hành tinh phía đông, đoạt lại quyền khống chế tuyến đường an toàn. Đồng thời, hiện tại cũng là thời khắc quan trọng nhất trong chiến tranh tại Mars, Selma không cảnh giác Long Hưng thì chính là đánh giá thấp sự thông minh của mình rồi.

    Nhìn đường đi của tiểu đội cơ giáp, dần dần, một ý niệm xuất hiện trong đầu Selma và Fell. Trong lúc nhất thời, hai người nhìn nhau, sắc mặt có chút nghiêm trọng.

    Cho đến bây giờ, bọn họ cũng không biết tiểu đội cơ giáp này là thần thánh phương nào. Tại hành tinh Mars, có thể dễ dàng đột phá phòng tuyến Bắc Minh, thậm chí không có bất kỳ bộ đội thương vong nào, trong danh sách các thế lực mà bọn họ biết, căn bản là tìm không ra. Quan trọng hơn, bọn họ đến bây giờ vẫn không biết mục tiêu tác chiến của tiểu đội này. Không có mục tiêu tác chiến, tiểu đội này trước khi lao vào hiểm địa đã rối loạn một phen rồi.

    Hiển nhiên, vấn đề này không có đáp án. Không có vị quan chỉ huy nào lại truyền đạt mệnh lệnh như vậy.

    Từ bản đồ nhìn xem, bởi vì tiểu đội cơ giáp tập kích, hiện tại phòng tuyến từ phố Hương Thủy đến phía tây bắc cầu lớn đã bị nấu nhừ. Hàng chục chiếc cơ giáp của doanh trại thứ ba hành quân xuôi theo đường thủy cầu lớn trở về phòng thủ. Selma cùng với Fell không hẹn mà suy nghĩ tới một khả năng. Hiện tại, đây là thời kỳ mấu chốt Bắc Minh tấn công trấn Phổ La, binh lực trung tâm tương đối bạc nhược. Nếu Long Hưng thừa cơ hoạt động...

    - Cảng Bạch Lệnh và càng Tiềm Long trước mắt có tin tức gì không?

    Fell đột nhiên quay người lại nhìn tham mưu bên cạnh.

    - Hết thảy bình thường.

    Vị tham mưu sau khi tra xét tin tình báo tại máy vi tính trên đài điều khiển liền báo cáo:

    - Trước mắt không có phát hiện bất cứ hành động dị thường nào của Long Hưng.

    - Không có dị thường?

    Fell một lần nữa rơi vào trầm tư. Y ngồi trước sa bàn điện tử, một tay ôm ngực, một tay xoa huyệt thái dương. Sau một hồi lâu, bỗng nhiên gõ cực nhanh trên bàn phím.

    - Bảo người của chúng ta mở rộng phạm vi giám sát và điều khiển. Phải nắm giữ mội một con đường thông ra ngoại giới của cảng Bạch Lệnh và cang Tiềm Long. Nhất là cảng phía tây Bạch Lệnh.

    Gõ xong, Fell đứng dậy, cúi đầu đi qua đi lại, nhìn đồng hồ rồi hạ lệnh:

    - Ra lệnh cho các bộ đội tranh thủ thời gian. Đúng 8h sáng ngày mai phát động tiến công. Ra lệnh cho chiến binh đánh thuê của trung đoàn bọc thép thứ nhất và thứ hai đẩy nhanh tốc độ. Chậm nhất là vào lúc 0h ngày mai đến địa điểm đã định trước, đầu nhập tiến công.

    - Vâng!

    Tham mưu lĩnh mệnh mà đi.

    Selma thần sắc lo lắng, do dự nói:

    - Phương bắc....

    - Tên đã gắn trên dây, không bắn không được.

    Fell thản nhiên nói:

    - Trước khi bày ra trận thế tấn công trấn Phổ La, chúng ta đã lưu lại binh lực phòng ngự đầy đủ. Hiện tại, quân đội đã đến địa điểm dự tính. Trong vòng 24h đồng hồ, trấn Phố La sẽ nằm trong tay chúng ta. Cho dù lúc này Long Hưng xuất binh, bọn họ cũng không thể trong 24h đến trung tâm thành, càng không thể đục lỗ phòng tuyến của chúng ta.

    - Thế nhưng, tiểu đội bọc thép kia...

    Lông mày Selma vẫn không giãn ra.

    - Phương bắc đã không có hành động. Như vậy...

    Fell nhìn sa bàn điện tử, cười lạnh nói:

    - Cái này cũng chỉ là bộ đội phỉ quân. Bọn hắn tới nơi này, muốn làm gì, còn phải nói sao? Từ cầu lớn Nội Hà quanh co vòng vèo, bất quá chỉ là điệu hổ ly sơn mà thôi.

    - Chém đầu?

    Selma nhịn không được cười lên:

    - Chỉ bằng mười chiếc cơ giáp kia?

    - Báo cáo!

    Selma vừa dứt lời, một gã tham mưu đột nhiên từ đài điều khiển trung ương đứng lên, lảo đảo gạt qua những gã tham mưu khác, chạy đến trước mặt Fell, vội vã nói:

    - Doanh trại bọc thép thứ tư đã bị địch nhân đánh tan.

    - Cái gì?

    Selma và Fell đều biến sắc. Đồng thời, bầu trời cũng dần dần sáng lên. Nhưng tầng mây bao phủ trấn Phổ Lan vẫn không có dấu hiệu tản ra.

    Mưa to không ngừng. Từng hạt mưa to như viên đá nhỏ rơi xuống mặt đất, tóe lên ngàn vạn bọt nước. Cây cối ven đường cũng ngập trong mưa.

    Trên đường phố vết chân rải rác. Các cư dân nếu trốn được dưới hầm trú ẩn hoặc những tòa nhà dưới mặt đất thì trốn. Còn nếu không trốn được thì phần lớn lưu lại trong nhà. Vốn là một thành thị phồn hoa, thoáng cái liền trở nên quạnh quẽ. Ngoài đường chỉ có cửa hàng cung cấp thực phẩm của đồng minh hỗ trợ lưu phái là còn mở cửa. Những người bán đứng xếp hàng trong mưa, thỉnh thoảng quay đầu nhìn đám binh sĩ thu dọn hàng hóa cho xe quân đội hoặc cơ giáp.

    Xa xa là tiếng pháo truyền đến. Mọi người cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc là đánh giặc ở đâu. Phía đông, phía tây, phía nam....Tiếng pháo cứ quanh quẩn trong các nhà cao tầng, giống như là ở hướng tây. Nhưng hướng tây thì lại nghe như ở hướng đông. Nghe nói, Bắc Minh lúc này xuất động một số lượng lớn quân đội, phân ra các hướng khác nhau. Đồng thời phát động tiến công trấn Phổ La. Dân cư tại ngã ba đó đã rút vào bên trong. Chỗ đó giờ thành phòng tuyến của phỉ quân.

    Mọi người không khỏi có chút bận tâm.

    Dù sao, tiền tuyến cách khu chợ trung tâm chỉ có bốn mươi cây số. Một khi bị đột phá, theo đường cái, chỉ trong vòng một giờ, địch nhân có thể xông tới nơi này. Phỉ quân có thể đỡ nổi sao? Chẳng lẽ, trấn Phố La cũng sẽ như trung tâm thành, cảng bộ binh, cảng Lý Nhĩ, biến thành địa ngục máu chảy thành sông?

    Đã bảy giờ sáng rồi. Ngoài đường bắt đầu lưu truyền các loại tin tức nho nhỏ.

    Có người nói phỉ quân ngày hôm qua vừa mới thắng một trận lớn ở phía nam. Kẻ bại chính là bộ đội thiết giáp chính quy của đế quốc Sous. Rất nhiều người thề rằng, đã tận mắt nhìn thấy vô số vũ khí và đồ dùng được chở về trấn Phổ La. Hiện tại, rất nhiều chiến sĩ tiền tuyến đã cầm được chân địch.

    Cũng có người nói, trấn Phổ La đã bị quân đội Bắc Minh vây quanh chật như nêm cối. Tiền tuyến đã sớm đánh nhau. Bởi vì bộ đội thiết giáp phá vây, hiện tại vẫn còn lưu thủ. Chỉ có bộ binh từ tối hôm qua đã bắt đầu dọn sạch trận địa. Hiện tại chỉ có thể dựa vào phòng tuyến tam hoàn lộ tiến hành chống cự. Đoán chừng cũng không chống đỡ được bao lâu. Tin tức này bị rất nhiều người xì mũi coi thường. Bọn họ nói, địch nhân mặc dù bao vây trấn Phổ La, nhưng chưa bắt đầu tiến công, chỉ co rút lại phòng tuyến. Là phỉ quân chủ động lui về, để bảo trì cường độ phòng ngự.

    Còn có tin tức, trung tâm thành có người nghe nói khu vực phòng thủ của Bắc Minh vang lên tiếng pháo cả đêm. Thậm chí có người tận mắt nhìn thấy binh sĩ bị thương của Bắc Minh máu me khắp người, đang được đưa lên cơ giáp cứu hộ. Người chết thì nằm la liệt, dài gần cả mấy cây số, đếm không hết. Nghe nói, đây là ăn miếng trả miếng của bọn phỉ quân.

    Tin tức tốt cũng có mà tin tức xấu cũng có. Dân chúng tại trấn Phổ La lúc đó cũng lưu truyền, nhưng không ai biết được tin tức này là thật hay giả. Mọi người chỉ có thể cầu nguyện phỉ quân có thể ngăn chặn địch nhân hung ác bên ngoài phòng tuyến trấn Phổ La. Cầu nguyện cho mình và người nhà không trở thành một cỗ thi thể lạnh băng trong cái thời buổi loạn thế này.

    Mưa tí tách rơi xuống đất. Đèn xanh đèn đỏ trên đường quạnh quẽ biến ảo.

    Xa xa tiếng pháo lại càng dày đặc hơn.

    Một cỗ cơ giáp xấu xí màu đen đang náu mình đằng sau một cỗ cơ giáp màu đỏ bên trên một sườn đất. Mấy phát năng lượng pháo bắn ra, cơ hồ như chỉ xẹt qua thân thể của nó. Hoặc gần hoặc xa, liên tiếp nổ tung, khiến cho sườn đất bị thủng vài lỗ hổng lớn. Bùn ẩm ướt bắn tung tóe, đánh vào vỏ ngoài lạnh như băng của cơ giáp. Chợt, mưa to lại rửa đi không ít.

    Dốc nhỏ chung quanh vốn đang hòa bình giờ lại trong chiến trận sôi trào. Đếm không hết đạn pháo rơi xuống đất. Bùn đất ướt nhẹp cộng với cành lá hỗn hợp phóng lên trời, rồi đùng đùng rơi xuống, giống như một trận mưa bùn. Nước bùn mang theo máu tươi, chảy về phía hố to trên mặt đất, tạo thành một vòng xoay bên trong hố.

    Từ bên trên sườn núi nhỏ nhìn lại, đếm không hết cơ giáp đang nổ súng. Màu đỏ, màu đen như dòng lũ sắt thép cuồn cuộn qua lại trên chiến trường, xoắn giết vào nhau. Năng lượng pháo đan xen giống như lưới đánh cá. Tiếng rít cơ giáp tán loạn trên chiến trường. Hài cốt cơ giáp đầy tràn. Mặc dù là đang mưa tầm tã, nhưng ngọn lửa vẫn cứ hừng hực, lè lưỡi ra liếm hết tất cả, bốc lên từng cuộn khói đen.

    - Tam liên thất bài đã đạt đến vị trí chế định.

    Trong cơ giáp đầy người, chiến sĩ cơ giáp trẻ tuổi mở to ánh mắt đầy tơ máu của mình, dùng máy truyền tin báo cáo tình huống. Sau lưng hắn, hơn bốn mươi chiếc cơ giáp màu đen giống nhau đang lục tục xuyên qua đất bằng đầy hài cốt, tránh né hỏa lực như mưa rơi.

    Những chiếc cơ giáp màu đen thân hình lầy lội cùng với vết thương, những gương mặt mệt mỏi nhưng phấn khởi mặc bộ đồng phục màu xanh nhạt có thêu chữ phỉ quân. Đây chính là ba đám phỉ quân do Markevich suất lĩnh.

    Rạng sáng 5h. Markevitch suất lĩnh ba đám phỉ quân đi từ hướng tây nam cách trấn Phổ La 87km, đến phía đông cách nông trường Loron 125km, xuôi theo đường cái chính giữa phát động công kích với trung đoàn cơ giáp bọc thép Huyết Ảnh thứ sáu và thứ bảy.

    Phát động tấn công đầu tiên là do Bazz chỉ huy. Bọn họ tấn công từ bên nhánh, nhanh chóng cắt ngang một trung đoàn bọc thép của Bắc Minh,

    Song phương chiến đấu, cơ hồ chỉ mới giây thứ nhất đã tiến vào trạng thái gay cấn.

    Đơn vị đại đội tản ra chính giữa đường cái, và hai bên cánh bộ đội thiết giáp Bắc Minh. Đợt tấn công thứ nhất của phỉ quân bị tổn thất nặng nề. Hai trung đoàn bọc thép bị cắt ra. Một bộ phận đoàn cơ giáp bị sự đả kích mang tính chất hủy diệt.Toàn bộ thiết giáp của bộ đội Bắc Minh bị phong tỏa trong phạm vi khu vực đồi núi dài 15km, rộng 5km.

    Nhưng, khi vượt qua được sự công kích vòng thứ nhất của phỉ quân, đã có chuẩn bị tư tưởng đối phó với tập kích, hai doanh trại bọc thép của Bắc Minh bắt đầu có kế hoạch, từng bước co rút lại trận hình, chiếm cứ điểm cao chung quanh.

    Song phương chiến đấu rất kịch liệt, công thủ chuyển đổi cực nhanh. Thường thì phỉ quân vừa mới đạt thành đột phá, còn chưa kịp phân cách, Bắc Minh liền liều chết xé nứt trận hình, một lần nữa chắn, lấp, bịt. Còn Bắc Minh thì vừa mới có ý đồ lui bước, chiếm cứ điểm cao thì đều bị phỉ quân trước một bước đánh hạ.

    Khi Kezimo suất lĩnh hai liên đội bọc thép thứ nhất, phân biệt từ cánh quân bên trái xuôi theo nhánh sông bên cạnh Loron, cùng với cánh phải của một nhánh các trang trại phía đông của Bresse, vòng qua khu vực đồi núi tạo thành một đường bọc đánh quanh co vòng vèo. Vứt bỏ gần hai trăm chiếc cơ giáp bọc thép của Bắc Minh, rốt cuộc lùi lại khu công nghiệp số 3 bên cạnh nông trường Bresse. Thừa dịp phỉ quân hai cánh vẫn còn chưa khép lại, chiếm lấy mấy ngọn núi phía đông khu công nghiệp, hình thành trận địa chặn đánh, ý đồ thủ vững chờ cứu viện.

    Trận chiến kéo dài trong suốt hai giờ.

    Bên trên sườn núi nhỏ, các cơ giáp toàn thân không còn nhận ra được màu sắc đang nằm bên trong mặt đất.

    Hơn 10km chung quanh khu vực đồi núi khắp nơi đều lóe lên ánh sáng của đạn pháo. Ban đêm đã qua. Ánh mặt trời đã chiếu. Nhưng mảnh đất này lại không có một tia sinh khí của ngày mới. Trong tầm mắt của các chiến sĩ chỉ là hài cốt cơ giáp và khói đen cuồn cuộn.

    Đuổi suốt cả đêm, lại liên tiếp chiến đấu trong hai giờ, chiến sĩ cơ giáp của phỉ quân cũng cảm thấy mệt mỏi.

    Nhưng giờ phút này, nếu có thể nhắm mắt lại, chỉ sợ không ai muốn đứng lên.

    Không ai dám nhắm mắt. Các chiến sĩ đều biết rõ. Đây là thời khắc mấu chốt nhất trong chiến đấu.

    Hai liên đội bọc thép của Bắc Minh đang bị bao vây, giống như nỏ mạnh hết đà. HIện tại chỉ còn thừa lại một phần ba là còn thở phì phò tử thủ. Những người khác đã trở thành hài cốt đầy đất rồi. Chỉ cần thêm chút sức nữa thì có thể triệt tiêu hết.

    Tiếng pháo nổ từ hướng đông bắc ngày càng mãnh liệt. Tiếng pháo đó đến từ hai liên đoàn bọc thép Bắc Minh đã đến từ bốn mươi phút trước. Bọn hắn dưới sự chỉ huy của Weatherill, phát động tiến công, ý đồ nghĩ cách cứu viện bộ đội Bắc Minh bị bao vây. Nếu như, lúc này mà thả lỏng xuống, không ngừng phát động phá vòng vây của địch nhân thì cũng có thể nhảy ra khỏi vòng vây.

    Ánh mắt tràn đầy tơ máu, các chiến sĩ chờ đợi mệnh lệnh. Trận chiến đánh đến tận bây giờ, đã không còn uan hệ đến thắng bại. Quan hệ ở đây chính là kết quả bao vây tiêu diệt địch của phỉ quân lần này, là tính mạng của hơn hai trăm vạn dân chúng trấn Phổ La, cũng là của 21368 ngàn người dân tị nạn bị tàn sát.

    Lúc trước, nghe được căn cứ báo cáo con số thống kê, không có mấy ai dám tin. Là thành viên của cái thế giới này, đám cơ sĩ bọn họ chưa bao giờ tưởng tượng lại có người hạ độc thủ như vậy với người dân vô tội. Trong bản đồ thống kê của căn cứ gửi lên, điểm đỏ chiếm đầy cả mảng.

    Nhưng bây giờ, những điểm đỏ kia đều biến mất. Thay vào đó là đất đai nhuộm đầy máu tươi.

    Đó là hơn hai vạn tánh mạng. Từ lúc sinh ra và lớn lên, mỗi một người trong bọn họ đều nắm giữ một thế giới. Bọn họ chỉ né qua một bên, không cấu thành uy hiếp với bất cứ ai. Đám người cặn bã Bắc Minh sao có thể hạ thủ như vậy được?

    Thế giới tự do, thật sự chỉ có thể vĩnh viễn là mạnh được yếu thua.

    Đám chiến sĩ cơ giáp trẻ tuổi đang lắng nghe tiếng tiếng nổ mạnh rung động lắc lư, quay đầu nhìn lại thổ địa rộng lớn phía sau. Bọn họ một đường từ nơi ấy chạy vội tới, một đường chiến đấu.

    Trung đoàn thiết giáp Đế quốc Sous phái tới đã ngã xuống. Hiện tại, chính là trung đoàn cơ giáp Huyết Ảnh của Bắc Minh.

    Địch nhân là bộ đội cường hãn nhất của Bắc Minh, tiếp thu huấn luyện bí mật trong nhiều năm. Trước khi chiến tranh lưu phái bộc phát, thậm chí còn không có ai biết quân đội này tồn tại. Nhưng, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, bọn hắn đã quét ngang mấy chục chiến dịch lớn nhỏ trong thế giới tự do, tạo dựng thanh danh.

    Không có hệ thống vũ khí năng lượng, bọn hắn lái cơ giáp màu đỏ, chủ lực tinh nhuệ nhất của tam đại lưu phái. Nếu có hệ thống vũ khí năng lượng, bọn họ ngay cả bộ đội tinh nhuệ chính quy của Sous cũng không để vào mắt.

    Trấn Phổ La bị Bắc Minh vây kín sáu đường. Một trung đoàn cơ giáp Sous bị đánh tan ngày hôm qua, nhưng vẫn còn lại năm đường. Đối với đồng minh hỗ trợ lưu phái mà nói, đây cơ hồ là một tuyệt cảnh.

    Gã mập trưởng quan đã chỉ ra không phải một hai đường. Muốn sống, nhất định phải trong vòng vây của kẻ địch, liên tục chiến đấu trên chiến trường trấn Phổ La qua ba mươi sáu tiếng.

    Hướng tây nhìn lại, một khoảng trời trên trấn Phổ La đã là một mảnh ánh sáng lập lòe. Địch nhân đã bắt đầu phát động tiến công phòng tuyến trấn Phổ La, khiến cho tam đại lưu phái không còn nhiều thời gian.

    Mọi ánh mắt, mọi hy vọng đều đang tập trung trên người đội ngũ này.

    - Lên!

    Kết thúc cuộc nói chuyện, trung đội trưởng vung tay lên. Đám chiến sĩ cơ giáp nhảy lên một cái. Hơn bốn mươi chiếc cơ giáp phân tán ra, lao xuống dốc núi, lướt qua đất bằng, hướng phòng tuyến địch nhân phóng tới.

    Một phát đạn pháo nổ tung bên cạnh bọn họ. Đối diện, trên sườn núi, hỏa lực của địch nhân lại mãnh liệt thêm một lần nữa.






    Last edited by Phạm Túc Tú; 22-11-2013 at 10:52 PM.

  4. The Following 2 Users Say Thank You to Phạm Túc Tú For This Useful Post:

    dungeon (05-12-2013), huylatoi (08-02-2014)

  5. #53
    Dịch Giả
    Ngày tham gia
    Sep 2013
    Bài viết
    767
    Thanks
    3
    Thanked 1,564 Times in 643 Posts
    Mạo Bài đại anh hùng
    Tác giả: Thất Thập Nhị Biên

    Quyển 7 – Chương 16: Lực lượng ma quỷ
    Người dịch: Phạm Túc Tú
    Biên tập: thienthucac.com
    Nguồn truyện: qidian








    Hồ Paran vẫn cứ yên lặng như vậy.

    Nơi này rất yên tĩnh, bởi vì ngoại trừ toàn bộ hồ nước hình bầu dục được dãy núi vây quanh, ngăn cách hết thảy huyên náo bên ngoài, mà còn có một tấm bia đá duy nhất được dựng ngay đầu đường cái ra vào.

    Tấm bia đá có khắc chữ: Khu vực chuyên biệt của Long Hưng. Nếu ai gặp bia đá thì lập tức quay đầu lại.

    Tấm bia đá bằng đá hoa cương cao hơn ba mét, lẳng lặng đứng ở nơi đó, chữ viết rõ ràng. Phía sau tấm bia đá là một đại môn thiết hoa và trạm gác. Ven đường phía sau đó nữa là một sân bay cơ giáp loại nhỏ với các loại chiến hạm vận tải nhỏ đang cất cánh và hạ cánh, cùng với một loạt doanh trại. Ngoài trừ quyết tâm tìm chết thì không người nào dám bước vào đây một bước.

    Cũng bởi vì vậy, nước tại hồ Paran là nước ngọt và là nơi duy nhất trong thành phố tại hành tinh Mars còn bảo trì được hình dáng nguyên thủy nhất.

    Rất nhiều người đều cho rằng, đây là căn cứ của Long Hưng. Nhưng trên thực tế, Long Hưng đã đem khu hồ nước ngọt với tổng diện tích 6km vuông này làm thành khu cấm. Ven hồ chỉ có một ngôi biệt thự. Và Tô Khắc Thuyền thì lại rất thích ở chỗ này.

    Ngôi biệt thự nằm trên sườn núi phía tây của hồ nước ngọt Paran. Địa thế dựa vào núi, phân thành ba tầng, cao 2800m2 với đường cong thanh thoát. Nóc nhà hình chữ nhân màu xanh da trời, tường gạch màu trắng, kết nối với màu xanh nồng đậm của dãy núi, xinh đẹp mê người.

    Thềm đá dọc theo căn lầu nhỏ xuống tới hoa viên, nhưng cũng có thể thông đến hồ. Gần bến tàu có một gian nhà kho nhỏ chứa ngư cụ được xây dựng đảm bảo. Bên cạnh nhà kho là một chiếc thuyền với đường cong duyên dáng, phập phồng trong nước. Thỉnh thoáng có mấy con mòng biển màu xám trắng miệng đỏ đu vào ngạnh thuyền nghỉ ngơi.

    Ở chỗ này, bình thường chỉ nghe được tiếng gió, tiếng lá xây xào xạc và tiếng kêu thanh thúy của những con mòng biển. Trừ cái đó ra thì không còn thanh âm nào khác. Bởi vì Tô Khắc Thuyền rất thích sự yên tĩnh.

    Ánh mặt trời xuyên thấu qua cánh cửa sổ sát đất, chiếu rọi vào thư phòng lầu hai.

    Tô Khắc Thuyền đang ngồi một bên nhìn ra cảnh hồ, dùng tay vuốt ve cái ấm trà tử sa to bằng nắm đấm.

    Bởi vì được vuốt liên tục, cái ấm tử sa đồ cổ này đã không còn là thứ men sứ bình thường nữa. Ôn nhuận bóng loáng, đúng như khí chất trầm ổn điển hình của người Charquena.

    Nhấp một ngụm trà, lão nhân xoay người lại, ánh mắt lóe tinh quang, nhàn nhạt nhìn gã sĩ quan chỉ huy bộ đội vũ trang của Long Hưng, trầm giọng nói:

    - Hãy nói một chút thử xem....

    - Đây chính là cơ hội tốt của chúng ta.

    Tô Khắc Thuyền vừa dứt lời. Một gã đàn ông trung niên đã không kìm được, đứng dậy lớn tiếng nói, khiến cho mấy người ngồi bên nhìn nhau cười khổ.

    - Bộ Thống soái liên quân đã ra mệnh lệnh chính xác cho chúng ta. Quân bộ cũng có ý này. Cảnh tự do Mars phải được khống chế trong tay của chúng ta. Hiện tại, Bắc Minh đã tấn công trấn Phổ Lan, binh lực bị kiềm chế. Đây chính là cơ hội tốt nhất để Long Hưng chúng ta xuất động.

    Người đàn ông trung niên kích động đến mặt đỏ rần.

    - Được rồi, được rồi!

    Tô Khắc Thuyền mỉm cười, khoát tay nói:

    - Khải Kỳ, tôi biết cậu trong khoảng thời gian này ngậm một bụng lửa. Muốn đánh nhau còn có cơ hội lớn hơn nữa. Hiện tại, chúng ta đang thảo luận chiến thuật bên trong trận chiến giữa Phỉ quân và Bắc Minh. Muốn nắm bắt được cơ hội này, chúng ta nhất định phải có phán đoán chuẩn xác về chiến cuộc.

    Buông cái ấm tử sa trong tay, Tô Khắc Thuyền chắp tay sau lưng, dưới cái nhìn chăm chú của một đám quan chỉ huy, bước đi thong thả đến bên cạnh màn hình bản đồ điện tử to lớn, ngưng thần nhìn:

    - Theo tình báo trước mắt mà chúng ta nắm giữ, bọn phỉ trấn Phổ La đã bị Bắc Minh bao vây sáu đường. Trước đây, bọn chúng có thể ở Bình Kỳ Lĩnh tiêu diệt một trung đoàn thiết giáp của Sous là đã nằm ngoài dự liệu của ta. Thật không nghĩ đến vừa mới nhận được tin tức, bọn hắn đang lao xuống nông trường Bresse, tiêu diệt thêm trung đoàn cơ giáp Huyết Ảnh thứ sáu và thứ bảy của Bắc Minh.

    Lời nói của Tô Khắc Thuyền khiến mọi người xôn xao. Khi nhận được mệnh lệnh đến đây họp, các quan chỉ huy cũng chú ý đến chiến dịch này cùng bố trí binh lực của song phương, cân nhắc nhiều lần tuyến đường tấn công. Và đang trong thời gian để tiêu hóa tin tức Phỉ quân đã tiêu diệt được một trung đoàn thiết giáp bộ đội chính quy của Sous.

    Các quan chỉ huy xem ra, Phỉ quân có thể đánh bại trung đoàn thiết giáp Sous là điều không thể tưởng tượng được.

    Cái này chẳng khác nào một con thỏ đánh nhau một con chó. Tin tức nhận được đầu tiên chính là con chó bi con thỏ cắn cho một cái. Chuyện này thật sự nằm ngoài suy nghĩ của tất cả mọi người. Bởi vậy, đối với trận chiến tại Bình Kỳ Lĩnh với bọn Phỉ quân, mọi người cũng nhiều lần cân nhắc, ý đồ tìm ra nhân tố thắng lợi của bọn họ.

    Thật không nghĩ đến, cuộc chiến đầu tiên đã không có được một đáp án chuẩn xác. Phỉ quân đã tiêu diệt tuyệt đối hai trung đoàn cơ giáp chủ lực Huyết Ảnh của Bắc Minh.

    Trong lúc nhất thời, các quan chỉ huy nhao nhao đứng dậy, bước đến đằng sau Tô Khắc Thuyền, vừa nghị luận ầm ĩ, vừa cẩn thận xem xét địa hình song phương giao chiến trên bản đồ điện tử.

    Vốn tâm trạng đang xao động, Khải Kỳ chỉ liếc nhìn bản đồ một chút rồi tóm phần mấu chốt nhất, hỏi:

    - Hội trưởng, bọn Phỉ Quân tiêu diệt trung đoàn cơ giáp bọc thép của Huyết Ảnh chỉ có một tiểu đội?


    - Ba!

    Tô Khắc Thuyền trầm giọng nói:

    - Nhưng đánh bại trung đoàn cơ giáp Sous thì chỉ có một.

    Ba đoàn? Trong phòng tràn đầy âm thanh hít khí lạnh.

    Đáp án này có thể nằm bên trong mà cũng có thể là bên ngoài ý liệu của mọi người. Theo tin tình báo và giám sát của Long Hưng đối với trấn Phổ La, Phỉ quân có thể xây dựng bộ đội tác chiến bọc thép, vốn chỉ có một tiểu đoàn này.

    Điểm này đã trải qua nhiều lần xác nhận. Bất luận là tình huống bố trí phòng ngự của Phỉ Quân hay là căn cứ vật chất, năng lực sản xuất đều đồng nhất với tin tình báo. Trong báo cáo của tổ chức tình báo Long Hưng về ước định năng lực tác chiến của Phỉ Quân đã chỉ ra, Phỉ quân đã hoàn toàn dựa vào bản thân thành lập bộ đội vũ trang. Mặc dù cả đêm không ngủ, trước khi Bắc Minh phát động tiến công có thể hình thành cơ giáp tác chiến quân dụng, nhưng cũng không thể nhiều hơn một được.

    Điểm không thể xác định được chính là tính năng của loại cơ giáp kiểu mới cùng sức chiến đấu của cơ sĩ dân gian tạo thành bộ đội. Điểm này, các quan chỉ huy xem ra, đừng nói là bọn hắn không biết, chỉ sợ là cái người gọi là anh hùng Leray kia cũng chưa hiểu rõ được.

    Huấn luyện là một chuyện, chiến đấu lại là một chuyện khác.

    Những chiến sĩ cơ giáp thuộc phái dân gian, bất luận từ phương diện nào cũng có sự chênh lệch rất lớn với chiến sĩ chân chính.

    Bọn hắn sẽ cận chiến, nhưng chiến đấu không phải là sát chiêu trí mạng. Những động tác võ thuật theo thói quen có thể đẹp mắt trên lôi đài, lừa gạt được đối thủ, nhưng trên chiến trường, sẽ trở thành vô cùng lãng phí. Huống hồ, chiến đấu hòa máu tanh tập thể không có quan hệ với võ đài sinh tử đơn độc. Kỹ pháp đơn đả độc đấu cùng chủ nghĩa anh hùng cá nhân sẽ chỉ làm anh chết nhanh hơn trên chiến trường mà thôi.

    Quân nhân là một nghề nghiệp mang tính chuyên nghiệp hóa cực mạnh. Nếu có thể tùy tiện đem một đám người huấn luyện thành quân nhân chuyên nghiệp, sao còn muốn thành lập quân đội và trường quân đội làm gì nữa? Nếu như có thể tùy tiện huấn luyện vài động tác chiến thuật, dân binh nổ súng cũng có thể đánh tan bộ đội chính quy, làm sao còn có sự khác biệt giữa binh chủng đặc thù và bình thường nữa. Làm sao có thể có sự chênh lệch giữa quân đội chủ lực và quân đội bình thường?

    Muốn chiến thắng quân đội địch nhân trên chiến trường, cần phải có kỷ luật nghiêm minh, truyền thống tốt đẹp, phẩm chất ý chí kiên cường, chỉ huy chuyên nghiệp linh hoạt, bảo đảm hậu cần. Phải tiếp nhận sự huấn luyện chuyên nghiệp trong nhiều năm, quen thuộc vũ khí trang bị của mỗi một chủng loại cùng với chiến thuật công kích phòng ngự, hệ thống tình báo, hệ thống chỉ huy và đơn vị tác chiến. Tố chất quân nhân và quân sự, kỹ năng chiến đấu của binh sĩ phải tương trợ lẫn nhau, phối hợp đáng tin cậy, đồng thời cũng phải cần một thời gian để dưỡng thành.

    Nhưng đám chiến sĩ cơ giáp dân gian chưa bao giờ tiếp nhận huấn luyện quân sự, thậm chí chưa bao giờ sử dụng qua vũ khí năng lượng kia chỉ trong một hai tháng ngắn ngủi có thể hoàn thành hết thảy? Phải biết rằng, trong quân đội, nhanh như vậy cũng chỉ đủ để tân trang lại quân ngũ, giữ vững quân tư. Mà ngay cả thân thể của bọn họ được huấn luyện kỹ càng cũng không thể hoàn thành hết, đừng nói đến đám chiến sĩ cơ giáp cần phải tham gia những khóa huấn luyện chuyên nghiệp.

    Thế nhưng, sự thật đã lật đổ hết thảy. Đội quân hoàn toàn nghiệp dư kia đã đánh bại bộ đội thiết giáp chính quy của đế quốc Sous. Hơn nữa, bọn họ hiện tại lại còn cấp ra một bản đồ tác chiến khiến người ta khiếp sợ. Khoảng cách từ trấn Phổ La đến phía nam Bình Kỹ Lĩnh đến km thứ 125 của Loron đến nông trường Bresse. Bọn hắn đã vẽ ra một con đường xuyên qua vùng núi, bình nguyên và khu vực đồi núi dài đến 350km2, đánh tan đối thủ thứ hai của bọn họ.

    Trải qua một hồi gian khổ chiến đấu, trong một đêm, chạy thật nhanh đoạn đường dài 350km, nhanh chóng vùi đầu vào một cuộc chiến đấu khác, tiêu diệt đối thủ. Điều này có ý nghĩa gì?

    Điều này có nghĩa là trận thắng trước của đội quân này không phải là mưu lợi mà là có kỷ luật nghiêm minh, có truyền thống dưỡng thành, có phẩm chất ý chí kiên cường, có thể lực cùng năng lực chiến đấu dư thừa. Và điều quan trọng hơn là quân đội này đã có được một yếu tố trụ cột nhất để trở thành một đội quân vương bài - niềm tin.

    Không có niềm tin tất thắng và niềm tin phấn đấu, một đội quân được xây dựng vội vàng như vậy, tuyệt đối sẽ không có được cường độ chiến đấu cao như thế.

    Một tạp quân, niềm tin được đặt chung một chỗ, nghe qua thì rất buồn cười, nhưng sự thật lại bày trước mắt.

    Các quan chỉ huy trong quân đội vũ trang Long Hưng đều là một mảnh trầm mặc. Bọn họ cũng không cách nào dùng chữ "vận may" để lý giải sức chiến đấu của Phỉ Quân. Bọn hắn làm sao có thể chỉ trong một đêm đánh bại địch nhân tại hai địa phương cách nhau 350km2? Niềm tin ở đây theo một loại hình thức như thế nào? Chạy cả một đoạn đường thật dài, mặc cho bọn họ chém giết, mặc cho bọn họ vội vàng, không tiếc cái giá phải trả bằng mạnh sống...Hết thảy đều là một thứ u mê.

    - Hai trung đoàn cơ giáp Huyết Ảnh khác không trợ giúp hay sao?

    Khải Kỳ chỉ vào bản đồ, hỏi vấn đề mà tất cả mọi người đều muốn hỏi. Đối với việc suy diễn chiến cuộc trấn Phổ La, với mối quan hệ và vị trí giữa bốn trung đoàn bọc thép Bắc Minh, bọn họ cũng đã nhiều lần cân nhắc tới.

    - Đều đã tới!

    Tô Khắc Thuyền dừng lại trên bản đồ, chậm rãi vươn tay tìm một con đường, cười lạnh nói:

    - Nhưng, từ đầu đến cuối, bọn hắn đều bị một trung đoàn bọc thép của Phỉ quân ngăn tại phía bắc con đường này. Cho đến khi cuộc chiến chấm dứt, cho dù bọn Phỉ quân rời khỏi, bọn hắn cũng không thể thoát khỏi sáu hướng. Hiện tại, điều duy nhất bọn hắn có thể làm, chính là nhặt xác cho đồng bạn.

    Lúc này, ngay cả Khải Kỳ cũng đã trầm mặc.

    Đoàn cơ giáp Huyết Ảnh của Bắc Minh vẫn là mục tiêu trọng điểm mà Long Hưng chú ý. Thậm chí đây có thể nói là đại địch số một của bọn họ. Bắt đầu từ chiến tranh lưu phái, bọn họ vẫn thu thập tất cả tin tình báo về quân đội này. Bọn họ thậm chí còn dựng lên một đội ngũ giống y chang để hiểu rõ hơn về địch nhân này.

    Đoàn cơ giáp Huyết Ảnh là đơn vị tác chiến tinh nhuệ nhất, cường hãn nhất mà Bắ Minh sở hữu.

    Tất cả thành viên của chín tiểu đoàn thiết giáp đều do tổ chức quân sự Bắc Minh đặc biệt tuyển chọn. Bọn hắn đã trải qua chiến đấu, có kỹ thuật tác chiến phong phú, tinh thần chiến đấu không sợ chết, phục tùng mệnh lệnh tuyệt đối. Có thể nói, bọn hắn chính là bộ đội đặc chủng vương bài của Bắc Minh.

    Bọn hắn hung hãn tự tin, coi rẻ tất cả.

    Trong chiến dịch quét ngang Mars của Bắc Minh, đoàn cơ giáp Huyết Ảnh tham gia mười một đoàn. Khi giao đấu, đều là tam đại lưu phái tuyệt đối tinh nhuệ. Bất luận là địch nhân ương ngạnh đến cỡ nào cũng vô phương chống cự lại sự trùng kích của bọn chúng. Tinh thần bỏ mạng vì chiến đấu, lực chiến đấu mạnh mẽ, khiến cho thanh danh của bọn chúng vang dội, được xưng là linh hồn của Bắc Minh.

    Một quân đội được trải qua nghiêm khắc huấn luyện, có kinh nghiệm tác chiến phong phú, lại được trang bị vũ khí năng lượng lại bị ba đoàn Phỉ Quân đánh bại.

    Ý nghĩ hão huyền của gã mập Leray kết hợp dân binh lại cường đại hơn một đoàn cơ giáp Huyết Ảnh?

    Đây quả thật khiến người ta khó mà tin được.

    Tô Khắc Thuyền chắp tay sau lưng, dừng ở bản đồ điện tử, hỏi:

    - Mọi người có cảm thấy, Phỉ quân trấn Phổ La có cơ hội thắng chiến dịch này hay không?

    Các quan quân rơi vào trầm tư. Bọn họ biết rõ, Tô Khắc Thuyền gọi bọn họ đến đây là để thảo luận vấn đề này. Long Hưng tất nhiên sẽ không tham gia vào chiến tranh lưu phái, nhưng công tác chuẩn bị đã sớm làm xong. Trước kia bất động, là vì Long Hưng một khi động thủ, rất có thể sẽ khiến đế quốc Sous đề xuất tham gia. Còn bây giờ, cộng hòa Charquena đã triển khai phản công đại quy mô tại hành tinh Reske, bước vào giai đoạn thứ hai trong cuộc chiến Bắc Minh tại Mars. Long Hưng hội tất nhiên sẽ không còn giữ yên lặng.

    Động thủ là chuyện sớm hay muộn, cái cần là suy tính phải đánh như thế nào, lợi dụng chiến dịch Bắc Minh và Phỉ quân trấn Phổ La để hoàn thành động tác chiến thuật của Long Hưng, đánh rớt cột trụ chiến đấu mặt địa.

    - Mẹ kiến, ai bảo ngươi nổi khùng hả?

    Gã mập vừa hướng đến một cỗ hài cốt cơ giáp đen nhanh hùng hùng hổ hổ, vừa bận rộn tay chân, tỉ mỉ cắt ra một khối trong cơ giáp bên cạnh.

    Hắn ngẩng đầu lên. Một đám cơ giáp màu xanh đang quét dọn chiến trường. Phạm là có thể tìm được cơ giáp có kích thước chuẩn, hết thảy đều không tha. Vốn bình thường là những thống lĩnh cơ giáp có khí chất, chiến thần cơ giáp, nhưng lúc này sắc mặt cũng không bằng tên ăn mày ác ôn. Năng lượng thiếu, bởi vì cơ giáp biến hình, hoặc rương năng lượng không còn. Đám chiến sĩ cơ giáp này hổn hển liên tục vừa đá vừa đạp.

    Có tố chất! Gã mập xì mũi coi thường.

    Chẳng phải một người nhiều lắm chỉ có thể giết chết bảy tám đại cơ giáp sao? Điều khiển thập đại cơ giáp, mỗi người được xưng là Chiến thần thống lĩnh. Nếu chọn người như vậy mà làm cũng không xong thì hậu quả...Gã mập hồi tưởng lại mà nước mắt lưng tròng.

    Gió lạnh quét qua, bản thân gã bị lột trần truồng trong cơn tuyết, vừa bị địch nhân dùng roi quất vào mông, miệng thì kêu ôi ôi...

    Gã mập cũng không có hảo ý nhìn vào năm sáu chục tên chiến sĩ cơ giáp Bắc Minh may mắn còn sống sót bò ra khỏi đám hài cốt cơ giáp kia. Gã nhớ lại đãi ngộ của mình lúc trước, càng nhớ càng tức. Chó chết, dám ngược đãi mình như vậy. Chính mình có cần tiên hạ thủ vi cường hay không?

    - Thượng tá, siêu cấp đao nhọn đã hoàn tất tập hợp.

    Thanh âm của Vệ Kiến Sơn đã cắt đứt ý niệm tà ác của gã mập.

    Bước đến trước mặt gã mập, một chiến thần cơ giáp, ánh mắt lóe lên nhìn về phía bên đường, hỏi:

    - Những tù binh này nên xử lý như thế nào?

    Ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua từng tòa cao ốc không được trọn vẹn, rơi xuống các phế tích lớn nhỏ, làm nổi bật cái thành phố trong trẻo như lạnh lùng. Phóng tầm mắt nhìn tới, ở bên trong đường cái, rậm rạp chằng chịt đều là những cơ giáp đang bị cháy hừng hừng cùng linh kiện rơi lả tả.

    Đám tù binh ngây ra như phỗng đứng bên đường phố. Ánh mắt của bọn hắn vẫn còn tán loạn, còn chưa tỉnh hồn. Trung đoàn bọc thép Huyết Ảnh thứ tư, tung hoành đánh đâu thắng đó tại hành tinh Mars, không gì cản nổi, thanh danh như mặt trời ban trưa mà lại bị tiêu diệt đơn giản như vậy?

    Ánh mắt của đám tù binh chuyển động khó khăn, nhìn chăm chú vào năm mươi chiếc cơ giáp màu xanh. Bọn hắn từng nghĩ quân đội của mình là bách chiến bách thắng. Nhưng không nghi tới có một ngày, bọn hắn lại bị đánh bại bởi một tạp quân.

    Cuộc chiến vừa mới phát sinh, nhưng cũng để lại nhiều dấu ấn trong tâm trí của đám tù nhân. Đó là một cuộc hỗn chiến. Dưới sự chỉ huy của doanh trưởng Selma, bọn hắn dốc sức liều mạng bổ nhào vào hai mươi chiếc cơ giáp màu xanh kia, ý đồ bao vây. Nhưng bất cứ một đợt công kích nào, hai mươi chiếc cơ giáp này giống như đá ngầm, không chút sứt mẻ. Ngược lại cơ giáp màu đỏ giống như thủy triều dân, bị đụng nát, chật vật lui xuống.

    Khi đó, một thanh âm khàn khàn lại đọc một bài thơ. Chiến sĩ Bắc Minh không có ý nghĩa của bài thơ, nhưng có thể nghe ra được sự thê lương hùng hồn trong đó. Bọn hắn có thể cảm nhận được, những chiếc cơ giáp màu xanh kia, trong tiếng đọc thơ, càng ngày càng kiên định, càng ngày càng cuồng nhiệt, và cũng càng ngày càng hung ác.

    Đây không phải là một bài thơ, mà là một loại kích phát tiềm lực ma âm.

    Cơ giáp của bọn chúng là dùng phương thức cận chiến. Nhanh, hung ác, quái dị, chính xác mà lại trí mạng. Đông giác giống nhau, khi bọn hắn đánh bại ngươi, ngươi thậm chí còn chưa điều khiển xong.

    Thoạt nhìn, cái này đầy đủ kinh khủng chứ?

    Không! Chuyện kinh khủng hơn đã phát sinh.

    Chiến sĩ cơ giáp Bắc Minh không e ngại bất kỳ một đối thủ cường bạo nào. Bọn hắn ngay từ đầu một mực tin tưởng vững chắc, hai mươi chiếc cơ giáp màu xanh này cho dù hung hãn nhưng cũng sẽ bị bọn hắn bao phủ. Nhưng niềm tin này nhanh chóng bị dập tắt. Bọn hắn có thể chiến đấu với chiến sĩ mạnh nhất, nhưng không cách nào đánh bại ma quỷ.

    Nhưng những gì vừa qua đơn giản chỉ là một cơn ác mông.

    Trong chiến đấu, chiến sĩ cơ giáp Bắc Minh kinh hãi phát hiện. Mỗi lần có một đồng bạn nắm lấy cơ hội phát động một kích trí mạng với mấy cái cơ giáp màu xnh này, nhưng tổng lại xuất hiện một sai lầm khiến người khác nổi điên.

    Những chiếc cơ giáp màu xanh kia luôn sẽ kêu lên một tiếng "Sa tăng vạn tuế".

    Sau đó, cơ giáp màu đỏ phát động công kích trí mạnh ngã sấp xuống một cách không thể giải thích được. Giống như đã mất định sự chính xác và sức mạnh. Phảng phất có một lực lượng thần bí khủng khiếp đang bảo vệ những chiếc cơ giáp màu xanh này. Và gã mập cầm đầu kia, đã dùng thanh âm lớn nhất, tiếng vang lớn nhất. Từ đầu đến cuối, hắn không ngừng kêu Sa tăng vạn tuế, Sa Tăng lão gia vạn tuế, Sa tăng đại lão gia vạn vạn tuế....

    Thanh âm nịnh nọt kia khiến người ta phải nổi da gà. Chiến sĩ cơ giáp Bắc Minh không chút nghi ngờ gã mập này có quan hệ thân mật với Sa tăng.

    Lần thứ nhất đã như thế, lần thứ hai cũng như thế. Loại ma lực thần bí quỷ dị này đã triệt để phá hủy niềm tin của đám chiến sĩ cơ giáp Bắc Minh. Chỉ cần vừa nghe bọn họ hô bốn chữ "Sa tăng vạn tuế", bọn hắn liền biết được đồng bạn mình đang mắc sai lầm hoặc phát hiện cơ giáp của mình mất đi sự khống chế...





  6. The Following 2 Users Say Thank You to Phạm Túc Tú For This Useful Post:

    dungeon (05-12-2013), huylatoi (08-02-2014)

+ Trả lời Chủ đề
Trang 6 của 6 Đầu tiênĐầu tiên ... 4 5 6

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình